Kiến Long

Chương 93



Ở lại thành Vạn Thông năm, sáu ngày, Tiêu Trung Đình cũng đến rồi.

Trước khi lên đường khởi hành từ thành Bạch Lộc, bọn họ chia làm hai đường, Cố Phù Du nhắm thẳng đến thành Vạn Thông, Tiêu Trung Đình đi liên hệ du thuyết thế gia của các thành nhỏ phụ thuộc thành Bạch Lộc.

Diện tích lãnh thổ Nam Châu bao la, tung hoành vạn dặm, dân cư ngàn vạn, người Tả gia lại nhiều, cũng không có khả năng quản từng đám, vẫn cứ muốn giữ lại một ít thế gia vì đó mà bán mạng.

Những thành trì nhỏ và các thế gia tông tộc trong thành này bị Tả gia hạn chế, tài nguyên có hạn, địa vị có hạn, mặc dù có nhân tài nhưng cũng không chiếm được thứ tốt để trưởng thành, bởi vậy Nam Châu lúc trước mới có rất nhiều người vào Huyền Diệu Môn, để cầu giáo dục.

Trong những người này không thiếu người hiểu được giấu tài, hơn nữa thế gia tông tộc ngoài Nam Châu Tả gia, nhỏ thì nhỏ, nhưng tích cát thành tháp, cũng là một thế lực đáng kể.

Cố Phù Du tính toán thời gian, Đỗ Phán đã sắp chạy về Tam Thập Tam Trọng Thiên.

Bọn họ cũng nên nhổ trại, đi đến tòa thành tiếp theo.

Ngày hôm đó chờ được Tiêu Trung Đình.

Chỉ thấy mấy điểm đen phía chân trời, dần dần đến gần, là đoàn người ngự kiếm mà đến.

Tiêu Trung Đình đi trước, cưỡi Kim Mao Hống [1], ngoại trừ một ít thủ hạ, hắn còn mang theo một nhóm gương mặt mới, dáng vẻ phi phàm. Lúc đáp xuống, có một bóng người xinh đẹp bên cạnh thành đã không thể chờ được nữa mà xông lên.

[1] Kim Mao Hống: chó săn lông vàng

Gọi: "Cha!"

Cố Phù Du đứng ở trên tháp nhìn, ban đầu nàng muốn đưa Tiêu Trĩ về Tiêu thành, nhưng Tiêu Trĩ nghe nói phụ thân sẽ đến, về sau sẽ chinh chiến cùng với Cố Phù Du, thảo phạt Tả gia thì nàng đã thỉnh cầu Cố Phù Du, hy vọng có thể ở lại.

Cố Phù Du cho phép nàng.

Lúc này cha con đoàn tụ, thời gian trôi qua đã nhiều năm không gặp, Tiêu Trĩ vẫn cứ nhận ra Tiêu Tung Đình trong nháy mắt.

Tiêu Trĩ chạy tới, đến trước mặt Tiêu Trung Đình thì quỳ xuống.

Tiêu Trung Đình từ trên Kim Mao Hống vươn mình bước xuống, một tay kéo nàng vào trong lòng ngực, ôm chặt.

Lưu lạc trong hang hổ chưa từng lấy nước mắt rửa mặt, lúc này Tiêu Trĩ dựa vào lòng ngực phụ thân, không khỏi nước mắt đầm đìa: "Cha, nữ nhi bất hiếu. Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta..."

Tiêu Trung Đình đỏ cả vành mắt: "Con đứa nhỏ này, đang nói lời ngốc gì vậy."

Cố Phù Du chống gò má, chợt thấy trên cánh tay lạnh buốt, hóa ra là rơi lệ, nước mắt trượt dài theo bàn tay, gió vừa thổi đến mới nhận ra.

Mới vừa đứng lên, một bóng người đứng ở trước mặt, vươn tay áo ra, áp nhẹ lên gò má nàng, lau đi nước mắt.

