Kiến Long

Chương 71



Nói thì nói như vậy, Cố Phù Du cũng sẽ không thực sự để cho Trai tiên sinh đi bộ tới, chỉ là hù dọa nàng một chút thôi. Chung Mị Sơ là nội ngoại song tu, biết ngự kiếm, bảy trăm năm trước mình cũng thường xuyên cưỡi kiếm của nàng, lần này lại làm phiền nàng một lần.

Nào ngờ Chung Mị Sơ lắc lắc đầu. Cố Phù Du ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tỷ không muốn chở nàng? Trai tiên sinh rất an phận, tĩnh như xữ nữ, sẽ không lộn xộn. Còn nghe lời hơn ta khi đó nhiều." Nói rồi nàng gật gật đầu, tỏ vẻ xác định.

Chung Mị Sơ nói: "Ta chưa từng ghét bỏ ngươi."

Cố Phù Du cười nói: "Ta đâu có nói cái này với tỷ. Quên đi, không chở thì không chở thôi, chỉ có thể oan ức Trai tiên sinh đi bộ tới."

Nói về ngự kiếm, Cố Phù Du liền nghĩ đến linh kiếm Canh Thần của Chung Mị Sơ, đã lâu rồi không thấy nó, còn có chút nhớ nó, cũng không biết sau lần đó bị gãy ở Huyền Diệu Môn Chung Mị Sơ có luyện tốt nó một lần nữa không.

Cố Phù Du nói: "Nè. Tỷ triệu Canh Thần ra đi, để nó cùng Ẩm Hận nhận nhau, đợi sau này ta luyện ra được Ẩm Hận, để cho hai nó kết nghĩa kim lan."

Chung Mị Sơ nhìn nhìn nàng: "..."

"Sao vậy? A, Canh Thần lớn tuổi hơn xíu, không quan trọng, bạn vong niên mà."

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi lấy túi trữ vật ra tìm xem, bên trong có một ít pháp khí trước đây ngươi có được, có lẽ có thể cưỡi."

"Thế á." Cố Phù Du lấy túi trữ vật ra tìm kiếm, thật đúng là tìm ra một pháp khí. Một cái mai rùa của Huyền Quy [1], có thể biến hóa to nhỏ, có thể dùng để chở, cũng có thể dùng để phòng ngự, dã ngoại giao du còn có thể tạm làm lều trại. Cố Phù Du nâng mai rùa màu xanh lên, biểu tình một lời khó nói hết, mình trước kia đều thu những thứ gì không dị.

[1] Huyền Quy: rùa đen

Trai tiên sinh ngồi ở trên mai rùa, đúng là rất vui vẻ. Hai người Cố Phù Du và Chung Mị Sơ thuận phong ở phía trước, mang theo Trai tiên sinh một đường đến Xuất Nguyệt Quan. Trước đây Du Tẩu Thị Môn khai trương, nơi này được thiết lập là địa điểm của cạnh tốc, từ Xuất Nguyện Quan đi vào cần phải kiểm tra lệnh bài.

Bây giờ không có người canh gác, chỉ thiết lập một đạo kết giới, phòng ngừa phàm nhân đi nhầm vào nơi này. Kết giới này đối với Cố Phù Du mà nói, không có tác dụng, ba người từ Xuất Nguyệt Quan tiến vào hẻm núi Vân Đoan.

Trong thung lũng sương mù dày đặc, tầm nhìn thấp, tuy là ngày mùa hè nhưng đặc biệt lạnh lẽo ẩm ướt. Trai tiên sinh xoa xoa cánh tay, hỏi: "Hẻm núi trải dài ngàn dặm, muốn tìm từ chỗ nào?"

Cố Phù Du trầm ngâm, nàng đúng là có thể khai triển trận pháp tìm kiếm, nhưng sẽ khiến cho những người khác trong hẻm núi chú ý, trong hẻm núi này có không ít tu sĩ của Tả gia, nàng muốn tận lực tìm được linh thú kia khi không có ai. Cố Phù Du nhìn về phía Chung Mị Sơ, quay đầu lại thì Chung Mị Sơ đang đứng ở phía sau, cũng đang nhìn nàng. Nàng phát hiện Chung Mị Sơ luôn lặng lẽ nhìn nàng, cho dù là lúc nào.

Cố Phù Du nói với Chung Mị Sơ về một số đặc điểm của linh thú kia, hỏi: "Tỷ có cách không?"

