Tư Miểu bước đến đỡ Chung Mị Sơ, xem xét vết thương cho nàng.
Cũng không phải vết thương trí mạng, nhưng thực sự cần nghỉ ngơi.
Chung Mị Sơ và Tả Thiều Đức đều đã ngã xuống, nhưng là lại thêm một con Thanh Loan đến, lại còn là Phân Thần kỳ.
Đối mặt với linh thú phẫn nộ, tu sĩ Tả gia khí thế đã thấp lại thêm thấp, tuy có nhị tử của Tả Thiều Đức ở đó, vẫn có người dẫn đầu, những vẫn quân lính tan rã như cũ.
Tu sĩ Tả gia bị bại chạy trốn, che chở thiếu chủ rời đi, ngay cả Tả Thiên Lãng cũng không lo được.
Đoàn người vừa chiến vừa đi, bẻ đi một nửa nhân mã ở bên trong Đồ Sơn.
Khi Cố Phù Du trở về từ bên trong thi hài khắp nơi, trong tay kéo theo một người. Áo bào xanh ngọc của người kia bị nhuộm đỏ bởi máu, khuôn mặt tái nhợt, đã ngất đi.
Cố Phù Du tiện tay ném Tả Thiên Lãng xuống đất, phân phó người tạm giam hắn, dẫn mọi người đi vào thành Vạn Thông.
Giao chiến ở thành Vạn Thông đã kết thúc, ba quân giao chiến, một mảnh hỗn loạn.
Khó nói ai được lợi.
Người của Tả Nhạc Chi phát hiện Tả Thiều Đức không có ở đó đã bắt đầu rút lui, Tả Thiều Đức trời vừa sáng đã mang đi hơn một nửa chủ lực.
Cố Phù Du đang giao thủ với hai vị đại trưởng lão của Hư Linh Tông, bỗng nhiên phát hiện trận pháp của mình bị phá, một lúc sau, nhìn thấy một ánh lửa xông thẳng lên trời, nguồn linh lực khổng lồ đó là tất cả của đại năng Phân Thần. Địa giới này chỉ có ba người Phân Thần, nàng, Tả Thiều Đức và Chung Mị Sơ.
Hướng đó, chính là hướng của Đồ Sơn.
Trong lòng nàng biết không ổn, cần chạy về Đồ Sơn, trước mặt có hai đại trưởng lão chặn đường.
Trong lòng càng giận, lệ khí càng nặng.
Nghĩ thầm không cho nàng đi, giỏi, chính bọn hắn muốn chết.
Tất cả lo lắng cùng sầu lo hóa thành một bồn lửa giận thù hận, không hề nương tay, cho đến khi hai đại trưởng lão ngã xuống trong tay nàng, còn có ai dám cản sát thần này.
Sau khi ra khỏi thành, nhìn thấy Đỗ Phán dẫn người bỏ chạy, nàng không có lòng đuổi theo, phân phó Phong Tuế và Lão Thất, một người mang theo nhân thủ thanh lý những tu sĩ Tả gia còn lại trong thành, một người dẫn người đuổi bắt Đỗ Phán.
Bản thân nàng nhắm thẳng đến Đồ Sơn, nhìn thấy cảnh Chung Mị Sơ bị thương.
Mọi người đến thành Vạn Thông. Lão Thất đã dọn dẹp sạch sẽ thành trì.
Phong Tuế cũng quay về, vẫn không bắt được người. Cố Phù Du cũng không lo lắng.
Phòng ốc trong thành bị hủy, nhưng có một nửa phòng ốc vẫn có thể ở, phủ thành chủ phần lớn vẫn còn nguyên vẹn.
Các cô nương của Ẩm Tuyết Trai lại trở về Ẩm Tuyết Trai. Phong Tuế và Lão Thất chỉ huy mọi người càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, hai người sắp xếp nô lệ giúp Ẩm Tuyết Trai xử lý lầu các, lại phái người khác tuần tra trong thành.