Cố Phù Du mới vừa rồi xuất thần choáng váng, ngay cả Chung Mị Sơ đến lúc nào cũng không nhận ra. Đột nhiên thấy, vội vàng xoay người: "Ngươi..." Vừa ra khỏi miệng giọng nói nghẹn ngào, hắng giọng một cái: "Sao ngươi lại tới đây."

Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Ta cũng không phải chưa thấy ngươi khóc, trốn cái gì chứ?"

Trước khi chết Cố Phù Du cũng không phải người thích khóc, nhưng ở trước mặt Chung Mị Sơ, thường xuyên rơi lệ. Chết rồi, nàng chưa từng khóc, cho dù là ở trước mặt ai, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.

Có đôi lúc Chung Mị Sơ cảm thấy nàng khóc mới tốt.

Cố Phù Du lặng lẽ khóc, dùng tay vệt qua, đã không nhìn ra dấu vết từng khóc. Nàng cười nói: "Bão cát vào mắt."

Chung Mị Sơ khóe mắt dư quang nhìn xuống dưới tháp, nhìn thấy bóng dáng cha con Tiêu Trung Đình, ánh mắt lóe lên, hé miệng, nhưng chỉ nói: "Đừng đứng ở nơi đón gió."

"Rồi. Rồi." Nàng dắt tay Chung Mị Sơ, đi xuống tháp: "Ngươi đến tìm ta?"

Chung Mị Sơ phối hợp với nàng chuyển đề tài nói: "Ngươi cho Nghi Nhi ăn quá nhiều đồ ngọt."

Ngày ấy Cố Phù Du hứa hẹn đúc lại Canh Thần cho Chung Mị Sơ, hôm sau đã phái Phong Tuế và Nhập Tam đến trông chừng để Nghi Nhi ăn đồ ngọt.

Đúc lại Canh Thần cần vật liệu, nếu đúc lại, đương nhiên là muốn đúc một cách tốt nhất, vật liệu thì muốn có được trời cao ưu ái, lúc lựa chọn vật liệu thì nghĩ đến, bên cạnh có những kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian không.

Dùng vảy rồng để đúc lại Canh Thần, đương nhiên có thể làm một thanh kỳ binh cứng cỏi đệ nhất, sắc bén vô song.

Đường có thể giúp Long tộc tróc vảy, bây giờ Ngân Hà và Tinh Hán ngày ngày đi theo phía sau Nghi Nhi, chỉ đợi thu lấy vảy rồng rơi ra.

Nếu như Nghi Nhi có thể thay răng, có chút răng rồng, đương nhiên là tốt hơn rồi.

Cố Phù Du giơ tay nàng lên cho nàng xem, cười nói: "Ta cần vật liệu đúc lại Canh Thần, nghĩ tới nghĩ lui, vảy rồng là thích hợp nhất. Bây giờ ngươi thành niên, trăm ngàn năm mới rơi ra một hai mảnh vảy rồng, cũng không thể bảo ta rút vảy trên người ngươi xuống. Nghi Nhi còn nhỏ tuổi, tính theo tuổi của Long tộc, vừa lúc tuổi thay răng đổi vảy, ta chỉ là đẩy nhanh quá trình này mà thôi."

Chung Mị Sơ rũ mi cười nhạt: "Nhưng là đắng nàng."

Cố Phù Du cười nói: "Ngươi là nương thân của nàng, ngày thường cưng nàng như vậy. Vào lúc như thế này, để cho nàng ăn nhiều đồ ngọt liền đắng. Nếu nàng dám bảo đắng không nghe lời, xem ta đánh mông nàng không."

Hai người đi xuống tháp. Hai cha con Tiêu Trung Đình cũng dần dần bình phục, dẫn người đến gặp Cố Phù Du, giới thiệu sơ qua cho Cố Phù Du.