Chung Mị Sơ vươn tay ra, lòng bàn tay đưa về phía trước, như là đang tiếp thứ gì. Cố Phù Du thấy được sương mù bốn phía chậm rãi tung bay, giống như nước chảy xuôi qua tay Chung Mị Sơ.

Đại khái sau thời gian một chén trà, Chung Mị Sơ liếc nhìn về phía Bắc. Cố Phù Du hỏi: "Ở bên kia sao?"

Chung Mị Sơ lắc đầu, chỉ về hướng Đông: "Ở bên này."

Ba người họ đi qua hẻm núi, trên đường gặp được mấy nhóm tu sĩ ngự kiếm, đang tìm kiếm thứ gì đó. Trai tiên sinh nói: "Tả gia này có không ít người đến nhe. Đến tột cùng là linh thú lợi hại gì, làm cho bọn họ mất công như vậy."

Cố Phù Du nói: "Gặp một lần chẳng phải sẽ biết sao."

Cố Phù Du tạm thời không muốn cùng nhau hành động với người của Tả gia, liền ẩn giấu thân hình trong mây mù, đã đến thác nước Đoạn Thiên, tiếng nước chảy bạc bạc càng lúc càng lớn, mãi đến tận đáy vực, tiếng như sấm sét.

Hai bên dòng nước là rừng rậm, ngả màu u ám ở trong sương mù, trên địa thế nhấp nhô, có một gò núi nhỏ ở bên cạnh vách núi. Cố Phù Du phi hành đến phía trước, cái gò núi xoay tròn mở ra, càng cao lớn hơn, trong màn sương trắng mờ ảo xuất hiện hai ngọn đèn vàng.

Đây căn bản không phải gò núi, mà là một con linh thú có thân hình khổng lồ. Trên vai linh thú có một vết sẹo, không có lông, răng nanh sắc nhọn, người đầy sát khí, một tiếng gầm dài, cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi tan mây mù phía trước, phất tay chính là đánh một chưởng xuống, thật sự giống như trời nghiêng đổ.

Cố Phù Du không chút hoang mang, thân thể như mây bay nhẹ nhàng lướt qua giữa những ngón tay nó, đáp xuống mu bàn tay nó, điểm một cái trên mu bàn tay, bay tới trước mặt, cười mỉm nói: "To con, ngươi không nhận ra ta à?"

Cố Phù Du cách nó quá gần, đôi mắt của nó hơi biểu lộ mấy phần dại ra, có dáng dấp trong ký ức của Cố Phù Du. Con linh thú này chính là con bị Hư Linh Tông nhốt ở dưới nền đất, nó rốt cuộc đã phá tan xiềng xích, trốn thoát, điều này làm cho Cố Phù Du vô cùng vui mừng, giống như trong lòng còn giữ được một chút mồi lửa.

Cố Phù Du sờ sờ mũi của nó, cười nói: "Ta là hàng xóm của ngươi đây."

Trong mắt linh thú dâng lên ánh sáng, ô ô hai tiếng, âm thanh nó hùng hậu, sớm đã không phải âm thanh xé gió giống như lúc trước.

Cố Phù Du nói: "Đúng vậy, chính là cô nương cầm Dạ Minh Châu."

Linh thú gào hai tiếng, tràn ngập kinh hỉ. Cố Phù Du cười nói: "Đúng, ta có thể nghe hiểu ngươi nói chuyện." Thân thể này của nàng là Thanh Loan, hiểu được tiếng nói của vạn thú, cho nên hiện tại biết ý của linh thú, cực kỳ thuận tiện.

Linh thú ngồi xuống, tựa như một ngọn núi rơi từ trên không xuống, nó xòe bàn tay ra nâng Cố Phù Du lên, trong lỗ mũi hừ ra khí, không đằng đằng sát khí giống như trước, nó than nhẹ. Cố Phù Du nói: "Ta cũng rất vui khi có thể gặp lại ngươi."

Cố Phù Du đứng ở trong lòng bàn tay của linh thú, nhìn xuống thấy phía dưới có không ít thi thể của linh thú và con người: "Đây là người Tả gia đến gây rắc rối cho ngươi?"

Linh thú khẽ ngâm hai câu. Cố Phù Du ngồi ở trên mép lòng bàn tay của linh thú, chân nhỏ lơ lửng trên không, cổ chân mảnh khảnh, nàng cười lạnh: "Không, bọn họ đáng chết."

Nàng hỏi linh thú: "Ngươi đi ra lúc nào?"