Đám người Cố Phù Du ở lại trong phủ thành chủ, tạm thời đặt chân ở đây.
Hôm sau, ánh mặt trời ấm áp, Cố Phù Du ngồi trên ghế thái sư, đối diện với cổng thành.
Trên đùi nàng có một thanh kiếm gãy nằm ngang, nàng đặt tay nhẹ lên thân kiếm, lúc ngẩng đầu lên nheo nheo mắt, nhìn vật thể dần dần lên cao ở trên tháp, kêu lên: "Treo cao một chút!"
"Để mọi người chiêm ngưỡng phong thái của Tả công tử."
Hai tay Tả Thiên Lãng bị trói, một đầu dây thừng khác bị người lôi kéo ở trên tường thành.
Hắn tóc tai bù xù, thân trên trầ.n trụi: "Ngươi, ngươi tiện nhân này! Thả ta xuống!"
Hắn cao quý từ nhỏ, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, ngay cả khi bị Tả Thiều Đức giam lỏng, Tả Thiều Đức cũng để lại thể diện cho hắn, hắn vẫn là dáng dấp ung dung tuấn tú.
Tu vi của Tả Thiên Lãng bị phong bế, chỉ có thể phí sức đá đạp hai chân lung tung, thân thể vô cùng trắng nõn, nhưng gương mặt và cổ đã đỏ lên, hai màu sắc khác nhau.
"Tả gia đối đãi ngươi không tệ, kỹ nữ Thanh Loan tộc..."
Hắn mắng không thể lọt tay, Lão Thất ở bên cạnh giận tái mặt, ném một cục đá lên chọi gãy răng hắn.
Tả Thiên Lãng vừa thẹn vừa giận, nếu ở trên đất chỉ sợ muốn nổi trận lôi đình, giờ phút này hắn bị treo, thân thể điên cuồng nhúc nhích, đừng nói là đánh người, ngay cả xuống đất cũng không thể, có điều bộ dạng càng thêm buồn cười.
Cố Phù Du chống gò má nhìn tháp: "Nhìn hắn không có ai nói chuyện đáng thương thật, treo thúc tổ của hắn lên ở cùng hắn đi."
Mọi người cũng treo thi thể Tả Thiều Đức lên, sát bên Tả Thiên Lãng.
Ngay khi thi thể chạm vào cánh tay của Tả Thiên Lãng, Tả Thiên Lãng lập tức nổi một lớp da gà, chống cự dời đi.
Máu của Tả Thiều Đức đã khô, thi thể khô khốc ám vàng, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được mấy phần dáng dấp.
Hắn bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, cũng không phải sợ hãi đối với cái chết, mà là hắn biết rõ thực lực của Tả Thiều Đức, thế nhưng rơi vào kết cục như vậy, thành Vạn Thông to lớn như thế, rơi vào trong tay Thanh Loan này.
Tả gia được mệnh trời che chở, là bá chủ một châu, trong thiên địa khó gặp địch thủ. Nên là phúc tộ lâu dài, phạm Tả gia hắn cuối cùng rồi cũng sẽ bị đạp dưới chân.
Hắn chưa từng nghĩ tới Tả gia sẽ bị thua.
Vừa nghĩ tới bản thân sẽ mất đi tất cả, địa vị cùng tôn vinh, bị đạp dưới chân chính là mình, hắn đã rùng mình.
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: "Không thể nào."
Nhưng dư quang vẫn luôn quét đến thi thể của Tả Thiều Đức, suy nghĩ không ngăn lại được, sợ hãi và hoảng loạn sinh sôi dưới đáy lòng.
Hắn giống như bị điên gào thét với Cố Phù Du: "Thả ta ra! A!! Dịch hắn ra! Đừng sát qua đây!" Đã là lộn xộn.
