Kiến Quỷ

Chương 18



Sân ga biến thành sân ga không có quỷ.

Cho dù La Kỳ từng đêm vẫn ra đó ngồi, mỗi cuối tuần đều ngẩn người nơi đó, cũng sẽ không có ai nhẹ nhàng phiêu phiêu bên người hắn nữa.

Sẽ không có ai ngồi trên đỉnh trạm bài, đối với mặt trời mở ra bàn tay, sau đó nói một tiếng “Mùa hè nha.”

Sẽ không có ai ngơ ngác đứng ở trong mưa, đối với hết thảy mọi chuyện đều thờ ơ.

Sẽ không có ai rối rắm mỗi khi hắn mang theo cái gì làm bữa sáng, sẽ không có ai mỗi ngày cùng hắn cãi nhau.

Sân ga không có quỷ, chỉ là một sân ga bình thường.

La Kỳ thường thường ngồi ở nơi đó vào ban đêm, có đôi khi hắn hội nghe được một tiếng thở dài mơ hồ – có lẽ là tiếng thở dài đi, thanh âm rất mờ ảo, là thanh âm của gió thổi qua lá cây – La Kỳ lại cảm thấy được kia rất có thể là nữ quỷ.

Rất kỳ quái là, sau khi quỷ biến mất, La Kỳ cũng không nhìn thấy nữ quỷ.

“Cho nên, có lẽ chính là quỷ ở chỗ này, nhưng ta lại nhìn không thấy?”

Bởi vì không thể xác định được nguyên nhân, La Kỳ vẫn cứ một ngày lại một ngày ngồi thẫn thờ nơi sân ga.

Qua mùa hè là mùa thu, hết mùa thu lại là mùa đông.

Ở sân ga ngắm tuyết thực tịch mịch, có lẽ bởi vì không có nhiều công trình kiến trúc lắm, nên khi tuyết rơi, La Kỳ cảm thấy trong trời đất mênh mang này rốt cuộc chỉ còn lại hắn một người.

Cuộc sống không có quỷ, cuộc sống vẫn tiếp tục: cha mẹ thân thể đều hảo, chính mình công tác lại ổn định, cùng với đồng sự kết giao cũng bình thường, trừ bỏ người nghiên cứu sinh mới vào kia rốt cuộc vẫn lựa chọn từ chức, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.

Những chuyện đã từng phát sinh, La Kỳ có đôi khi nghĩ đến, hoài nghi tất cả chỉ là một giấc mộng.

Hiện tại, bất quá chỉ là tỉnh mộng.

Một ngày tan tầm, La Kỳ thu thập xong cái bàn, chuẩn bị về nhà. Đồng sự cách vách bèn hô hào lên: “Tiểu La, đêm nay ba thiếu một a ba thiếu một!”

La Kỳ đề phòng lắc đầu: “Ta không giỏi, chơi với các ngươi ta sẽ không thể thắng.”

“Ai nha, người ta bốn, năm năm trời làm người thực vật còn có thể tỉnh lại, La Kỳ ngươi nhất định có thể thắng được một hai lần a!”

“Này là cái lý lẽ gì a!” La Kỳ buồn cười, “Sắp sinh nhật mẹ ta, ta phải đi mua quà. Ba người các người sau không đi tìm Mạnh Sa?”

“Nàng?” Đồng sự run lên một chút, “Cùng nàng chơi bài lúc nào cũng gặp chuyện không may! Một lần là quạt điện rơi xuống, một lần là ngộ độc ô xít các bon (CO) – nữ nhân kia là kẻ giết người vô hình a!”

“Làm gì đến mức khủng bố như vậy.” La Kỳ tránh hắn, “Không nói với ngươi nữa, ta phải đi trước đây.”

Nói là chọn quà, La Kỳ bất quá cũng chỉ đi tìm một cửa tiệm nhỏ nhỏ tìm mua khăn quàng cổ, cũng không có mất bao nhiêu thời gian.

Trên đường tuyết đã đọng lại thành từng mảng dày, chiếc xe chậm rì rì lăn bánh, gió lạnh theo khe cửa sổ tiến vào khiến La Kỳ run lên từng đợt.

Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi khiến bầu trời bị phủ lên một màu xám xịt u ám.

Xe đến trạm, La Kỳ kéo thẳng cổ áo lên bước ra.

Trên ghế dài sân ga có một người đang ngồi, bọc trong một lớp áo lông thật dày, vẫn không nhúc nhích.

La Kỳ dừng một chút, xoay người lại: “Uy, nơi này gió lớn, ngươi không sao chứ?”

Đối phương ngẩng mặt lên.

Chiếc hộp trong tay La Kỳ rơi xuống màn tuyết.

“Ta không sao, chỉ là muốn ở nơi này ngồi một chút.” Người kia nở nụ cười, sắc mặt có chút tái nhợt.

La Kỳ bất động thanh sắc nhặt chiếc hộp lên, đi đến bên người hắn, phủi cái ghế phủ đầy tuyết, ngồi xuống.

Người nọ tò mò nghiêng mặt hỏi: “Chúng ta trước kia từng gặp qua?”

“Vì cái gì lại hỏi như vậy?”

“Cảm giác.” Hắn cười cười, “Ta trước kia gặp tai nạn xe cộ, có bốn năm sống đời sống thực vật, sau khi tỉnh lại thì có rất nhiều chuyện không nhớ rõ.”

“Ngươi thực may mắn.”

“Thật sao? Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nét tươi cười của hắn càng rạng rõ, dáng vẻ đắc ý kia cùng trước đây không có nửa điểm khác biệt.

“Tuyết rất lớn,” La Kỳ hỏi hắn, “Người nhà ngươi cho phép ngươi một mình chạy đến đây a?”

“Ta chuồn êm.” Hắn sờ sờ cái mũi đông lạnh đến đỏ bừng, có điểm ngượng ngùng, “Ta nhớ rõ sân ga này.”

“A?”

“Dường như ở nơi này có người nào đó đã nói với ta một câu rất quan trọng, ta còn chưa kịp trả lời.”

Hướng gió thay đổi, trong mắt La Kỳ có một bông tuyết bị cuốn vào, sau đó hóa thành nước, không lạnh lẽo, mà ấm áp.

“Ta là La Kỳ,” Hắn vươn tay, “Ngươi tên gì?”

“Dương Thụy.”

“Dương Thụy,” La Kỳ nở nụ cười, hắn cầm lấy tay đối phương, nói, “Ta muốn nói với ngươi…”

“…”



Gió lớn, những bông tuyết vẫn theo gió phiêu phiêu. Sân ga nho nhỏ chìm vào trong cơn gió tuyết, dù không rõ, nhưng vẫn tại nơi đó.

Vẫn luôn tại nơi đó.

============ The end ============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.