Cố Phù Du cảm thấy mình đã có một giấc mơ thật dài, đầu óc không nhớ nổi cái gì, cơ thể chìm xuống trong biển đen vô biên, không có gì níu lại.
Không biết qua bao lâu, giống như bị một cổ lực lượng mạnh mẽ lôi kéo, giống như rơi từ trên cao vạn trượng xuống trong nháy mắt, không có trọng lượng, áp bức và cảm giác va chạm cùng nhau kéo tới.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, trái tim vắng lặng nhảy vang. Nàng giống như người bệnh sắp chết, cổ họng hít vào một hơi dài, trái tim đập thật nhanh, không học được hô hấp như thế nào, lại ho sặc sụa.
Nàng trở mình, đầu óc quay cuồng, trong lúc nhất thời còn chưa hoàn hồn lại. Nàng nhớ rõ mình đang ở trên Chu Lăng đoạn đài, hẳn là máu thịt đều đã biến thành một vũng máu, đây là đâu, chẳng lẽ là Địa Phủ sao?
Nàng phát hiện vừa rồi mình nằm trên đất, nhấc tay lên gõ gõ, lại nắm, có cảm giác chân thật, không phải nằm mơ, mình cũng không phải cô hồn dã quỷ. Nàng đứng dậy, có hơi lảo đảo, ổn định thân hình, nhìn xung quanh, tất cả đều là những tượng băng hình ngươi có những tư thái khác nhau.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy chỗ này quen thuộc. Bức tường phía trước là băng cứng, có thể phản chiếu bóng người, nàng nhìn thấy cơ thể mình phản chiếu bên trong, choáng váng, chậm rãi đến gần mặt băng, đối mặt với mặt băng kia chạm vào gương mặt mình, ngón tay út quét qua khóe mắt màu đỏ.
Nàng nhanh chóng đi tới đối diện, đẩy ra cửa lớn được đúc bằng hàn băng, quay đầu nhìn lại —— Nhị Châu Cung.
Thông đạo trước mặt dường như nhìn không thấy điểm cuối, trên vách đá vẫn phủ kín băng cứng. Nàng bước nhanh về phía trước, vẫn luôn đi về phía trước, đi ra khỏi sơn động.
Nàng đứng ở trên giữa sườn núi, phía dưới ngọn núi là vô số đá đen như mực, mây mù giăng kín, mưa to tầm tã, thiên địa ảm đạm. Nàng ngẩn ra nhìn trời đất một lúc lâu, bước vào màn mưa, đón lấy trận mưa này, ngửa mặt lên trời ngớ ngẩn bật cười, dáng dấp điên cuồng, nàng chỉ trời hét lớn: "Trời không diệt Cố Phù Du ta, Hư Linh Tông vĩnh viễn không có ngày bình yên!"
Sấm chớp rền vang, cũng không thể che đậy những lời nói cay nghiệt này của nàng.
...
Thời gian trôi qua mau, nhân gian đã qua bảy trăm năm.
Thành quách hương trấn, núi non sông nước không thắng nổi thời gian, đều đã thay đổi, người càng không phải nói. Thương hải tang điền [1], đúng là như thế.
[1] Thương hải tang điền: chỉ những sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu
Một bóng người đứng trên Chu Lăng đoạn đài, váy dài lông vũ xanh sẫm, ba ngàn tóc đen như mây trôi, trên tai có đeo một hạt mã não màu máu, bên dưới có lông vũ màu xanh rũ xuống, theo gió nhẹ nhàng đung đưa. Phía dưới Chu Lăng đoạn đài là trời cao vạn trượng, gió vừa lạnh vừa lớn, thổi làn váy của nàng lên, một đôi chân ngọc không giày, chỉ có một vòng dây xích bạc quanh cổ chân.
Nàng cầm một chiếc quạt lông vũ trong tay, cũng là màu xanh biếc, nhẹ nhàng đặt ở dưới cằm, chống khuỷu tay, rũ mắt nhìn xuống trời cao bên dưới Chu Lăng đoạn đài, cười sâu xa nói: "Non sâu quên cả tháng ngày, mùa đông vừa hết chẳng hay năm nào. Không ngờ chỉ mới chớp mắt, bên ngoài đã hơn bảy trăm năm, nơi nào cũng thay đổi, chỉ mỗi Chu Lăng đoạn đài này vẫn không thay đổi, thật sự là ganh tỵ..."