Tư Miểu đến đây. Cố Phù Du đứng dậy, vui vẻ nói lên trên tháp: "Thả hắn xuống!"
Dắt tay Tư Miểu, kéo nàng tới cổng thành, cười nói: "Ngươi đến thật đúng lúc."
Tả Thiên Lãng được thả xuống, cách mặt đất một trượng, dây thừng buông lỏng, ngã xuống đất. Còn chưa thể giãy giụa đứng dậy đã có người ở hai bên trái phải đè hắn xuống.
Lão Thất đi đến, đưa một cây chủy thủ cho Cố Phù Du.
Cố Phù Du nhận lấy, muốn giao cho Tư Miểu.
Cố Phù Du hào hứng nói: "Hắn ồn ào ghê, ầm ĩ từ lúc trời sáng, ngươi đến, cắt đầu lưỡi của hắn."
Vẻ mặt Tư Miểu nhàn nhạt, không có gì biến hóa, thậm chí còn không nhìn thẳng Tả Thiên Lãng, chỉ nói: "Nàng tỉnh rồi."
Chung Mị Sơ tỉnh rồi.
Tư Miểu cũng không nhận dao. Khóe miệng Cố Phù Du chìm xuống.
Bây giờ Tư Miểu đối với cái gì cũng lạnh nhạt, ngay cả kẻ thù hại nàng không thể nói chuyện cũng không lọt vào mắt nàng, có lẽ chỉ có sau khi giết Lục Yến Đông, mới có chút khác đi.
Cố Phù Du lại cầm dao, đi tới trước mặt Tả Thiên Lãng.
Tả Thiên Lãng lui về phía sau, kêu lên: "Ngươi định làm gì!" Bị người đè lại, nơi nào cũng không thể trốn.
Bây giờ Cố Phù Du hoàn toàn ngược lại với Tư Miểu, một điên tà, một tĩnh mịch.
Cố Phù Du nở nụ cười với hắn: "Tả Thiên Lãng, Tả công tử, đã lâu không gặp."
Tả Thiên Lãng ngẩng đầu nhìn nàng, một bóng đen đổ xuống trước mặt hắn, hắn như chìm vào trong bóng đêm dày đặc, trong bóng đêm kia, chỉ có một đôi mắt mang theo màu đỏ tươi của máu.
Không biết tại sao, hắn nhận ra nàng.
Hai mắt hắn trừng lớn, cảm thấy hoang đường, nhưng trong lòng chính là cảm thấy nàng là Cố Phù Du.
Vong linh trở về từ Địa Phủ.
Hắn không khỏi sợ vỡ mật run lên, khủng hoảng đến mức độ không thể nhịn được, giãy giụa, hoảng sợ gào thét: "Cố Phù Du! Cố Phù Du, a..."
Cố Phù Du ra tay như điện, chủy thủ đâm vào trong miệng hắn, khi lấy ra, trên lưỡi dao có một vật đỏ như máu.
Tả Thiên Lãng đau đớn kêu to, bởi vì không còn đầu lưỡi, trong miệng đầy máu tươi, tiếng kêu đau đớn vẩn đục.
Cố Phù Du đưa chủy thủ cho Lão Thất, dùng khăn xoa xoa tay, vứt trước mặt Tả Thiên Lãng. "Đút thứ này cho hắn ăn đi."
"Vâng."
Xoay người đi đến ghế thái sư lấy thanh kiếm gãy đi, trở về phủ thành chủ.
Đến trước phòng Chung Mị Sơ, cửa phòng vừa vặn mở ra, nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cố Phù Du bước vào. Chung Mị Sơ ngồi dựa vào đầu giường, Nghi Nhi đang ngồi bên giường, ra dáng lau mặt cho nàng. A Phúc ngồi xổm trước giường.
Cố Phù Du gọi: "Nghi Nhi."
Bởi vì chuyện lúc trước, Nghi Nhi còn có chút sợ hãi Cố Phù Du, giọng nói thấp mềm xuống: "A Man nương thân."
