Lại thêm một ngày đi đường, rốt cuộc đã tìm được long mạch tịnh thủy.
Nơi chứa long mạch chính là một tịnh hồ cao mấy trượng nằm ở lưng chừng núi, bốn phía là những tường đá quái thạch lởm chởm, liếc mắt vào giữa có thể thấy một cái đầm xanh biếc, Phó Thiên Thường thò người ra nhìn xung quanh, chỉ thấy dưới làn nước mênh mông buông tỏa một thứ hàn khí, không khỏi rùng mình một cái.
“Đây là long mạch?”
Niếp Kì không đáp, chỉ im lặng nhìn đầm nước, mắt lộ lo sợ nghi hoặc.
“Tiểu Kì, Tiểu Kì!”
Thấy Niếp Kì thần sắc không giống trước, Phó Thiên Thường liền biết tâm trí y lại bắt đầu hỗn loạn, vội lấy hai tay day ấn huyệt thái dương của y, hi vọng có thể giúp y tạm thời bớt đau đầu.
Bàn tay bị Niếp Kì hung hăng gạt ra, vừa rồi hình ảnh bức tường núi đá đột nhiên hiện lên trước mắt, y tựa hồ mơ màng nhớ ra cái gì đó.
“Tịnh hồ chính là long nhãn, nằm nơi tinh túy nhất của long mạch, phá long nhãn này, đoạn long mạch này, tất sẽ phá giải được cái họa ẩn sau long mạch.”
Một âm thanh trong trẻo mơ hồ vang bên tai, Niếp Kì lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, chính là nơi này.”
“Cẩn thận!”
Bốn phía chợt vang lên âm thanh sắc lạnh của hàng loạt mũi tên đang xé gió hướng tới, Phó Thiên Thường mang theo Niếp Kì kéo sang một bên, ai ngờ xuất hiện mấy đạo dây thừng không biết từ đâu ngấm ngầm bay ra cuốn lấy mắt cá chân của họ, đem họ treo ngược lên.
Phó Thiên Thường rút ra dao găm, ngay lúc bị treo lên liền đem dây thừng cắt đứt, sau đó phóng dao găm cắt luôn sợi dây đang cuốn lấy mắt cá chân Niếp Kì.
Hai người cùng lúc rơi xuống mặt đất, chung quanh không biết tự khi nào đã lấp đầy người, mỗi người đều đeo trên mặt mặt nạ quỷ ngũ sắc, tóc rối chân trần, tay cầm cung tên và loan đao vây quanh hai người bọn họ, trong miệng còn phát ra âm thanh kì dị sắc bén, tràn đầy địch ý, mấy người đứng đầu thì tay cầm kim trượng, vòng trên kim trượng rung động vang lên âm thanh trong trẻo thanh thúy như tiếng đàn mê hoặc lòng người.
Ánh mắt dừng lại ở cổ chân cổ tay đang đeo đủ các loại vòng của đám người này, Phó Thiên Thường chặc chặc lưỡi
“Đều là vàng ròng, những người này hảo có tiền.”
“Chính là người của Bại Việt tộc.”
“Cái gì?”
Phó Thiên Thường nhìn Niếp Kì một cách kì quái, đã thấy y nhíu mày lại, tựa hồ những lời này chỉ vô thức mà lẩm bẩm.
Người cầm đầu là một tộc trưởng, hai tay trình thiên, thì thào cầu nguyện một lúc lâu rồi lại nhìn thẳng Niếp Kì, nói: “Quả nhiên ông trời không cảnh báo sai, có người tới đây âm mưu đoạn mạch máu của tộc ta, quan quân thiên ngạch, mây tím quanh quẩn chính là điềm lành, cương kháng minh liệt, chẳng lẽ đó là cung tử chi chủ” (phần sau này mình để gần như nguyên văn nhé, mình cũng không biết edit làm sao)
Niếp Kì vẻ mặt vừa lo sợ vừa nghi hoặc: “Cung tử chi chủ?”