Một lúc sau, nàng cảm thấy trong gió dị động. Sau đó có một người vội vàng đi tới từ phía sau, áy náy cười nói: "Trong tông có việc bận, để tiền bối đợi lâu, tội lỗi, tội lỗi."
Nàng quay đầu lại, khóe miệng không tự giác nhếch lên. Người đến mày sâu mắt sáng, dưới cằm có một bộ râu dài, hoa phục thâm sắc, ý cười ôn hòa. Gương mặt này quen thuộc biết bao, cả đời này nàng đều không thể quên được. Nàng nói: "Hôm nay là thọ đản của tông chủ, cũng gần tới đại hội phẩm đan của Hư Linh Tông, hợp tông cùng chúc mừng, ngươi thân là tông chủ cũng cần chiêu đãi ngoại tân [2], cũng làm khó ngươi trong lúc bận rộn còn tới gặp ta. Chỉ không biết tông chủ gặp bổn tọa, là vì chuyện gì?"
[2] Ngoại tân: khách ở bên ngoài
Tả Nhạc Chi cười nói: "Tiền bối cứu tằng tôn nữ [3] của tại hạ một mạng, tại hạ không biết phải cảm kích như thế nào, cho nên muốn đích thân nói cảm ơn, sau đó mời làm khách, nhất định phải để cho tại hạ dâng lên một chén rượu."
[3] Tằng tôn nữ: cháu gái cố
Tả Nhạc Chi vung tay lên, người đi phía sau hắn trình lên một chiếc nhẫn trữ vật. Tả Nhạc Chi nói: "Chỗ này có chút pháp khí linh thạch, tuy không đáng là gì với tiền bối, cũng xin tiền bối nhận lấy, để cho Hư Linh Tông biểu lòng biết ơn."
"Pháp khí linh thạch thì không cần." Nàng phe phẩy quạt lông, dừng một chút, chậm rãi nói: "Nếu như tông chủ thật lòng cảm tạ, liền đưa cho bổn tọa hai tên nô lệ của thành Bạch Lộc. Bổn tọa vừa mới vào thế, bên cạnh không có nhân thủ, không ai phụng dưỡng, có chút không quen."
Ánh mắt Tả Nhạc Chi hơi động, cười nói: "Nếu tiền bối muốn, vui vẻ dâng tặng. Chỉ có điều phải giữ tiền bối ở lại Hư Linh Tông nghỉ ngơi mấy ngày, đợi đến khi thành Bạch Lộc bên kia chọn ra tư chất tốt..."
Nàng nói: "Bổn tọa muốn đích thân đi một chuyến, dù sao cũng là người trong tay, vẫn cần tự mình nhìn xem."
Tả Nhạc Chi nói: "Được. Tại hạ sẽ an bài, đợi tiền bối đến thành Bạch Lộc, mặc cho tiền bối lựa chọn."
Nàng cười như không cười nói: "Vậy thì làm phiền tông chủ."
"Cần phải như vậy." Những năm gần đây Tả Nhạc Chi càng thêm nội liễm, không chút biến sắc đánh giá nàng, hỏi: "Lần này tiền bối vào thế, không biết là vì chuyện gì, nếu như Hư Linh Tông có thể giúp, tất nhiên sẽ tận hết sức lực."
Nàng nhìn Tả Nhạc Chi một hồi lâu, mặt mang mỉm cười, dùng quạt lông che đi độ cong hài hước nơi khóe miệng: "Chê buồn, đi dạo chơi."
Sau khi nàng rời đi. Tả Nhạc Chi nói với người bên cạnh: "Tra thế nào rồi?"
Người kia nói: "Không thể điều tra rõ con Thanh Loan này đến từ đâu, giống như mấy năm trước đột nhiên xuất hiện, vẫn luôn đi du lịch khắp nơi, năm trước gặp được Thanh Thanh tiểu thư, cứu nàng, thuộc hạ điều tra, thật là ngẫu nhiên. Tông chủ là có điều gì lo lắng sao?"