Cố Phù Du nhìn ra được, đi tới trước mặt nàng, xoa xoa gò má nàng, vui mừng Nghi Nhi không có tránh, nàng cười nói: "Để ta trò chuyện với nàng."
Nghi Nhi gật gật đầu: "Dạ." Gọi A Phúc, cùng A Phúc một đường ra ngoài.
Cố Phù Du ngồi xuống nơi Nghi Nhi ngồi lúc nãy, nhìn Chung Mị Sơ.
Mái tóc đen của Chung Mị Sơ tản ra, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nửa mở, lộ ra vẻ mệt mỏi khi mới tỉnh lại.
Ánh mắt Cố Phù Du rơi xuống ngực nàng, một lúc lâu sau, thở dài: "Lần này thật là nguy hiểm, lại vào nửa tấc, khó giữ được tính mạng."
Chung Mị Sơ không nói gì. Cố Phù Du oán giận: "Ngươi cũng không biết tìm một khối linh bảo bảo vệ ngực, cho dù đặt một cái mai rùa, cũng mạnh hơn không có thứ gì."
Chung Mị Sơ nói: "Khoảng thời gian này hối hả ngược xuôi, chưa thể tìm thấy thứ phù hợp."
Cố Phù Du không tin lời nàng nói. Nàng đã có thể dần hiểu được thói quen nói chuyện của Chung Mị Sơ, giống như bảy trăm năm trước, lại lần nữa nhìn thấu nàng.
Người này sẽ không bỗng dưng bịa đặt một điều gì đó, nàng sẽ căn cứ vào sự thật mà nói chuyện, chỉ là trong đó giấu đi một số phân đoạn, thêm chút nói dối, hoàn toàn khác với những gì người khác nghĩ trong lòng.
Lúc trước ở thành Vạn Thông triệu hoán nàng đến, nàng nói "không nghe lời bị đuổi ra ngoài", cũng hoặc là "bị thương không có chỗ để đi", thậm chí là "có nữ nhi", cũng không tính là nói bậy. Theo một nghĩa nào đó xác thật là như vậy
Là bản thân mình nghĩ sai rồi.
Người này chính là như vậy, không tính nói dối, chỉ là bỏ bớt đi một phần.
Cố Phù Du nói: "Vậy bảy trăm năm trước khi gặp ta thì sao? Hộ tâm lân của ngươi đã nát vào bảy trăm năm trước, Long tộc có vô số trân bảo, người nào người nấy đều là cao thủ tầm bảo, cũng không đến mức bảy trăm năm vẫn chưa tìm ra thứ phù hợp chứ."
Chung Mị Sơ nhìn nàng, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, dời mắt đi, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi bắt được Tả Thiên Lãng?"
Cố Phù Du khẽ cười thành tiếng, thật là hoài niệm. Trước kia khi Chung Mị Sơ nói chuyện với nàng, nói không lại hoặc là không muốn nói chính là nói sang chuyện khác, hoặc là trực tiếp im lặng.
Đổi lại là bình thường, thì cũng buông tha nàng.
Bây giờ không thể bỏ qua cho nàng.
Cố Phù Du nâng thanh kiếm gãy bằng hai tay, nói: "Còn nữa, tại sao ngươi không luyện tốt nó một lần nữa."
Thứ Cố Phù Du nâng chính là Canh Thần, Canh Thần gãy vỡ.
Từ lúc gặp được Chung Mị Sơ đến nay, chưa có lần nào thấy nàng ngự kiếm, cho dù là triệu hoán cũng chưa từng có.
Lúc nàng đến nơi, thấy Chung Mị Sơ giao thủ với Tả Thiều Đức cũng không triệu hồi Canh Thần ra, liền sinh nghi hoặc, hỏi Tinh Hán mới biết.