Hóa ra những người này đều là nhân tài trong các thành nhỏ xung quanh thành Bạch Lộc, có thực lực, có danh vọng, giao hữu rất rộng, làm quen với không ít nhân vật thế gia tông tộc ở Nam Châu.

Đến lúc đó có uy áp của Cố Phù Du ở phía trước, bọn họ khuyên nhủ ở phía sau, các đại thế gia trong những thành trì đó sẽ khởi nghĩa vũ trang, giống như thiên lôi, Thanh Loan sai đâu đánh đó.

Tả gia hoành hành ngàn năm, bên trên Nam Châu từ lâu đã lòng người ly tán.

Mọi người muốn lên đường rời khỏi thành Vạn Thông, đi ngang qua tháp canh.

Cố Phù Du kêu lên: "Thả hắn xuống."

Một người rơi xuống từ trên tường thành, bị nô lệ thủ thành giữ lại, liền muốn mang đi.

Tiêu Trung Đình định thần nhìn lại, nhận ra được người này chính là Tả Thiên Lãng.

Hắn bây giờ chỉ nhìn thấy có một người treo trên tháp giữa không trung, nhưng là người này đầu tóc rối bù, rất khó để hắn liên tưởng đến vị quý công tử này, bây giờ nhìn kỹ, mới xác nhận.

Trong lòng hắn điên cuồng, đến gần nhìn kỹ, không nhịn được cười mà cười sảng khoái, khom người cúi đầu: "Đây là Tả công tử mà, thất lễ."

Tất cả mọi người kinh ngạc, dồn dập nhìn kỹ, phát hiện thực sự là Tả Thiên Lãng.

Tả Thiên Lãng bị những ánh mắt đó chạm đến, một mặt phẫn nộ, hận không thể xẻo hai mắt của những người đó, một mặt xấu hổ, rơi vào nông nỗi như vậy, ánh mắt của những người đó, khinh bỉ cùng cười nhạo rõ ràng như thế, giống như một thanh kiếm sắc bén, cắm mạnh vào trong lòng hắn, khiến hắn không có đất dung thân, muốn tránh né, những ánh mắt đó lại như hình với bóng, muốn quát lớn bọn họ, miệng không thể nói, bây giờ hắn chỉ là tù nhân.

Tiêu Trung Đình hỏi Cố Phù Du: "Đại nhân giữ hắn lại làm gì?"

Cố Phù Du nói: "Giết hắn, hắn cũng không phải rất sợ chết, chẳng phải là quá hời cho hắn sao, chí ít để hắn đau là được rồi."

Tiêu Trung Đình cười lạnh nhìn Tả Thiên Lãng, đánh giá hắn trên dưới mấy lần, nói: "Một khi đã như vậy, đại nhân có thể giao hắn cho ta mấy ngày không."

Cố Phù Du nhìn nhìn hắn, gật đầu, chỉ nói: "Đừng giế.t chế.t, ta còn muốn để cho Tả Nhạc Chi nhìn thấy hắn lần cuối, nhìn cảnh đoàn tụ của cha con này."

"Được."

Buổi trưa chuẩn bị thỏa đáng, một đội nhân mã rời thành Vạn Thông, đi về hướng Đông Nam.

Mọi người Ẩm Tuyết Trai ở lại trong thành. Không bao lâu nữa, bá tánh ban đầu ở trong thành thấy ngọn lửa chiến tranh đã lắng xuống, cũng sẽ lần lượt trở về thành.

Tam Thập Tam Trọng Thiên nhận được tin tức của Đỗ Phán, thành Vạn Thông cấu kết với Thanh Loan, vô cùng tức giận.

Khi Tả Nhạc Chi đích thân dẫn người đến thành Vạn Thông, vồ hụt, trong thành không có Thanh Loan, cũng không có Tả Thiều Đức, chỉ có bá tánh trở về.

Nhìn thành trì đã bị hủy một nửa, Tả Nhạc Chi chắp tay sau lưng, trong lòng bao phủ mây đen, thật lâu không nói được lời nào.