Tả Nhạc Chi trầm ngâm: "Thanh Loan tộc cùng Long tộc chiến đấu một trận, nghe đồn đến cuối cùng chỉ còn lại ba con Thanh Loan, vạn năm trước đã quy ẩn, không rõ sống chết. Ngươi nghĩ xem, yên lặng hơn vạn năm, tại sao lại đột nhiên vào thế mà không trở về Trung Châu, không về Nhị Châu Cung, ngược lại đi du lịch khắp bốn châu."
Người kia nói: "Thuộc hạ ngu dốt."
Tả Nhạc Chi khẽ cười: "Khi Thanh Loan phồn thịnh, trong tam chi, địa vị của Thanh Loan là cao nhất, các đời tộc trưởng đều xuất thân từ Thanh Loan, bây giờ Thanh Loan sa sút, Đại Li lên cầm quyền, có tiếng mà không có miếng, đổi lại là ngươi, ngươi cam tâm sao? Nguyện ý trở về tộc, nhìn thấy bảo tọa thuộc về mình ngày xưa rơi vào tay người khác, do người khác xưng vương xưng bá?"
Ánh mắt người kia sáng ngời, nói: "Chẳng lẽ tông chủ muốn kết giao với con Thanh Loan này."
Tả Nhạc Chi chắp hai tay sau lưng, thở dài: "Long tộc vẫn luôn đối đầu với Hư Linh Tông, bây giờ quan hệ giữa Thanh Loan tộc và Long tộc đã hòa hoãn, thậm chí mơ hồ có ý liên minh, nếu để mặc cho phát triển, Hư Linh Tông chỉ có thể rơi vào cục diện bị động. Nếu con Thanh Loan này muốn đoạt lại quyền lực trong tộc, cần thêm nhân thủ, Hư Linh Tông có nhân thủ, muốn chính là Thanh Loan tộc nội loạn, liên minh với Long tộc tan rã, nàng kết giao với chúng ta, hai bên tiện nghi, được thứ mình muốn."
Người kia khẽ cau mày: "Nhưng... Thanh Loan luôn luôn tự cao tự đại, không chắc sẽ nguyện kết giao với Nhân tộc."
Tả Nhạc Chi nói: "Thiếu Li và Đại Li thâm hậu, một nhánh này của nàng chỉ còn hai tộc nhân, nếu như muốn đoạt quyền, chỉ có thể mượn người từ Long tộc và Nhân tộc, đáng tiếc, bây giờ tộc trưởng Long tộc và tộc trưởng Thanh Loan tộc thân thiết, nàng muốn mượn người chỉ có thể chọn ở bên trong Nhân tộc."
"Ngươi nói thử xem, Thanh Loan luôn luôn không thích để ý sống chết của người khác, hơn nữa nàng vào thế đã có một khoảng thời gian, đương nhiên biết Thanh Loan tộc và Long tộc bây giờ không hợp với Hư Linh Tông, trong hoàn cảnh như thế, nàng vẫn nguyện ý ra tay cứu Thanh Thanh..."
Người kia nói tiếp: "Không phải có dụng ý khác, mà là muốn mượn cơ hội lấy lòng Hư Linh Tông."
Tả Nhạc Chi ha cười lạnh một tiếng, nói: "Nàng rốt cuộc là có ý gì, còn phải dò xét thử."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có người tiến vào đưa tin: "Tông chủ, khách khứa đã đến đủ rồi."
Tả Nhạc Chi gật đầu, phân phó cho người vừa mới nói chuyện lúc nãy: "Tiếp tục đi điều tra những người mà con Thanh Loan này tiếp xúc mấy năm gần đây." Sửa sang lại y phục, phất tay áo đi về phía trước, đi về hướng chính điện.
Khi hắn đến tiệc rượu trong chính điện, khách khứa thấy hắn đã đến, sôi nổi nói: "Tả tông chủ."
Hắn phất tay, nói: "Các vị cứ tùy ý, không cần giữ lễ tiết." Hôm nay có không ít khách từ Tam Tông còn lại đến, một là chúc thọ, hai chính là tham gia đại hội phẩm đan do Hư Linh Tông và Vạn Dược Các cùng nhau tổ chức.
