Ở ngoài phủ thành chủ Cốc thành đều được tu sĩ Long tộc canh giữ. Ngoại trừ Chung Mị Sơ là ngoại lệ, hầu như không có con rồng nào xử sự ôn hòa, tuy nói những năm gần đây có chút ràng buộc, nhưng bản tính khó sửa đổi.
Lúc bọn họ đến, người trong phủ thành chủ đã sớm nhận được tin tức, tập kết tu sĩ, muốn chống cự đến cùng.
Tư Miểu còn chưa lên tiếng, một tên tướng quân Long tộc đã tiến lên nói với Lục Chương: "Bích Lạc Tông đã đem Cốc thành tặng cho Long tộc, từ hôm nay, thành này do Long tộc tiếp quản, trừ người của Lục gia, tu sĩ còn lại nhanh chóng rời đi!"
Lục Chương nói: "Cốc thành là cơ nghiệp đời đời của Lục gia ta, tuy chúng ta thần phục ở bên dưới Bích Lạc Tông, cũng không phải đem thành trì và tính mạng thân gia đều cho hắn, bọn họ dựa vào cái gì nói tặng Cốc thành ta cho Long tộc!"
"Đây là chuyện của tông môn các ngươi, không do chúng ta quản."
Đám tu sĩ oán giận không thôi, có người mắng Bích Lạc Tông không có đạo nghĩa, cũng có người chỉ trích Long tộc ỷ thế hiếp người.
Long tộc ghét nhất khi làm việc chính là phí lời hết bài này tới bài khác, bây giờ trước khi động thủ nhắc nhở hai câu, đều là Chung Mị Sơ "giáo dục" tốt, bằng không vừa đến phủ thành chủ, thấy những người nhận được tin tức một bộ tư thái chống cự, sớm đã động thủ.
Nhưng mà nhắc nhở hai câu đã là cực hạn.
Mắt thấy người trước mặt quậy phá ầm ĩ không ngớt, không có một người rời đi, liền coi bọn họ ngoan cố chống cự. Tu sĩ Long tộc lúc này ra tay, trấn áp chưa đến nửa ngày.
Bên trong Hội Đường, Lục Yến Đông suy sụp ngồi bên trái ghế gập, so với bảy trăm năm trước, hắn đã già nua rất nhiều, hắn nhìn gia quyến bị ngăn chặn ở bên ngoài, nặng nề thở dài: "Tư Miểu, ta biết trong lòng ngươi hận ta, ngươi muốn trả thù thế nào, đều là ta đáng bị, chỉ xin ngươi xem ở một phần ta cùng phụ thân ngươi quen biết, cầu tình với Long tộc, buông tha cho những người nhà này của ta."
Tư Miểu nửa quỳ trên đất, ôm Cố Hoài Ưu vào trong lòng, Tam Túc Ô nói: "Thế thúc."
Lục Yến Đông nghe thấy một tiếng gọi này, thân thể co rúm lại.
"Ngươi còn nhớ ngươi cùng phụ thân ta quen biết."
Lục Yến Đông: "..."
"Thế thúc, ngươi cùng phụ thân ta, cùng Cố thế bá giao tình trăm năm, đồng cam cộng khổ, ngươi từng ôm ta, ôm Cố đại ca, cũng ôm Nghi Nhi." Tư Miểu đỡ mặt Cố Hoài Ưu, nhìn về phía Lục Yến Đông, Tam Túc Ô nói: "Thế thúc, ngươi nhìn hắn, ngươi cũng tự tay ôm hắn, dạy hắn pháp thuật, ngươi còn ôm A Man, Cố thế bá giáo huấn A Man, ngươi ở đó thì sẽ luôn che chở nàng, thế thúc, ngươi còn nhớ nàng hay không? Khi ngươi nhớ tới nàng, là nhớ dáng vẻ nói cười vui vẻ của nàng, hay là dáng vẻ hóa thành máu loãng ở trên Chu Lăng đoạn đài."