Đại trưởng lão cúi đầu: "Tông chủ, công tử còn ở trong tay bọn họ."

Đỗ Phán nói: "Tông chủ, chấp pháp thận trọng, Thanh Loan quỷ quyệt, không biết lúc này hai người bọn họ đã đi đâu, lại đang mưu tính điều gì, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, không thể không phòng được."

Tả Nhạc Chi nhíu mày: "Thành Bạch Lộc bên kia có tin tức gì không?"

Đại trưởng lão nói: "Đã phái người đi thăm dò, chỉ sợ..."

Tả Nhạc Chi lắc đầu. Nghe Đỗ Phán nói, những nô lệ kia được Thanh Loan điều động, trong lòng hắn đã có linh cảm không lành.

Hắn thực sự đã đánh giá thấp Thanh Loan này.

"Có tin tức của Thanh Loan kia không?"

"Đi về phía Bắc, cụ thể đi đâu, còn đang điều tra."

Tả Nhạc Chi trầm ngâm. Bắc? Phía Bắc có không ít thành trì, phạm vi cũng quá rộng. Thanh Loan và Tả Thiều Đức rốt cuộc muốn làm gì, chiếm những thành trì khác trước sao? Nhưng có thành trì nào so được thành Bạch Lộc và thành Vạn Thông.

Tả gia vẫn còn đang tìm kiếm tung tích của Thanh Loan. Cố Phù Du đã dẫn một nhóm tu sĩ mênh mông cuồn cuộn đến Lô thành.

Lô thành coi như là thành trì to lớn nhất ở phía Bắc của Tả gia. Đại quân tiếp cận, thiên địa đều tối sầm lại.

Người trong thành không hiểu tình hình trước mắt.

Tiêu Trung Đình dẫn tu sĩ hắn mang đến sớm xung phong nhận việc, làm tiên phong, đi tòa thành nhỏ phụ thuộc Lô thành du thuyết.

Vào lúc đó tin tức thành Bạch Lộc bị hủy còn chưa truyền tới, trong các thành trì, bọn họ vẫn cứ đi lại tự nhiên như cũ, gặp gỡ các thành chủ.

"Hiền đệ, chúng ta bị Tả gia đè ép bao nhiêu năm. Nếu như ở ba châu khác, hiền đệ chỉ sợ đã từ lâu tiến giai Nguyên Anh, làm gì đến mức sa vào Kim Đan mấy trăm năm, rơi vào hai bên thái dương bạc trắng. Hôm nay có đại năng Phân Thần tương trợ, trong tay nàng có hơn một ngàn tu sĩ, đã phá hai thành Bạch Lộc và Vạn Thông, thời cơ rất tốt, mệnh trời gây nên, vận số của Tả gia hắn đã hết, lúc này không phản thì đợi đến khi nào?"

"Trung Đình huynh, Tả gia xây dựng thế lực đã lâu, gốc gác phong phú, một hai tòa thành nhỏ chúng ta khởi nghĩa lên làm được chuyện gì, ngàn vạn năm qua Tả gia ngồi vững vị trí bá chủ của Nam Châu, ai lay động được nó. Huynh còn nhớ Huyền Diệu Môn và thành Tiêu Dao năm đó không? Nhanh như vậy, bị bại triệt để. Huynh có còn nhớ nỗi nhục bò háng năm đó, Diên tỷ tỷ giương kiếm tự vẫn, Trung Đình huynh, huynh thật vất vả chịu đựng được, Tiêu thành mới có khởi sắc, tất cả đều dựa vào huynh, nếu huynh dấn thân vào trong chuyện như thế này, trăm năm nỗ lực nhường nhịn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

Tiêu Trung Đình hất tay, quay người đi, thất vọng nói: "Không ngờ, hiền đệ, đệ vốn là người ha.m muốn yên vui như vậy."

