Kiến Long

Chương 72



Chung Mị Sơ đang đeo mặt nạ. Bàn tay kia cũng chỉ như có như không che ở trước mặt Chung Mị Sơ. Cố Phù Du nói rằng mình từ Địa Phủ trở về, không có gì cả, không có ràng buộc, không muốn sống, cũng không biết xấu hổ, cũng không có gì để sợ hãi. Những người kia vì danh, vì lợi, vì tình, có quá nhiều trở ngại, chung quy thua nàng một bậc. Không có ai là đối thủ của nàng.

Ai mà ngờ được, còn có một Chung Mị Sơ.

Cố Phù Du cười khổ rê.n rỉ, mình là miệng tiện, biết rõ không thích hợp, vẫn không nhịn được muốn trêu chọc nàng, ai ngờ nàng thuận miệng gọi ra. Cố Phù Du nói: "Tỷ dù sao cũng là Long Vương."

Làm sao một chút giá cũng không có, năm đó định khế Chung Mị Sơ, gọi nàng một tiếng "Nam Chúc Quân" nàng liền muốn tức giận, đó là trói buộc. Bây giờ tiếng "chủ nhân" này, làm sao không phải là trói buộc, làm hạ thấp thân phận, sao mở miệng thì đã gọi ra.

Chung Mị Sơ nắm cổ tay nàng, cầm tay nàng xuống dưới: "Nếu ngươi muốn ta gọi ngươi như vậy, ta nguyện ý gọi ngươi như vậy."

"Tỷ có biết..."

"Chỉ có nô lệ mới gọi như vậy?" Hai người cách xa Tả Thiều Đức một đoạn dài, dừng ở trên mai rùa của Trai tiên sinh. Bầu không khí này quá quỷ dị, Trai tiên sinh có giác quan thứ sáu nhạy bén, cùng linh thú hình vượn kia lùi vào một góc của mai rùa, nhường vị trí ở giữa cho hai người.

Chung Mị Sơ nói: "Lúc trước ngươi định khế ta. Vô duyên vô cớ bị người khác hạn chế, trở thành người lệ thuộc vào người khác, ta không thích, nhưng ta chưa từng hận ngươi."

Cố Phù Du cười nói: "Đó là tỷ đức hạnh tốt."

"Không phải, A Man, là bởi vì khế ước này mang cho ta vui vẻ nhiều hơn không thích."

Ngón tay Chung Mị Sơ lành lạnh, chạm vào lòng bàn tay Cố Phù Du. Cố Phù Du lại cảm thấy nóng rực.

"A Man, trăm năm trước ta không hận ngươi, bây giờ càng sẽ không hận ngươi."

Cố Phù Du rút tay về, quay lưng lại, hô hấp đã là không ổn.

Giọng nói Chung Mị Sơ trầm thấp, giống như thở dài: "A Man, ta nói bao nhiêu lần, ngươi đều không tin ta."

"Ta tin tỷ, ta tin tỷ..."

Đoàn người trở về thành Vạn Thông, đã đến phủ thành chủ. Phủ thành chủ này lộng lẫy xa hoa phú quý, có thể sánh với Ly Hận Thiên. Trai tiên sinh ở phía sau thở dài: "Thành Vạn Thông không hổ là tấc đất tấc vàng, chậc chậc, quả thực là phì nước mỡ."

Tả Thiều Đức nghênh đón tiếp Cố Phù Du vào đại sảnh, Chung Mị Sơ và Trai tiên sinh bởi vì thân phận "nô lệ", chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Giữa đại sảnh có treo một bức tranh. Cố Phù Du nhìn chăm chú, bức tranh của người khác, đơn giản phong nhã chút là thạch tuyết sơn lâm nhàn vân dã hạc, uy nghiêm một chút là Bàn Long ngọa hổ vung kiếm giương cung. Tả Thiều Đức ngược lại giỏi, treo một bản đồ năm châu bốn biển.