Thanh kiếm gãy này Chung Mị Sơ đã đặt ở trong túi trữ vật suốt bảy trăm năm.
Chung Mị Sơ nói: "Nghi Nhi đưa cho ngươi?"
Cũng chỉ có Nghi Nhi dám lật túi trữ vật của nàng.
Cố Phù Du gọi: "Chung Mị Sơ." Câu cuối kéo dài một cách bất đắc dĩ.
Cố Phù Du nói: "Ngươi suốt bảy trăm năm đều không để ý nó, nó cũng sẽ khổ sở."
Chung Mị Sơ nhìn vào khoảng không, thất vọng nói một tiếng: "Vậy sao."
"..."
Cố Phù Du nói: "Nếu ngươi có nó ở đó, làm sao đến mức trận đánh này với Tả Thiều Đức gian khổ như vậy."
Chung Mị Sơ không có lên tiếng. Cố Phù Du nhớ tới điều gì, ngậm lấy ý cười, nàng nói: "Ngươi có nhớ ta lén từ phía sau Cốc Thần Phong tới tìm ngươi không, ngươi ở trong đình viện luyện kiếm, khắp đình đều là lá vàng của cây bạch quả, sương mù mịt mờ, ngày đó ta đã nghĩ rằng, nếu thế gian này có tiên nhân, thì nên là dáng dấp giống như ngươi."
"Chung Mị Sơ, ngươi múa kiếm, rất đẹp mắt."
Chung Mị Sơ ảm đạm: "Đẹp, thì có tác dụng gì."
Trái tim Cố Phù Du siết lại, ý thức được: "Chung Mị Sơ, chẳng lẽ ngươi đang vì chuyện năm đó mà tự trách sao? Chưởng môn và Vân Nhiễm Huyền Tôn, bọn họ..."
Linh kiếm bị gãy, không bảo vệ được ai.
Cố Phù Du đặt Canh Thần xuống, mở rộng vòng tay, nói: "Nào, lại đây, để ta ôm ngươi một cái."
Vừa nói đã đến gần Chung Mị Sơ, thân thể Chung Mị Sơ hơi nghiêng về phía nàng, Cố Phù Du đã ôm nàng vào trong lòng: "Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, đều là lỗi của Tả gia. Ngươi đã làm đủ tốt. Sẽ không có ai xuất sắc hơn ngươi, Chung Mị Sơ. Quý chưởng môn có ngươi là đệ tử, trong lòng y nhất định sẽ cảm thấy vui mừng."
"Còn ngươi."
"Đồng môn đồng tông, cùng có vinh yên."
Cố Phù Du giống như kiếm vào vỏ, giấu đi huyết khí và hàn quang, trong mắt là ánh sáng nhu hòa, nàng nói: "Ta thay ngươi đúc lại Canh Thần có được không."
Chung Mị Sơ im lặng một lúc, cho phép: "Được."
Cố Phù Du vui mừng. Khởi nguồn niềm vui của nàng bây giờ đơn giản như vậy, một là Tả gia đau đớn, hai là đến từ chính Chung Mị Sơ.
"Hộ tâm lân của ngươi, ta cũng giúp ngươi luyện ra, luyện cho ngươi một mảnh vảy giáp cứng nhất thế gian này, so với hộ tâm lân của cả Long tộc còn muốn tốt hơn."
Mặc dù Chung Mị Sơ nói: "Cõi đời này sẽ không có vật cứ.ng hơn hộ tâm lân của Long tộc." Nhưng nàng thích nghe Cố Phù Du nói những lời như thế này, mang chút tính trẻ con, làm cho nàng nhớ đến Cố Phù Du trước kia. Cô nương đứng ở trên mặt đất, giơ tay lên muốn hái sao trời, đôi mắt sáng như ánh sao lung linh, thiếu niên khí phách.
Cố Phù Du cười nói: "Ta có cách, nhất định luyện ra cho ngươi."