Tư Miểu nhếch môi, cười trào phúng.
"Thế thúc, những người này như huynh như nữ nhi, thân nữ nhi, thân ngoại tôn, đều bị ngươi ruồng bỏ. Ngươi không bảo vệ Lục tẩu tẩu, không bảo vệ Nghi Nhi, bây giờ trái lại muốn bảo vệ cả nhà bình an."
Lục Yến Đông giọng nói yếu ớt: "Ta không phải không bảo vệ hai người bọn họ, khi đó đã muộn rồi, ta chỉ có thể thu hồi di thể của bọn họ từ chỗ Tả gia, an táng đàng hoàng."
"Không biết Lục tẩu tẩu và Nghi Nhi có nguyện ý an táng trong mộ ở nhà ngươi không."
"..."
Tư Miểu ôm Cố Hoài Ưu vào trong lòng ngực, tựa đầu lê.n đỉnh đầu hắn.
"Thế thúc, năm đó nếu ngươi không muốn viện trợ, không muốn chọc Tả gia, chúng ta cũng sẽ không trách ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại liên thủ với Tả gia, ngươi cũng biết chúng ta cõi lòng tràn đầy hy vọng đến tìm ngươi, A Man trải qua ngàn khó đến gặp ngươi, rơi vào kết quả như vậy, chúng ta có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiêu hận ngươi. Tả gia giết người, ngươi tru tâm."
Tư Miểu liếc mắt nhìn hắn, Tam Túc Ô hỏi: "Thế thúc, nhiều năm như vậy, ngươi có từng hối hận không?"
Lục Yến Đông che mặt, run rẩy hít vào một hơi: "Từ khi Hoài Ưu và Phù Du lần lượt qua đời, ta... chợp mắt lại liền có thể nghe thấy bên tai có người gọi ta "thế thúc", giọng nói của Song Khanh, giọng nói của Hoài Ưu, còn có ngươi..."
Tam Túc Ô ở đầu vai Tư Miểu bỗng nhiên bay ra ngoài, lướt qua ngưỡng cửa, bay về phía chân trời, thân thể biến lớn, xoay quanh ở trên nóc nhà Hội Đường, cánh chim bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực.
"Thế thúc, ngươi phụ lòng quá nhiều người, cũng không phải một câu hối hận thì có thể triệt tiêu. Trên đường đến Hoàng Tuyền, đi bồi tội với Lục tẩu tẩu, Nghi Nhi, Cố thế bá bọn họ đi."
Tam Túc Ô vỗ cánh, hỏa diễm bay đến mái hiên, như mặt nước lưu động, nhanh chóng bao trùm toàn bộ nóc nhà.
Lục Yến Đông ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, nói: "Tư Miểu, chuyện năm đó là do một mình ta quyết định, người trong phủ không thể vi phạm mệnh lệnh của ta, trong đó còn có vài người vì các ngươi góp lời, chỉ là bỏ qua cho bọn họ..."
Tam Túc Ô kêu lên: "Người chết không làm chủ được cho người sống."
Tam Túc Ô lại rung cánh lên, toàn bộ gian phòng đều bị ngọn lửa bao lấy, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên.
Lục Yến Đông thấy Tư Miểu cũng không đi ra ngoài, chỉ là ngồi quỳ ôm Cố Hoài Ưu: "Tư Miểu, ngươi không đi ra!?" Hắn vốn tưởng rằng Tư Miểu muốn thiêu chết hắn, chỉ thiêu chết hắn.
Tam Túc Ô nói: "Thế thúc, nên lên đường, không nên để bọn họ chờ quá lâu."
Lục Yến Đông ngơ ngác ngồi xuống lại.
Lục Chương ở bên ngoài gọi: "Phụ thân!" Không thể thoát ra được ràng buộc của tu sĩ Long tộc.