Tả Thiều Đức thấy nàng nhìn bức tranh kia, cười một tiếng, nói: "Tiền bối cũng thích bức tranh này sao?"

Cố Phù Du cười quyến rũ, nói: "Ai không thích bức tranh này chứ?"

"Đây là tác phẩm kém cỏi của vãn bối, họa ra giải buồn, tiểu nhi trong nhà muốn ta vui vẻ, cố ý đóng khung, treo chúng ở đây, nhưng thật ra để tiền bối chê cười rồi. Nếu tiền bối thích, liền đưa cho tiền bối."

Cố Phù Du cười mà không đáp. Nàng ngược lại có chút mò không ra ý tứ của Tả Thiều Đức. Là cẩn thận, không muốn đem ý đồ dã tâm địa vị cao của mình biểu lộ quá rõ ràng, cho nên chuyển đề tài, hay là lạt mềm buộc chặt, để cho nàng tỏ thái độ trước.

Tả Thiều Đức nói: "Cũng là một chút báo đáp tiền bối đã giúp thành Vạn Thông thu phục con súc sinh hại người kia."

Cố Phù Du nói: "Nói đến con linh thú đó, bổn tọa nhìn vừa mắt, muốn thu làm tọa kỵ, bây giờ đã thuần phục nó, nếu Tả thành chủ muốn cảm tạ, không bằng thả con linh thú này cho ta."

Hai người vẫn luôn đứng nói chuyện. Bàn tay Tả Thiều Đức chậm rãi đặt ở trên tay vịn, khẽ mỉm cười, làm người khác không nhìn thấu hắn. Nhưng Cố Phù Du cảm thấy Tả Thiều Đức đang quan sát nàng, đánh giá ý đồ chân thực mà nàng đến thành Vạn Thông, là vô ý đúng như lời đã nói, hay là có mưu đồ khác.

Cố Phù Du cũng không sợ hắn đánh giá, lẳng lặng chờ hắn trả lời. Một lúc sau, Tả Thiều Đức áy náy nói: "Vãn bối không thể lập tức trả lời. Súc sinh này lúc trước hại không ít mạng người, ta cần cho thủ hạ của mình một câu trả lời trước, phiền tiền bối đợi một khoảng thời gian."

"Không sao."

"Khoảng thời gian này, tiền bối ở lại quý phủ, nếu có việc cần, xin cứ việc phân phó."

Thái độ Tả Thiều Đức đối đãi với nàng thờ ơ, dường như chỉ là xuất phát từ khách sáo đối với cao nhân tiền bối, chưa trò chuyện được mấy câu, Tả Thiều Đức đã lấy có chuyện quan trọng xử lý làm lý do rời đi.

Người hầu dẫn ba người Cố Phù Du tiến vào Khách Uyển thu xếp. Trên đường Trai tiên sinh lén lút hỏi: "Sao nhanh như vậy đã đi ra rồi?"

Cố Phù Du nói: "Hắn đối đãi ta không phải rất thân thiện, lúc nãy vội vàng đi ra ngoài, sợ là đi xử lý chuyện linh thú của hắn bị giết." Nhớ đến linh thú của hắn bị Chung Mị Sơ lén lút làm thịt, nàng liền cảm thấy thoải mái, nhưng lại cảm thấy không đủ. Lúc trước Tả Thiều Đức lén lút bắn một mũi tên, để lại vết thương vĩnh viễn không thể khỏi hẳn trên người Chung Mị Sơ. Vốn dĩ ngực nên là nơi cứng rắn nhất trên cơ thể Chung Mị Sơ, bây giờ lại thành tráo môn [1].