Phó Thiên Thường một tay kéo y lui về phía sau của mình, một tay lấy ra ngự lệnh sáng choang cười nói: “Nhìn cho rõ ràng, ai mới là cung tử chi chủ, còn không mau quỳ xuống cung nghênh thánh giá.”Ngự lệnh kia để dưới ánh mắt trời thật sự rất bắt mắt, tộc trưởng nhìn rõ, lập tức lộ mặt oán độc, kim trượng trong tay dộng xuống đất một cái, cười lạnh nói: “Hoàng Thượng đích thân tới sao? Thật buồn cười, các ngươi phái binh sĩ đến chiếm bộ tộc của ta, hủy trang viên của ta, bức chúng ta dời đi, bây giờ còn mưu toan đoạn mạch máu của tộc ta, ta thật sự muốn coi xem đến tột cùng thiên tử có năng lực gì? Dám đến tộc chúng ta mà khiêu chiến.”
Phó Thiên Thường lập tức ghé mắt nhìn Niếp Kì.
Nhìn không ra người này ác độc như vậy, khó trách đi đến đâu cũng có người đuổi giết, còn dám cải trang đi tuần, quả thực chính là quá vội vàng muốn đến chỗ Diêm vương làm khách.
Niếp Kì vẻ mặt lo sợ, lắc đầu lẩm bẩm nói: “Không có….”
Phó Thiên Thường kéo kéo ống tay của y, thấp giọng nói: “Ta đã nghĩ ra cách ngăn bọn họ lại, người mau rời khỏi!”
Hiên tại địch mạnh ta yếu, sợ Niếp Kì phải chịu thiệt, Phó Thiên Thường liền tiến lên phía trước, người của Bại Việt tộc lập tức múa may đao thương cung nỏ hướng hắn mà tấn công, dĩ nhiên bọn họ tin lời nói của Phó Thiên Thường, đem hắn trở thành thiên tử thật, ngược lại bỏ Niếp Kì sang một bên.
Niếp Kì thăm dò, xem xét đầm nước kia, khí âm lãnh đập vào mặt, không gian tản ra một mùi hương quen thuộc lạ lùng, y không tự chủ được mà lấy bình sứ kia ra.
Chính là phù thủy (nước bùa), chỉ cần rót vào đầm nước, long mạch tức khắc sẽ bị phá…..
Ai đã nói cho y biết điều này? Vì sao lúc đó đột nhiên không nhớ ra?
Thấy Niếp Kì có cơ hội mà không chịu thoát đi, lại đứng ở vách đá để đầu óc trên mây, Phó Thiên Thường thở hổn hển, hắn thân đang mang nội thương, bị mọi người quây vanh, đang lúc nhảy lên thân mình bỗng có chút khập khiễng, lại lo bận tâm đến Niếp Kì mà không tập trung liền bị một trượng của tộc nhân đánh trúng, lập tức bị người khác khống chế, loan đao kề cổ.
“Giết hắn! Giết hắn! Giết hắn!”
Thấy bắt được đương kim Thánh Thượng, những người trong tộc Bại Việt mỗi người một vẻ mặt kích động, lập tức đứng lên hò hét, rất nhiều người khác còn quỳ phục trên đất, hét lên tiếng vọng sơn dã.
Thấy mặt bọn họ lộ vẻ kích động lẫn phẫn nộ, loan đao trên cổ còn tỏa ra tinh điềm khí, xem ra đã được tẩm kịch độc, Phó Thiên Thường biết được không thể may mắn thoát được, lại nhìn sang Niếp Kì, y vẫn còn sững sờ đứng ở bờ đầm, vẻ mặt lo sợ không yên, giống như người bị điểm huyệt, không nhúc nhích.
Ta van ngươi, sống chết trước mắt đừng nên hồ đồ, mau chóng chạy giữ mạng a, hắn là kiến tập thị vệ đến cả mạng cũng đã lấy ra, dù thế nào đi nữa cũng nên cho hắn chết có chút giá trị được không?
Không như Phó Thiên Thường mong muốn, Niếp Kì không hề chạy trốn, ngược lại tiến về phía trước vài bước, cao giọng quát: “Thả hắn ra!”
Một hơi dài do nội lực phát ra, trong chớp mắt âm thanh vang vọng khắp nơi chế ngự đi sĩ khí của đám người trong tộc, mọi người kinh ngạc nhìn lại đã thấy Niếp Kì thân lập bích thủy nhao biên, ngục trì uyên đình. (cáo lỗi, chỗ này bí =.=).