Tả Nhạc Chi nhìn xung quanh, chỉ thấy con Thanh Loan kia ngồi chung với Tả Thanh Thanh, đang trò chuyện với nàng.
Tả Thanh Thanh hỏi: "Thanh Quân, tằng gia gia [4] nói gì với người vậy?"
[4] Tằng gia gia: cụ tổ
Nàng nhìn kỹ Tả Thanh Thanh một lúc. Khi nàng du lịch, tình cờ gặp được cô nương này, đúng lúc thiếu cơ hội tiếp xúc với Hư Linh Tông. Cô nương này, vô tư, dễ lừa.
"Hắn muốn cảm tạ ta cứu ngươi một mạng, tặng cho ta một chút bảo bối."
"Cần phải như vậy."
"Nhưng mà ta không vừa mắt."
"..."
Nàng chống tay lên bàn, ống tay áo rộng rãi trượt xuống, lộ ra cẳng tay trắng như tuyết, nâng gò má, đánh giá khách khứa xung quanh đang vui cười uống rượu, nhìn một vòng, có mấy người nhìn quen mắt, Lục Yến Đông không đến, hơi thất vọng.
Lúc này, một người hoang mang hoảng loạn từ ngoài điện chạy tới, bẩm báo: "Tông, tông chủ, tộc trưởng Long tộc và tộc trưởng Thanh Loan tộc đến chúc mừng."
Dù cho Tả Nhạc Chi hỉ nộ không hiện rõ, giờ phút này cũng không khỏi cau mày đứng dậy. Các khách khứa trong điện một ít người có vẻ mặt xem kịch vui, một ít người yên lặng chuyển đến góc tối, một ít người vẻ mặt nghiêm túc, muôn vàn tư thái. Ghé đầu vào nhau, lén lút nghị luận.
Từ bảy trăm năm trước, Long tộc và Thanh Loan tộc đã nằm ở trạng thái đối địch với Tứ Tiên Tông. Hơn một năm trước, tộc trưởng Long tộc ước chiến với tông chủ tiền nhiệm của Hư Linh Tông Tả Thái Tuế, Tả Thái Tuế thua trận, thân tử đạo tiêu, Long tộc và Hư Linh Tông đã đến mức độ giương cung bạt kiếm, dường như chỉ cần một dị động cũng có thể gây ra chiến tranh giữa hai bên.
Trong tình trạng như vậy, Hư Linh Tông chắc chắn sẽ không gửi thiệp mời cho hai tộc. Như vậy chính là hai tộc không mời mà đến, ngược lại có chút ý thị uy.
Tả Nhạc Chi còn chưa nói chuyện. Hai bóng người ngoài cửa đã bước qua ngưỡng cửa, chậm rãi đi tới. Giọng nói của những khách khứa đang nghị luận đồng loạt dừng lại, phút chốc yên tĩnh lạ thường.
Nàng ngồi ở bên cạnh Tả Thanh Thanh, cười nói: "Ngươi vui như vậy làm gì? Thích nàng à? Nhưng chính là nàng giết lão già của Hư Linh Tông các ngươi."
Tả Thanh Thanh nhăn mũi, có chút rối rắm nói: "Hai bên ước chiến, sinh tử trời định, nếu như tổ tông ứng chiến, đó chính là bỏ đi sinh tử, tài nghệ không bằng người, cũng không trách người ta được." Gương mặt Tả Thanh Thanh ửng đỏ, nói: "Nhưng mà nàng chỉ mới ngàn tuổi đã đạt đến Phân Thần đại viên mãn, trần đời này chỉ có một mình nàng, bao nhiêu nam tử đều không thể làm được. Nói là thích, chi bằng nói là kính nể."
Nàng không khỏi trợn tròn mắt, thầm nghĩ cô nương này thật là vô tư, Tả gia sao có thể sinh ra được một người thiếu thông minh như vậy chứ. Trận chiến giữa Chung Mị Sơ và Tả Thái Tuế, nàng cũng có nghe thấy, lúc trước còn muốn đi xem nhưng bị vướng phải chuyện.
Tả Thái Tuế này cuối cùng cũng không có đột phá đến Đại Thừa, nghe nói là khi lôi kiếp giáng xuống, bị một con linh thú ngang ngược quấy nhiễu, không thể đột phá, trái lại lưu lại ám thương, bởi vì chuyện này, nàng cảm thấy ông trời vẫn có mắt.