[1] Tráo môn hay được hiểu là gót chân của Achilles, là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu trí mạng của mỗi con người. Achilles là một á thần sức mạnh phi thường, nhưng cũng vì là á thần nên không thể bất tử, mẹ của Achilles - nữ thần Thetis đã nhận được một lời tiên tri rằng con trai của bà sẽ qua đời trong một trận chiến, nên bà đã cầm gót chân và nhúng thân thể Achilles vào nước con sông của sự bất tử vĩnh hằng. Kể từ đó Achilles vừa có được sức mạnh phi thường, vừa có được cơ thể mình đồng da sắt có thể miễn dịch mọi vết thương, ngoại trừ gót chân - nơi không được nhúng vào trong dòng sông. Cuối cùng trong trận chiến thành Troia, Achilles đã chết vì bị mũi tên bắn vào gót chân

"Nói không chừng là lạt mềm buộc chặt." Trai tiên sinh cười nói: "Trong Thanh Loan tộc, Thanh Loan là một chi tôn quý nhất, muốn phục vị nhưng không có người trong tay, thân phận vi diệu, tu vi cao thâm, du lịch ở Nam Châu. Nếu hắn thật sự có lòng khác, sẽ biết cùng ngươi theo như nhu cầu mỗi bên."

Trai tiên sinh cầm quạt giấy đánh vào lòng bàn tay, hỏi: "Ngươi thăm dò như thế nào?"

Cố Phù Du cười nói: "Ám muội không rõ."

Liên quan đến chuyện Tả Thiều Đức gọi thẳng tên húy của Tả Nhạc Chi, treo《 Ngũ Châu Tứ Hải Đồ 》ở đại sảnh, hai việc này, có lẽ là bởi vì Tả Thiều Đức không cam tâm ở dưới trướng Tả Nhạc Chi, có ý muốn lấy vị trí tông chủ, thậm chí muốn lấy thiên hạ, cũng có lẽ là hắn luôn luôn xưng hô với chất nhi như vậy, thúc cháu thâm hậu, không phân tôn ti, 《 Ngũ Châu Tứ Hải Đồ 》chỉ là nhi tử của hắn muốn làm cho hắn vui, hắn cảm niệm lòng hiếu thảo của bọn họ cho nên mới treo ở trong đại sảnh.

Tả Thiều Đức có dã tâm muốn đoạt vị trí tông chủ của Hư Linh Tông hay không, cũng không thể vô cùng xác định.

Trai tiên sinh nói: "Về việc xử lý linh thú kia như thế nào, hắn nói sao?"

Cố Phù Du nói: "Hắn muốn cách vài ngày mới cho ta câu trả lời, lời nói hàm hồ, rất đề phòng ta."

Trai tiên sinh cười nói: "Ngươi nói hắn làm người thận trọng, có đề phòng mới bình thường. Không cần gấp, để xem sau mấy ngày hắn trả lời ngươi như thế nào."

Đoàn người đi Khách Uyển, trên đường đi ngang qua một địa phương tương tự như Thiên Đàn, chỉ nghe thấy phía trên có tiếng hô hào, mặc dù có dùng phòng ngự trận pháp nhưng cũng có thể nhìn thấy linh quang bạo lóe bên trong. Cố Phù Du đứng lại, đứng ở dưới cầu thang nhìn lên trên, hỏi người hầu: "Phía trên là nơi nào?"

Người hầu cung kính đáp: "Đại nhân, là đấu võ đài, là nơi tu sĩ trong phủ tranh tài tỷ thí. Đại nhân muốn đi lên nhìn thử sao?"

Tục ngữ nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nàng đúng là muốn đi xem thế lực trong tay Tả Thiều Đức rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng nhớ đến nàng là một con Thanh Loan, nên khinh thường với việc đi đến trong đám người xem tu sĩ Nhân tộc giao đấu, cho nên đứng ở đó không nói gì.

Một nữ tử chậm rãi bước xuống bậc thang, nga hoàng y sam, cau mày lại, nhìn thấy mọi người, biểu tình lãnh đạm, thi lễ rồi lập tức rời đi.

Cố Phù Du có chút kỳ quái, suy tư một lúc, đó là thái độ mà người hầu này đối với nữ nhân kia kỳ quái. Nữ nhân nga hoàng y sam, nhìn qua có vẻ là người có địa vị, nhưng ở trong mắt người hầu này lại không nhìn thấy chút kính ý nào.