Linh thú trả lời nàng, nói chuyện năm đó cho nàng nghe. Linh lực của linh thú bị phong, thân thể bị trấn áp, hầm ngầm kia không hề có linh lực, cho nên bị giam cầm nhiều năm như vậy cũng không thể thoát thân. Cố Phù Du cho nó máu làm phá tan một kẽ hở của xiềng xích, nó nỗ lực tu luyện, cuối cùng mở được phong ấn.

Khi nó chạy ra Ly Hận Thiên, lòng tràn đầy oán hận, không chịu rời đi, tìm Cố Phù Du, nhưng lại không tìm được hình bóng của nàng, trái lại đụng phải Tả Thái Tuế độ lôi kiếp. Linh lực nó đình trệ quá lâu, tuy rằng cấp bậc cực cao, tu vi trước kia cũng không thấp, nhưng trải qua thời gian dài bị phong ấn, cũng chỉ được Kỳ Lân Tủy khôi phục một nửa tu vi, nó không đấu lại những người Tả gia kia, bị thương, trốn thoát.

Vết sẹo trên vai chính là do Tả Nhạc Chi đâm.

Cố Phù Du sờ sờ bàn tay nó, cười nói: "Ngươi cũng không phải chưa làm được gì, ít nhất ngươi đã trốn thoát, điều này tốt hơn bất cứ điều gì khác. Hơn nữa Tả Thái Tuế bị ngươi quấy rối, không thể Độ Kiếp lên Đại Thừa, đây cũng coi như một chuyện hả hê lòng người, ta rất vui."

Người đi trước gieo nhân, đời sau gặt quả báo, đều là báo ứng.

Linh thú nghe nàng nói "rất vui", nó cũng vui mừng, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn, lại hỏi Cố Phù Du mấy năm nay đi đâu. Cố Phù Du đung đưa hai chân, nhìn trời: "Đi đâu sao, đi đến một nơi rất xa..."

Trai tiên sinh cưỡi mai rùa bay đến, thân hình linh thú rất lớn, quá có cảm giác ngột ngạt, Trai tiên sinh gọi từ rất xa: "Cố Phù Du, thế nào rồi, linh thú này nghe lời như vậy à?"

Cố Phù Du quay đầu lại nhìn: "Trai tiên sinh, là bằng hữu cũ." Trong sương mù mông lung chỉ có một mình Trai tiên sinh, không có nhìn thấy bóng dáng Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du đứng lên, hỏi Trai tiên sinh: "Chung Mị Sơ đâu?"

Trai tiên sinh nói: "Chung cô nương nói là có việc, lúc nãy đã rời đi, nói một lát sẽ trở về."

"Có việc, có việc gì?"

"Không biết nữa."

Cố Phù Du tiến lên hai bước, lúc này mới bao lâu, quay đầu nhìn lại, không thấy nàng, thế nhưng không quen. Đáng sợ.

Linh thú bỗng nhiên gầm khẽ một tiếng, nghe âm thanh đặc biệt ngoan ngoãn. Hơi thở trong gió thay đổi. Giọng nói quen thuộc ở phía sau vang lên: "Ngươi tìm ta?"

Cố Phù Du quay người lại. Chung Mị Sơ đứng ở sau lưng nàng, vạt áo có chút rối loạn. Cố Phù Du cười hỏi: "Tỷ đi đâu vậy?"

Chung Mị Sơ cầm một hạt châu bằng ngón cái và ngón trỏ, hạt châu trơn bóng trắng như tuyết, còn mang theo chút mùi máu, là nội đan của linh thú thủy linh căn. Cố Phù Du kinh ngạc nói: "Tỷ tìm ở đâu." Rõ ràng là mới lấy xuống, còn nóng hổi. Bởi vì lúc trước Chung Mị Sơ nói muốn đem nội đan của mình cho nàng, nàng không khỏi nhìn về phía đan điền của Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ nghiêm trang nói: "Bởi vì ngươi không muốn nội đan của ta..."

Cố Phù Du bất đắc dĩ nói: "Tỷ đừng tiếp tục nói bậy."

Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Đây là nội đan linh thú của Tả Thiều Đức, lúc nãy khi ta tìm con Hắc Viên này, phát hiện linh thú của hắn cũng ở đây, hẳn là tới bắt Hắc Viên."