“Trẫm mới chính là đương kim thiên tử, hoàng đế Vĩnh Thặng, hắn là tùy tùng của trẫm, mau thả hắn!”- Khoảng không trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, thấy Bại Việt tộc nhìn nhau, lộ vẻ mặt nghi ngờ, Phó Thiên Thường chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Nhìn thấy Niếp Kì vẻ mặt tự nhiên, thiên uy tự lộ rõ, cũng không rõ y là cố ý diễn trò hay là dược lực đã qua, thần trí đã khôi phục.
Nếu nói lần này đang đứng trước Kim Loan điện, hắn sẽ cảm thấy Niếp Kì có mười phần oai nghiêm, nhưng mà hiện tại, hắn chỉ thấy người này mười đều là không biết tùy cơ ứng biến đích thị là đầu ngốc a.
Hết lần này đến lần khác Niếp Kì rốt cuộc vẫn là u mê ngu ngốc triệt để, y giơ tay lên, cầm trong tay bình sứ, trầm giọng nói: “Đây là phù thủy dùng để đoạn mạch tộc của ngươi, thả hắn, trẫm sẽ đem nước này giao cho ngươi, cũng lập thề giao ước, Bại Việt tộc ngươi trở về cố hương, chi binh Vĩnh Thặng vĩnh viễn không xâm phạm, như thế nào?”
Một lời nói ra khí thế ngất trời, cung tử lộ ra rõ ràng, làm trăm người tại nơi đó một phen chấn động.
Tộc trưởng kia nhìn khí độ Niếp Kì, lại nhìn Phó Thiên Thường, lập tức xét đoán tướng mạo của hắn, người này rất bình thường, hắn trước đã được cảnh báo có người mệnh cách phú quý đến tịnh hồ của bản tộc gây chuyện, vạn không nghĩ tới đó chính là đương kim Thánh Thượng, lại nghe Niếp Kì chi thệ, nghĩ đến người trong tộc không cần ẩn thân nơi hoang dã nữa, lại miễn được việc long mạch bị phá, không khỏi có chút động tâm.
Thấy hắn do dự, Niếp Kì lại nói: “Nếu không, trẫm liền đổ phù thủy vào, lúc đó linh khí của tịnh hồ liền bị phá, bộ tộc các ngươi tất sẽ suy yếu, chính là bình an vô sự thì tốt, toàn tộc có thể trở về yêm ấm, làm một bộ tộc trường thọ, hảo hảo suy nghĩ rõ ràng.”
Vừa đánh vừa xoa, quả nhiên người trong tộc hoảng lên ầm ĩ, tộc trưởng vội xua tay làm mọi người trấn tĩnh lại, hỏi Niếp Kì
“Người Hán các ngươi nhiều quỷ kế, làm sao biết ngươi có phải ngoại lệ?”
Niếp Kì chỉ hướng thiên, nói: “Trẫm lúc này lấy Vĩnh Thặng lịch đại tổ tiên ra thề, nếu vi phạm lời thề, ắt có ngày gặp quả báo.”
“Tộc trưởng ngàn vạn lần chớ tin, người này nói năng mê hoặc người khác, thiên tử là hậu duệ quý tộc, há có thể đến nơi hoang vu này?”
Kẻ đang nói chính là một gã bạch y nam tử đứng kế bên tộc trưởng.
Tộc trưởng không nói tiếng nào, chỉ cao thấp đánh giá Niếp Kì, nhưng thấy hắn dung nhan tường quý, thiên tôn lạnh lùng, làm cho người ta vô hình dung sinh kính sợ trong lòng, còn lời cảnh báo kia liền được người ta tin hơn phân nửa, chung quanh mấy vị trưởng lão thấp giọng nhỏ nhẹ bàn tán, sau một hồi, đối Niếp Kì nói: “Đại tổ trưởng Bạch Tiển đời thứ 23 của Bại Việt tộc đại diện người trong tộc đáp ứng yêu cầu của ngươi, nhưng nếu ngươi đổi ý, ắt bị chư thần trừng phạt, chịu thần linh vạn cắn, thần hình câu diệt!”