Cố Phù Du hỏi: "Người kia là ai?"

Người hầu đáp rằng: "Vị kia là thị thiếp Tiêu thị trong phủ của nhị thiếu gia."

Tiêu thị? Địa giới Nam Châu này dòng họ Tiêu cũng không có mấy nhà. Cố Phù Du lại nhìn nữ tử rời đi phía xa kia một lúc, luôn cảm thấy quen thuộc. Người hầu đưa ba người vào Khách Uyển, thu xếp thỏa đáng xong đã bị Cố Phù Du cho lui.

Cố Phù Du dựa vào cạnh cửa, suy nghĩ, luôn là nghĩ không ra. Chung Mị Sơ hỏi: "Làm sao vậy?"

Cố Phù Du nói: "Ta cảm thấy nàng kia có chút quen mắt, dường như gặp qua ở đâu rồi."

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi hẳn là chưa từng gặp nàng, nhưng ngươi gặp cha và cô cô nàng."

"Hả?" Nghe ý tứ lời này của Chung Mị Sơ, dường như nhận ra cô nương kia, còn nhận ra được người thân của cô nương kia. Biết nàng cũng đã gặp, tất nhiên là các nàng cùng nhau gặp, hoặc là các nàng đều nhận thức.

Vậy người này hẳn là quen biết vào bảy trăm năm trước, Chung Mị Sơ còn nhớ rõ ràng như vậy, dù thế nào cũng sẽ không phải do trí nhớ tốt, hẳn là trong bảy trăm năm này có qua lại. Cố Phù Du không khỏi tò mò, rốt cuộc là ai.

Chung Mị Sơ cũng không úp úp mở mở, nàng nói thẳng: "Huynh muội Tiêu gia, Tiêu Trung Đình và Tiêu Diên."

Cố Phù Du hồi tưởng lại hai cái tên này, rất quen, nhưng không thể đặt tên và mặt người cùng một chỗ, dù sao thời gian qua đi quá lâu. Chung Mị Sơ nhắc nhở nàng: "Năm đó ở bên ngoài Tiên Lạc, gặp đôi huynh muội bị Tả Thiên Lãng ức hiếp."

Nói như vậy. Cố Phù Du có ấn tượng, giống như tầng cửa sổ giấy bị chọc thủng, rộng rãi sáng sủa: "Ồ, là hắn."

Năm đó huynh muội Tiêu gia vào Tiên Lạc rèn luyện, thời vận không tốt, gặp phải Tả Thiên Lãng. Khi Địa Tàng nổ tung thì Tả Thiên Lãng bắt Tiêu Diên làm tấm chắn, cho nên Kim Đan của Tiêu Diên bị phá nát. Tiêu Trung Đình vì lấy lại công đạo cho muội muội, cũng bị thuộc hạ của Tả Thiên Lãng đánh áo rách quần manh.

Sau đó từ Huyền Diệu Môn lưu vong, Chung Mị Sơ bị thương, thiếu một loại dược liệu, bọn họ đi vào trong Tiêu thành tìm, ít nhiều gì nhờ có Tiêu Trung Đình giải vây mới không bị tu sĩ Tả gia phát hiện.

Cô nương nga hoàng y sam kia lớn lên giống cô cô của nàng.

"Tỷ nói cô nương kia là nữ nhi của Tiêu Trung Đình?" Cố Phù Du cau mày nói: "Ta nhớ rõ hắn cũng đã từng là một nam nhi lang thẳng thắn cương nghị, dám cùng Tả gia hò hét, sao bây giờ lại gả nữ nhi vào hang cọp này."

Nếu như làm thê, nếu như hai bên lưỡng tình tương duyệt cũng bỏ đi, nhưng lại là một thị thiếp. Bây giờ Tu Tiên giới đạo lữ phần nhiều là một đời một kiếp một đôi người, nhưng cũng không thiếu người quyền quý tam thê tứ thiếp, Tả gia còn hơn như vậy. Nói dễ nghe một chút là thị thiếp, không dễ nghe chính là đồ chơi, cũng hoặc là công cụ sinh con dưỡng cái.