Cố Phù Du nhận lấy hạt châu kia. Tả Thiều Đức là đệ đệ của Tả Thái Tuế, bây giờ là thúc thúc của tông chủ Hư Linh Tông Tả Nhạc Chi, linh thú của Tả Thái Tuế là Hỏa Vân Giao, linh thú của Tả Thiều Đức lại là Phiên Giang Long, nói là rồng, thật ra là thanh danh dễ nghe nhất, kỳ thật cũng là một con giao, tu vi không thấp, miễn cưỡng có thể làm vật liệu để nàng luyện kiếm.

Cố Phù Du hỏi: "Tả Thiều Đức cũng tới?"

"Ừm. Hắn đang đi về hướng bên này, linh thú ở lại bảo vệ trưởng tử của hắn."

"Cho nên bị tỷ vòng sau." Cố Phù Du hết sức vui mừng, mỉm cười, hận không thể nhào tới trên người nàng kêu lên: "Ôi, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ làm thịt linh thú của Tả Thiều Đức dưới mí mắt của hắn."

Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được khuôn mặt tái nhợt của Tả Thiều Đức sau khi cảm nhận được linh thú của mình bỏ mạng, ánh mắt âm trầm, cùng mờ mịt cảnh giác đến nội tâm.

Sau đó nàng lại nhớ tới: "Chẳng lẽ người Tả gia đã phát hiện ra tỷ?"

Chung Mị Sơ thấy nàng cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui mừng, khóe miệng hơi cong lên, dịu dàng nói: "Không có, sương mù rất dày."

Trai tiên sinh bày tư thế hát tuồng: "Nếu Tả Thiều Đức đến đây, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút, hóa trang lên sân khấu."

Cố Phù Du liếc nhìn linh thú, nói: "Chúng ta phải giấu nó đi trước, miễn cho rơi vào tay Tả Thiều Đức, Tả Thiều Đức sẽ không bỏ qua cho nó."

Trai tiên sinh lắc lắc đầu, nói: "Ngươi phải mang theo nó vào thành."

"Vì sao?"

Trai tiên sinh cười nói: "Một thủy một hỏa. Thủy hỏa có phải không hòa vào nhau không, trước thử xem. Không phải ngươi nói linh thú này quấy rối Tả Thái Tuế Độ Kiếp, do đó dẫn đến tu vi giảm đi, thua ở trong tay Chung cô nương? Tả gia bắt nó khắp nơi, nói vậy cũng là tông chủ Tả Nhạc Chi ra lệnh, phải báo thù cho cha."

"Cho nên?"

Trai tiên sinh: "Cho nên, nếu như hắn huynh đệ tình thâm, nếu như hắn trung thành với tông chủ, hắn nhất định sẽ không tha cho linh thú này. Ngươi nói với hắn muốn thu phục linh thú này, muốn giữ làm tọa kỵ, thỉnh cầu hắn bỏ qua cho linh thú này một mạng, nếu như hắn không bẩm báo cho Tả Nhạc Chi, trực tiếp bán cho ngươi nhân tình, vậy thì trung thành kia, cũng không có thuần túy như vậy."

Cố Phù Du nói: "Nếu như hắn một lòng trung thành, muốn trực tiếp lấy mạng linh thú này thì sao?"

Trai tiên sinh cười nói: "Vậy thì làm phiền Chung cô nương lại nổi mây dậy sương một lần, giúp linh thú này trốn ra là được."

Cố Phù Du suy nghĩ một lúc, gật đầu tán đồng. Quay đầu nhìn linh thú khổng lồ, lúc hành động mang theo bên cạnh bất tiện, hỏi linh thú: "Ngươi có thể khống chế thân thể, biến nhỏ chút chứ?"

Linh thú lắc đầu. Cố Phù Du lại nhìn về phía Chung Mị Sơ, nàng không nói lời nào, Chung Mị Sơ đã hiểu ý của nàng, phi thân đến trước mặt linh thú, dạy nó làm sao khống chế hình thể. Linh thú này ở trước mặt Chung Mị Sư hết sức thông minh, mà đã thông minh, Chung Mị Sơ dạy một cái nó lập tức học được, biến hóa cơ thể lớn nhỏ, khom eo, cánh tay dài qua đầu gối.

Trai tiên sinh tự đắc nói: "Ta đã nói mang Chung cô nương lại đây tiện lợi hơn rất nhiều rồi."

Cố Phù Du: "..."