“Uy, lời nguyền này không phải quá độc ác sao.”
Phó Thiên Thường vừa mới nói xong liền bị đẩy tới trước, Niếp Kì mang hắn kéo đến bên cạnh, cùng lúc đưa bình sứ ra.
Bạch Tiển liền đón lấy, ai ngờ ngay lúc tiếp nhận, bạch y hán tử đột nhiên huy quyền hướng trước ngực Niếp Kì mà đánh tới, ngửi được tinh điềm khí truyền đến, Phó Thiên Thường vội tung chưởng đón nhận, đẩy ra quyền trung ám khí của hắn, hai đấm tương giao, hắn liền lảo đảo, thân hình không thể giữ được thăng bằng, liền thẳng hướng đàm nhai. (vực sâu)
“Thiên Thường!”
Niếp Kì tung người theo bắt lấy được một đoạn cổ tay của hắn, tay kia thì với lấy sợi dây thừng ban nãy của người Bại Việt tộc, vì vậy hai người ngay lúc đó thu được một chút khoảng cách giữa không trung mênh mang của vực sâu.
Hàn khí từ hồ ở đáy vực dâng lên, phía sau lưng Phó Thiên Thường đau nhức, không thể vận chân khí, mặc dù chỉ cách đỉnh núi vài thước nhưng vẫn không thể dụng lực nhảy lên, lại thấy tay Niếp Kì nắm lấy dây thừng càng lúc càng tuột dần, trong lòng tức giận thầm mắng y ngu ngốc.
Tất cả những tộc nhân đều nhìn thấy, thế nhưng hán tử áo trắng lại tiếp tục xuất đao chém vào dây thừng, lại bị chính Bạch Tiển ngăn lại.
“Không thể lỗ mãng, nếu thiên tử chết, triều đình chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc đó chỉ sợ Bại Việt tộc ta sẽ gặp đại họa lâm đầu.”
“Tộc trưởng đã quá cẩn thận, tộc ta mới có thể dễ dàng bị người ta khi dễ, nếu người này đã tự xưng là thiên tử, chi bằng chúng ta thử xem y có được thần linh phù hộ hay không.”
Giơ tay chém xuống, ai ngờ ngay lúc đao phóng về phía dây thừng liền xuất hiện một mũi tên bắn lén từ không trung, đem đao đẩy ra xa, tiếp theo một mũi tên nhọn khác cắm vào cổ tay hắn, trong một lúc máu văng tung tóe.
Hơn mười người trang phục oai phong lẫm liệt cầm kiếm xông lên phía trước, cầm đầu chính là một vị nữ tử ngay lúc đó nhảy lên, dùng sức bắt lấy dây thừng kia, những người còn lại thì ngăn chặn đám tộc nhân náo loạn.
Dây thừng kịch liệt lắc lư giữa không trung, Niếp Kì cũng theo đó mà chật vật trên vách núi cao, đầu vai bị chèn đến đau nhức, dây thừng không thể giữ nổi, tay kia càng lúc càng trượt đi.
“Hoàng Thượng!”- Từ đỉnh núi truyền đến một tiếng kinh hô, chính là âm thanh của Ly Châu.
Thấy bọn thị vệ đi tới, Niếp Kì cảm thấy an tâm, ai ngờ chỗ tay nắm cổ tay Phó Thiên Thường đột nhiên tê rần, không tự chủ được đã buông lỏng tay, nhưng Phó Ngàn Thường lại thấy tay y gần như nắm đến chỗ cuối cùng của sợi dây, biết y đã chống đỡ không nổi, vì thế hắn dùng ngón tay ấn vào một huyệt vị làm cổ tay y tê dại, thoát ly bản thân ra khỏi cái giữ tay của y.
“Thiên Thường!”- nhìn thân ảnh quen thuộc truớc mắt nhanh chóng trượt xuống, Niếp Kì không kịp suy nghĩ cũng tiện tay mà đem dây thừng thả ra, ngay lúc đó, y cùng với Phó Thiên Thường rơi xuống đầm nước.
Băng nảy lên lạnh thấu xương, trong nước lan ra một loại khí tanh hôi nồng nặc, làm cho người khác chỉ muốn buồn nôn.