Hắn buồn bã nói: "Những năm qua, Tả gia bảo chúng ta đi về hướng Đông, chúng ta không dám đi về hướng Tây, bảo chúng ta đứng chết, chúng ta không thể ngồi chết. Làm sao, đệ đã thật sự coi mình là nô lệ của bọn họ, mài mòn xương cốt đến mềm nhũn!"

"Ta đương nhiên nhớ rõ, nhớ rõ nỗi nhục bò háng, nhớ rõ cái chết của Diên nhi, cũng bởi vì nhớ rõ, ta mới không muốn cả đời quỳ gối dưới chân Tả gia. Hiền đệ, đệ phải tin tưởng ta không phải người hồ đồ, cũng không phải là nhất thời khí phách. Đánh bại Tả gia, nếu như ta không có năm phần chắc chắn, sẽ không tùy tiện động thủ, nếu như không có vô cùng chắc chắn, càng sẽ không kéo đệ xuống nước."

"Hôm nay chỉ là một hai tòa thành nhỏ, chúng ta trợ giúp không lớn, nhưng ngày mai ba bốn thế gia, ngày sau năm sáu tông tộc, tích tiểu thành đại, tích cát thành tháp."

Tiêu Trung Đình ngẩng đầu nói: "Hiền đệ, đệ có từng nghe nói, đốm lửa thiêu thảo nguyên. Cho dù là chúng ta, liên hợp một mạch, cũng có thể hoàn toàn cô lập Tả gia trên Nam Châu."

Thành chủ này bị mấy lời phía trước của hắn nói gương mặt đỏ bừng, sau đó bị lời của Tiêu Trung Đình đâm trúng tâm sự, cũng ý thức được, một chút nhiệt huyết trong lòng ngực quay cuồng, cả người khô nóng: "Trung Đình huynh một lời điểm thấu, đánh trúng tâm sự của ta, ta thần phục trước mặt Tả gia nhiều năm, cúi đầu nghe theo, chỉ lo đi nhầm bước, hành sự đã trở nên lo trước lo sau, làm gì còn có tính tình năm đó."

Thành chủ này lại thở dài: "Trung Đình huynh, đừng chê ta đa nghi, ta còn có lời để hỏi."

Tiêu Trung Đình gật đầu, ra hiệu hắn nói.

"Thanh Loan này là người của Thanh Loan tộc, suy cho cùng khác tộc với chúng ta, hơn mười vạn năm trước, Thanh Loan tộc thống lĩnh năm châu, chúng ta cũng là thần dân, Thanh Loan tộc kiêu ngạo, không đặt Nhân tộc vào trong mắt, nếu hôm nay phụng nàng làm chủ, Thanh Loan ngóc đầu trở lại, chúng ta là thủ hạ của Tả gia hay là thủ hạ của nàng lại có gì khác nhau?"

Tiêu Trung Đình cười to nói: "Chuyện này tính là gì."

"Hiền đệ, nếu như đệ kiêng kỵ thân phận của nàng, ta dùng tính mạng mình đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy xảy ra. Tâm tư người này tất cả đều dùng để đối phó với Tả gia, chỉ sợ còn chưa nghĩ đến lâu dài như thế. Nếu như ta nói ra thân phận thực sự của nàng, đệ cũng sẽ không tin, nhưng tình thế bức bách, vẫn chưa thể nói rõ thân phận của nàng với đệ. Hiền đệ thứ lỗi."

Thành chủ này gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu Trung Đình huynh nói như thế, ta đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ."

Tiêu Trung Đình nói: "Nếu đệ thật sự không muốn thành trì lâm vào bên trong tình trạng hỗn loạn, cũng có thể không giúp đỡ, chủ thành phát tín hiệu, để thành trì phụ thuộc gửi chi viện thì đệ chỉ cần làm như không thấy."

Thành chủ này lại lắc đầu, trịnh trọng nói: "Không, Trung Đình huynh, ta nguyện sóng vai mà đi với huynh, tùy ý sai khiến."

"Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.