Tu sĩ Long tộc thấy Tư Miểu chưa ra, không biết nàng đây là muốn làm gì, đang gọi: "Tư Miểu cô nương."
Một bóng trắng từ phía chân trời đột nhiên hạ xuống, nhìn Hội Đường nổi lên lửa lớn, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tướng quân cúi đầu nói: "Bệ hạ, Tư Miểu cô nương mang Lục Yến Đông vào Hội Đường, không biết nói gì đó, đột nhiên điều khiển Tam Túc Ô bay lên mái hiên, dấy lên lửa lớn."
Chung Mị Sơ lóe lên suy nghĩ, nhận ra Tư Miểu muốn làm gì, nói: "Tư Miểu, đừng làm chuyện điên rồ."
Vươn tay ra chiêu, Hội Đường ngưng tụ băng sương, hỏa diễm trước cửa đã tắt: "A Man còn đang đợi ngươi trở về."
Tam Túc Ô nói: "A Man đã sớm biết rằng sẽ có ngày này."
Nóc nhà đã bị thiêu cháy, ngói nhà rơi xuống, hỏa diễm lan đến bên trong Hội Đường.
Ngọn lửa làm không khí trở nên vặn vẹo, Chung Mị Sơ nhìn thấy Tư Miểu mỉm cười, giống như được giải thoát.
Tam Túc Ô nói: "Đại sư tỷ, để ta đi đi."
"Ta không muốn để cho hắn chờ quá lâu."
Chung Mị Sơ trong lòng chấn động, bàn tay đưa ra đông cứng giữa không trung, nàng từng hứa với Cố Phù Du, sẽ chăm sóc tốt cho Tư Miểu, nhưng cứu Tư Miểu, để cho nàng sống tiếp, lại thật sự là mong muốn của nàng sao.
Tư Miểu tựa mặt vào trong lòng Cố Hoài Ưu, dựa sát vào hắn, mỉm cười, khép hai mắt lại.
Một lúc lâu sau, Chung Mị Sơ chậm rãi hạ tay phải xuống.
Bản thân Tam Túc Ô đã bị đốt thành một đám lửa, hí dài một tiếng, nhắm về phía Hội Đường, hỏa diễm nháy mắt nổ tung, như hồng liên nở rộ.
Ngọn lửa bao phủ bốn phía, tướng quân Long tộc vội vàng che chắn trước mặt Chung Mị Sơ: "Bệ hạ."
Chung Mị Sơ đứng im không động, không có cách nào dời mắt khỏi ngọn lửa, trong lòng có cay đắng không nói nên lời, hồi lâu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thật sâu bất đắc dĩ, nồng đậm mệt mỏi.
Ngọn lửa do Tam Túc Ô dấy lên thiêu rất nhanh, trong chốc lát Hội Đường đã bị thiêu thành tro bụi, tro tàn trôi về không trung, bầu trời tro bụi bay đi, một mảnh chậm rãi rơi xuống, Chung Mị Sơ tiếp ở trong tay, vào tay lạnh giá.
"Tuyết rơi rồi."
Chung Mị Sơ siết chặt năm ngón tay, nhìn bầu trời đầy khói mù hồi lâu, nói với tướng quân: "Ngươi phái tu sĩ bảo vệ Cốc thành, canh giữ những người Lục gia này, tộc nhân còn lại trở về Đông Hải đi."
"Bệ hạ thì sao."
"Ta muốn đi Tam Thập Tam Trọng Thiên một chuyến."
"Vâng."
Theo gió cuốn đi, tro tàn cùng bông tuyết triền miên, ngẩng đầu nhìn, là màu sắc giống nhau.
Cố Phù Du nằm trên rìa Chu Lăng đoạn đài, cẳng chân rũ xuống bên ngoài đoạn đài, đung đưa trong mây mù.