“Tiểu Kì, ngươi rõ ràng là ngu si!”
Thấy rõ ràng Niếp Kì tự động nhảy xuống, Phó Thiên Thường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng lấy tay che miệng và mũi của y để ngừa độc khí xâm thực.
Trong đầm chướng khí rất nặng, hắn từ nhỏ làm bạn cùng độc, thân thể có thể chống đỡ, lại sợ Niếp Kì chống đỡ không nổi độc khí này, vốn đã thấy có viện binh xuất hiện, ngay lúc đó lại tự mình rơi xuống, Niếp Kì nếu không có hắn giữ chân sẽ rất dễ dàng chống đỡ, sau khi y đuợc cứu nhất định sẽ nghĩ đến việc cứu mình, ai ngờ y lại ngu ngốc hồ đồ nhảy xuống theo.
Bất quá, nhớ tới khí phách ngạo nghễ của Niếp Kì khi nãy giúp mình giải vây trước tộc nhân, Phó Thiên Thường lại vui vẻ đứng lên, hỏi: “Ngươi có phải hay không đã khôi phục trí nhớ?”
“Cái gì khôi phục trí nhớ?”
Niếp Kì nhìn Phó Thiên Thường khó hiểu, lôi hắn tới bờ đầm nói: “Thật kì quái, lúc nãy chúng ta như thế nào lại ở vách đá?”
“Cái gì?”- Phó Thiên Thường hét lớn một tiếng, nhưng cùng lúc đó lại thấy đôi mắt thanh trong, nhất thời hiểu được tiết khí ban nãy là do dược tính của trăm đạm hương đã hết, Niếp Kì đã khôi phục bình thường, nói cách khác….Hai ngày nay, hắn đã bạch phụng hiến liễu (mất trắng).
“Ngu ngốc!”
“Ta biết mình thực ngốc, nhưng vì sợ ngươi gặp nguy hiểm nên mới nhảy xuống theo.”
“Không…”- Phó Thiên Thường dùng sức hít sâu- “Ta đang mắng chính mình.”
Biết rõ rằng tiểu hoàng đế tâm trí thất thường, còn cùng y làm cái loại việc này, không phải ngu ngốc chứ là cái gì?Một tiếng quỷ dị từ trong nước vang lên, nước trong hồ lập tức dao động dữ dội, một vật lớn chậm rãi nổi lên mặt nước, đến ngang cổ, hung tợn nhìn thẳng vào bọn họ.
Vật to lớn mang hình dáng một con mãng xà, kích thước hơn một trượng, tròng mắt đỏ như ngọn đèn, trên thân thể đầy vẩy, lúc ngẩng đầu há mồm để lộ hàm răng sắc bén- phun ra độc khí tanh tưởi.
Phó Thiên Thường quá sợ hãi, ngay lập tức núp sau lưng Niếp Kì.
“Tiểu Kì, hiện tại đã tới lúc ngươi làm anh hùng cứu mĩ nhân rồi.”
Niếp Kì cũng bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm cho sửng sốt, theo bản năng muốn vịn vào vách đá mà trèo lên, lại phát hiện vách đá quá ẩm ướt, hoàn toàn không thể dụng lực.
Phó Thiên Thường vẫn ở phía sau y, nói thầm: “Mùa này thế nào lại có mãng xà thường lui tới? Còn lớn như vậy? Sớm biết như thế, không bằng ta chết dưới kiếm của thổ dân còn tốt hơn làm thức ăn cho mãng xà no bụng….”
Niếp Kì nghe xong muốn bật cười, lại thấy quái vật hướng bọn họ chẫm rãi tới gần, không khỏi kinh hãi, hình dạng to lớn xấu xí, thân lại mang khí độc, chớ có nói đến việc đánh nhau, chỉ sợ một khi đã đến gần, riêng độc khí kia thôi cũng đủ làm người ta mất mạng.
Trên đỉnh núi truyền đến tiếng cúng bái vang vọng, Niếp Kì chợt hiểu ra mọi việc.