Chung Mị Sơ thở dài: "Thân bất do kỷ thôi. Năm đó toàn bộ Nam Châu rơi vào trong tay Tả gia, Tả gia huênh hoang phồn thịnh, muốn đem một vài những thế gia thành trì ngày thường không an phận, sinh dị tâm ra giết gà dọa khỉ. Vì chuyện năm đó Tiêu Trung Đình ở bên ngoài Tiên Lạc chống đối nhục mạ Tả gia, Tiêu thành khó tránh khỏi phong ba."

"Tiêu thành không đấu lại Tả gia, hoặc là diệt tộc, hoặc là ủy khúc cầu toàn [2]."

[2] Ủy khúc cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục

Cố Phù Du gần như có thể tưởng tượng ra, thành Tiêu Dao và Huyền Diệu Môn đều bị hủy, tòa thành nhỏ Tiêu thành kia đối với Tả gia mà nói, giống như một con kiến, để nó sống để nó chết, đều ở trong một ý nghĩ: "Cho nên Tiêu gia lựa chọn ủy khuất cầu toàn?"

Chung Mị Sơ nói: "Yêu cầu mà Tả gia đưa ra, Tiêu gia đều đã đáp ứng."

Cố Phù Du sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, hỏi: "Có những điều kiện nào?"

Chung Mị Sơ nhìn nàng một chút, chậm rãi nói: "Tiêu Trung Đình chịu nhục bò dưới háng Tả Thiên Lãng. Tiêu Diên vào Tả gia làm thiếp."

Cố Phù Du đỡ khung cửa, bóp nát gỗ tơ vàng. Chung Mị Sơ nói: "A Man..."

"Tỷ tiếp tục nói, vì sao nữ nhi của Tiêu Trung Đình cũng đến Tả gia làm thiếp?"

"Tiêu Trung Đình cam nguyện chịu nhục nhưng không muốn đưa Tiêu Diên vào Tả gia. Tiêu Diên nguyện vì gia tộc hiến thân, Tiêu Trung Đình không chịu, thậm chí không tiếc tử chiến với Tả gia."

Dùng nữ nhân đến đổi lại hòa bình, trừ khi Tiêu gia ta chết không còn một nam nhân nào! Đây là nguyên văn của Tiêu Trung Đình, không muốn tham sống sợ chết, đạp lên cốt nhục của thân muội mà sống tiếp.

"Cuối cùng, Tiêu Diên tự vẫn."

Cố Phù Du ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến Cố Song Khanh, nghĩ đến Cố Hoài Ưu, viền mắt đỏ lên, sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Nàng cười nói: "Nếu ta là ca ca, nếu phải đưa muội muội ra để có thể đổi lại được một nhà bình an, ta sẽ làm như thế. Người không làm như vậy, đều là kẻ ngu."

"A Man, bọn họ không phải là người ngu, nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ không làm như vậy."

Cố Phù Du cũng không đáp lại những lời này của nàng, chỉ là sau một hồi im lặng, nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Tả gia không chịu buông tha, muốn bắt nữ nhi của Tiêu Trung Đình bù đắp. Nữ nhi của hắn sợ cha vẫn không đồng ý, nhân lúc cha nàng chưa chuẩn bị, tự mình tới Tả gia."

Cố Phù Du hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: "Thật là một cô nương cứng rắn." Lại hỏi Chung Mị Sơ: "Sao tỷ lại biết nhiều chuyện như vậy?"

Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Ta còn biết rất nhiều chuyện, ngươi muốn nghe không?"

Chung Mị Sơ còn đang đeo mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt, ánh sáng ảm đạm làm cho hai mắt nàng sâu thẳm. Cố Phù Du nói: "Về sau đi..."

Nói rồi gọi ra bên ngoài: "Trai tiên sinh, Trai tiên sinh!"

Nàng không thể ở cùng một chỗ với Chung Mị Sơ, quá nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.