Chưa được một lúc, Tả Thiều Đức tìm đến đây, mang theo một đám người. Thấy ba người các nàng, không thể thiếu kinh ngạc dò hỏi, bởi vì thấy tướng mạo của Cố Phù Du, đã nhận ra Cố Phù Du là Thanh Loan, tin tức của Tam Thập Tam Trọng Thiên bên kia, hắn biết đến rõ ràng, suy đoán đây chính là con Thanh Loan mà Tả Nhạc Chi muốn lôi kéo, hỏi: "Tôn giả là?"

Cố Phù Du liếc mắt nhìn hắn, học được mười phần mười kiêu ngạo của Thanh Loan: "Bổn tọa Thanh Quân."

Tả Thiều Đức trong lòng đã nắm chắc, hắn nhìn linh thú phía sau Cố Phù Du, lại làm như không thấy, trái lại hỏi: "Từ lâu đã nhận được thư Nhạc Chi gửi, nói là kết giao với một vị cao nhân của Thanh Loan tộc, sợ hẳn là tiền bối rồi, nghe nói tiền bối muốn đi đến thành Bạch Lộc, sao lại trước tiên quang lâm thành Vạn Thông của ta?"

Người này gọi thẳng tên Tả Nhạc Chi, không gọi hắn là tông chủ, Cố Phù Du trong lòng cười nói, có chút thú vị. Nhìn xem Trai tiên sinh, cùng ánh mắt nàng giao nhau, liền biết hai người nghĩ đến một việc.

Cố Phù Du không mặn không nhạt: "Pháp khí nát, chỉ có thể đi bộ. Nghĩ thầm thành Vạn Thông và thành Bạch Lộc ở cạnh nhau, liền tìm một thành trì, thông qua trận pháp tới thành Vạn Thông trước."

Tả Thiều Đức nói: "Đã tới thành Vạn Thông, xin để thành chủ ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, không biết ý của tiền bối như thế nào?"

Cố Phù Du giả vờ suy nghĩ, một lúc sau, cười nói: "Vậy thì quấy rầy thành chủ."

Tả Thiều Đức cười cười, ánh mắt đảo qua Trai tiên sinh và Chung Mị Sơ: "Hai vị này là?"

Cố Phù Du biết hắn có thể nhìn ra Trai tiên sinh là phàm nhân, tu vi của Chung Mị Sơ không thể thấp hơn hắn, Tả Thiều Đức không nhìn ra được tu vi của Chung Mị Sơ, nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ, Cố Phù Du cười nói: "Chắc hẳn Tả thành chủ biết lần này bổn tọa đi thành Bạch Lộc là muốn làm gì, đây là hai tên nô lệ thu được trên đường, dùng rất tốt, không biết nô lệ của thành Bạch Lộc có theo kịp các nàng được không."

Tả Thiều Đức thu hồi ánh mắt đánh giá, cười nói: "Đương nhiên sẽ không khiến tiền bối thất vọng."

Tả Thiều Đức ở phía trước dẫn đường, dẫn theo ba người Cố Phù Du cùng linh thú trở về thành Vạn Thông.

Trên đường cách Tả Thiều Đức một khoảng. Chung Mị Sơ ở bên cạnh Cố Phù Du nhìn nàng mấy lần, Cố Phù Du hỏi: "Làm sao vậy? Tỷ không muốn đi phủ thành chủ của thành Vạn Thông sao?" Năm đó chính là một mũi tên của Tả Thiều Đức bắn nát hộ tâm lân của Chung Mị Sơ, để lại một nhược điểm trí mạng, Cố Phù Du cho rằng nàng không muốn cách hắn gần như vậy.

Chung Mị Sơ đi tới, rất nghiêm chỉnh hỏi: "Ta phải gọi ngươi là chủ nhân sao?"

Cố Phù Du ngẩn ra, mới nhớ ra lúc nãy nàng nói với Tả Thiều Đức rằng Chung Mị Sơ và Trai tiên sinh là nô lệ của nàng, nàng chỉ là để cho Tả Thiều Đức khỏi nghi ngờ, giờ phút này thấy Chung Mị Sơ hỏi nghiêm túc như vậy, sinh ra tâm tư đùa giỡn: "Vì không để cho hắn hoài nghi, đương nhiên phải gọi, trước tiên gọi một tiếng nghe thử xem."

Chung Mị Sơ nói: "Chủ nhân."

Cố Phù Du giật mình, gương mặt đỏ bừng, hoảng đến mức đưa tay che miệng của nàng: "Ông trời ơi, ta chọc tỷ chơi thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.