Lúc nàng nói chuyện với Tả Thanh Thanh, người đã đến gần. Nàng cũng không khỏi đưa mắt nhìn qua, nàng đã lâu không thấy được nàng ấy, bao nhiêu năm tháng đã qua, nàng không thể nhớ rõ, tính toán ở trong nhân thế, hẳn là đã hơn bảy trăm năm rồi, cũng không biết nàng ấy còn nhớ đã từng có một người như nàng không.
Nữ nhân kia y phục huyền sắc, thứ nàng mặc chính là miện phục của Long Vương, lớp lót tuyết trắng, vai của y phục màu đen được dệt mặt trời, mặt trăng, hình rồng bằng chỉ vàng, tay áo được dệt thành sao trời, hình núi, quả thật là uy nghiêm hào hoa phú quý, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt cũng điềm nhiên, rơi vào trong mắt người của Hư Linh Tông, lại là một tư thái ngạo nghễ kiêu ngạo.
Chung Mị Sơ tiến lại gần. Trái tim nàng càng không tự giác được mà nhanh chóng nhảy dựng lên, khi Chung Mị Sơ đi ngang qua bàn của nàng, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, có tiếp xúc trong nháy mắt.
Nàng giống như bị nhìn ra rồi, ánh mắt vội vàng tránh đi, nhanh chóng dùng quạt lông che mặt lại, động tác quá nhanh, có vẻ giấu đầu lòi đuôi, sau đó nhớ lại, gương mặt bây giờ không giống trước, tuy nói Chung Mị Sơ từng gặp qua một lần, nhưng cũng đã qua hơn bảy trăm năm, chỉ sợ đã sớm quên rồi, hoảng cái gì chứ. Nàng lại chậm rãi đặt quạt lông xuống, quả nhiên Chung Mị Sơ đã đi qua.
Nam nhân bên cạnh Chung Mị Sơ nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, người kia có một mái tóc dài màu nâu, là đặc thù của bộ tộc Đại Li, y phục hắn hoa lệ, chắc hẳn cũng là miện phục.
Nàng lấy quạt lông che lại, thấp giọng hỏi Tả Thanh Thanh: "Nam nhân đi bên cạnh Chung Mị Sơ là ai?"
Tả Thanh Thanh tỏ vẻ nghi hoặc đối với việc nàng không nhận ra tộc trưởng cùng tộc: "Thanh Quân, người không nhận ra sao, đó là tộc trưởng của Thanh Loan tộc, Cửu Diệu."
Nàng ung dung bình tĩnh đáp rằng: "Bổn tọa đã lâu không vào phàm thế, không biết những hậu bối này cũng là bình thường."
Cách một lúc, lại hỏi: "Thanh Loan tộc không phải luôn luôn không hòa thuận với Long tộc sao, tại sao lại cùng nhau đến?"
Tả Thanh Thanh đưa tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Bởi vì đổi mới. Chung Mị Sơ không giống với những con rồng khác, sau khi tiếp nhận chức vị long chủ Tứ Hải, hành sự ôn hòa, Cửu Diệu cũng là người tài đức, có người nói hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, dần dần cải thiện quan hệ của hai tộc, bây giờ hai tộc có ý liên minh, Chung Mị Sơ cũng sắp đính hôn với Cửu Diệu."
Lông mày nàng hơi nhếch lên một bên, cầm chén rượu trong tay đưa lên miệng uống. Tả Thanh Thanh lại nói: "Ta còn nghe nói hai người bọn họ ngay cả nữ nhi cũng có rồi, chỉ thiếu thành hôn thôi."
Nàng đột nhiên bị sặc rượu, ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Chung Mị Sơ không phải là người như vậy, lời đồn thôi."
Tả Thanh Thanh tò mò nhìn nàng: "Thanh Quân, sao người biết nàng không phải người như vậy."
"..." Nói lỡ miệng.
Sắc mặt nàng thay đổi, đã khôi phục lại dáng dấp cao thâm khó dò, nhẹ lay động quạt lông: "Nghe người ta nói tới nàng thôi."