Tam Thập Tam Trọng Thiên bị đốt, đốt hơn phân nửa, trên Ly Hận Thiên này cũng bị một cây đuốc của nàng đốt, ngoại trừ mấy cung điện được xây linh thạch và Chu Lăng đoạn đài được đúc bằng ngọc thạch.
Trên đất hài cốt khắp nơi, tro tàn che khuất mặt trời, bị gió thổi lên từ trên đất, lại chậm rãi rơi xuống.
Cố Phù Du vươn tay tiếp được một mảnh tro tàn, dùng ngón tay vân vê, băng hàn cứng giòn, không phải tro bụi, là bông tuyết.
Nàng nhìn lên bầu trời, con ngươi giãn ra, nhẹ giọng đọc: "Nhật Đông nguyệt Tây hề đồ tương vọng, bất đắc tương tùy hề không đoạn trường [1]."
[1] Dịch thơ: Giống như mặt trời ở phía Đông và mặt trăng ở phía Tây, chúng ta chỉ có thể ngước nhìn nhau trong vô vọng nhưng không thể theo nhau, trống rỗng như đứt cả ruột gan.
(*) Đây là một đoạn nhỏ trong "Phách Thứ Mười Sáu" của tập thơ "Hồ Già Thập Bát Phách" của Thái Diễm ( Hay Sái Diễm). Bà là một trong những nữ văn nhân đầu tiên của Trung Hoa và là nữ thi nhân duy nhất trong những văn sĩ trứ danh thời kì Kiến An, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp ( Thời có Đổng Trác é =)))
Lão Thất canh giữ ở bên cạnh, hỏi: "Đại nhân nói gì?"
"Không có gì." Cố Phù Du biểu tình uể oải lười biếng, xoay người, gối tay ở dưới đầu, nằm nghiêng, buồn chán đến chết, ngón tay miêu tả đồ án hình mây vàng trên đất.
"Chung Mị Sơ, lúc nào trở về đây."
Lúc này Lão Thất nghe rõ, hắn nói: "Bệ hạ nói sau khi đại nhân đoạt được Tam Thập Tam Trọng Thiên sẽ trở về, hẳn là đang ở trên đường."
"Những người Tả gia kia đâu?"
"Theo phân phó của đại nhân nhốt vào địa lao bên trong Ly Hận Thiên rồi, những người chạy trốn ở bên ngoài, Phong đại ca và Tiêu thành chủ đang dẫn người đuổi bắt, không lâu thì sẽ có tin."
Cố Phù Du đứng dậy, giãn người ra, nói: "Mang những người kia lên trên quảng trường đi."
"Vâng." Lão Thất chần chừ một lúc, hỏi: "Đại nhân muốn làm gì?"
Cố Phù Du quay đầu lại nhìn hắn một cái. Lão Thất cúi đầu, không hỏi thêm nữa: "Thuộc hạ đi làm ngay."
"Lại gọi Trai tiên sinh và Nghi Nhi đến Vạn Không Điện."
"Vâng."
Cố Phù Du bước ra Chu Lăng đoạn đài, cung điện ngày xưa tráng lệ bây giờ chỉ còn hài cốt, tro tàn rải một đường, nhuộm gạch đá xanh đến đen kịt, so sánh với hai chân trắng nõn của Cố Phù Du, hai màu sắc càng thêm rõ ràng.
Vạn Không Điện coi như là được bảo tồn tương đối hoàn hảo, mà địa phương gần đó là thiện phòng trên Ly Hận Thiên.
Cố Phù Du một đường đi thiện phòng, một đường dùng dây thằng buộc tay áo lên.
Bởi vì Trai tiên sinh và Nghi Nhi cũng không Tích Cốc, cần phải ăn uống giống như phàm nhân, trên Tam Thập Thập Tam Trọng Thiên có nguyên liệu nấu ăn, Lão Thất phân công nô lệ đi nhóm lửa chưởng chước [2].
[2] Chưởng chước: phụ trách nấu ăn
Những nô lệ này là có tu vi thấp nhất, không có cơ hội đến gần Cố Phù Du, hôm nay đột ngột thấy Cố Phù Du lại đây, hoảng đến tay chân không biết bày biện thế nào, vội vàng hành lễ: "Chủ, không phải, đại, đại nhân, vạn an..."
Cố Phù Du đi thẳng vào, nói: "Đứng dậy, lại đây hỗ trợ."
Đoàn người thụ sủng nhược kinh, lảo đảo bò dậy, vội vàng đi qua, lắp bắp nói: "Vâng, vâng."
Cố Phù Du vốn là đến chưởng chước, mọi người làm gì gặp qua chủ tử giống như tiên nhân này chưởng chước nấu ăn, thấy nàng vô cùng thông thạo, thật ra còn tốt hơn trù nghệ của bọn họ, tất cả đều nghẹn họng trố mắt nhìn, vô cùng kinh ngạc.
Cố Phù Du làm một bàn đồ ăn, phân phó người bài trí đến Vạn Không Điện.
Nàng lại đi về hướng dục trì, đốt hương tắm gội.
Mới đổi xiêm y, ngâm nga giai điệu, đi đến Vạn Không Điện.
Những nô lệ kia đã bài trí xong, bày bàn rượu và thức ăn, nàng ngồi xuống, chỉ đợi Nghi Nhi và Trai tiên sinh đến đây.
Lão Thất đem tất cả tù binh Tả gia đưa tới trên quảng trường trung đình, mới phái người đi tìm Nghi Nhi và Trai tiên sinh, chợt nhìn thấy một đoàn mây mù tung bay nhanh chóng trong không trung, bay thẳng đến đây.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, tiến lên nghênh đón.
Chung Mị Sơ vừa đáp xuống đất, thấy đất đầy tro tàn, thế gian đen kịt, nhất thời chưa nhận ra là Ly Hận Thiên, ngẩn ra một lúc.
Lão Thất nói: "Bệ hạ, đại nhân mới vừa rồi còn nhắc tới người."
Chung Mị Sơ nghe được, khóe miệng cong lên, nghĩ đến điều gì, lại chìm xuống, ánh mắt đặc biệt thương tiếc, nàng nhẹ giọng hỏi: "Nàng đâu?"
"Đại nhân ở Vạn Không Điện."
Lúc Chung Mị Sơ đi ngang qua những tù binh Tả gia, bước chân dừng lại, hỏi Lão Thất: "Những người này là ai?"
"Là tù binh Tả gia, đại nhân phân phó mang bọn họ đến đây."
Chung Mị Sơ nhìn về phía bọn họ, nhìn thấy từng đôi mặt mày mệt mỏi, hốc mắt hãm sâu, trong mắt hiện ra tơ máu, cảnh giác, e ngại nhìn chằm chằm nàng.
Chung Mị Sơ lại nhìn cảnh tượng chung quanh một lần, cau mày, im lặng một lúc, đi về hướng Vạn Không Điện.
Lúc Chung Mị Sơ đến, Nghi Nhi và Trai tiên sinh còn chưa tới.
Nàng tiến vào điện, Cố Phù Du cho rằng là Trai tiên sinh đến rồi, ngẩng đầu lên, lại nhìn đến dáng vẻ của người nọ trong đầu, nhất thời cho rằng mình điên rồi, người trước mặt là ảo giác.
Chung Mị Sơ thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng, khẽ cười nói: "Làm sao, ta đi ra ngoài một chuyến, không nhận ra ta à?"
"A, Chung Mị Sơ."
Cố Phù Du đứng dậy có chút vội, đụng ngã cái ghế, đi thẳng về phía nàng, khóe miệng không nhịn được cong lên, trong miệng nàng nói: "Để ta chạm vào ngươi, không phải đang nằm mơ."
Đã động thủ, nhéo gò má nàng.
Lại vòng lấy cổ nàng, treo ở trên người nàng, cười nói: "Là thật."