Thì ra quái thú này là con vật mà Bại Việt tộc nhân cung phụng như thần vật, khó trách bọn chúng coi tịnh đàm như mạch máu, nhưng nếu nó chính là mãng xà tinh linh, cũng không đủ làm cho người khác sợ hãi.Phó Thiên Thường lại đột nhiên nói: “Tiểu Kì, ta dụ nó rời đi, ngươi nhân cơ hội này trèo lên đi.”
Ai, nếu biết kiến tập thị vệ sẽ có kết cục như vậy lúc trước Thái Thượng Hoàng dù có dùng linh dược trong thiên hạ để trao đổi, hắn cũng sẽ không đáp ứng, hiện tại nếu vứt bỏ Niếp Kì một mình trốn đi, mặc dù có thể đặt chân lên núi, cũng sẽ bị mọi người dùng ngàn đao mà trảm, trước sau cũng phải chết, không bằng chết một cách oanh oanh liệt liệt….
“Từ từ….”
“Còn chần chừ, chúng ta đều không thể thoát! Ta quyết định xả thân hi sinh, dụ đại xà đi, bất quá, ngươi sau này đừng quên ta, hằng năm thanh minh, nhất định phải đến trước mộ phần của ta dâng hương.”
“Hư, đừng nhúc nhích.”
Thấy Phó Thiên Thường bơi ra, Niếp Kì liền mang hắn giữ chặt, hướng đến gần quái thú, trong miệng thốt ra âm thanh kì lạ.
Nghe thấy từ miệng Niếp Kì âm thanh tê tê quái dị, quái thú kia rõ ràng ngậm miệng lại, sau một phen run người đắc ý, huyết tín phun ra liền nuốt vào, phát ra tiếng vang tương tự, tiếp theo sau, mạnh dạn đến gần thăm dò, khí tanh hôi đập vào mặt, Phó Thiên Thường không dám lộn xộn, chỉ dám nín thở, bấu chặt tay Niếp Kì một chút.
Quái thú kia cũng không có tấn công bọn họ, chính là cái đầu thong thả một chút, cái lưỡi hồng hồng ngay tại cổ Niếp Kì thò ra lại thụt vào, một lúc sau, chậm rãi thối lui, sau một trận ngẩng cao đầu gào thét, ngụp sâu xuống nước, trên mặt nước liền xuất hiện một xuyến bọt khí sau đó đã không còn thấy bóng dáng con vật.
Niếp Kì thở phào một cái, chỉ cảm thấy cánh tay bị những ngón tay bấu chặt, quay đầu lại, bắt gặp được ánh mắt chứa đầy tia sợ hãi của Phó Thiên Thường, vì thế mỉm cười nói: “Không có việc gì nữa.”
Phó Thiên Thường kinh hồn chưa định, lẩm bẩm nói: “Tiểu Kì, ngươi quả nhiên là thiên tử, ngay cả quái thú cũng hướng ngươi sùng bái….”
Niếp Kì chỉ có thể cười khổ.
Khi y còn nhỏ, có một nội thị thân cận là dị nhân, biết các loại thú ngữ, có một lần bị y phát hiện hắn huấn luyện xà, nội thị sợ truyền ra ngoài sẽ khó giữ tính mạng, vì thế đáp ứng truyền thụ chỉ cần y giấu diếm, Niếp Kì liền đồng ý.
Lúc đó học thú ngữ chỉ do lòng hiếu kì phá phách, ai ngờ có một ngày cứu mình một mạng.
Cùng quái thú đối ngữ toàn bộ xuất phát từ sự may mắn, giờ phút này nghĩ lại còn thấy sợ hãi, nhưng lại nhìn thấy Phó Thiên Thường trong mắt tràn đầy sùng kính, đột nhiên thỏa mãn tăng lên, muốn an ủi hắn vài câu, lại cảm thấy một trận mệt mỏi kéo đến, truớc mắt đột nhiên mơ màng.
Vừa rồi y cùng với độc vật kia nhìn nhau, hít vào không ít khí độc nó phun ra, lúc này tinh thần thả lỏng, khí độc dâng lên, tự nhiên sẽ chống đỡ không nổi.
Phó Thiên Thường thấy sắc mặt Niếp Kì đột nhiên tối sầm, liền biết là trúng độc, vội xông lên ngước mặt kêu to: “Mau cứu người!”
Vừa rồi từ trên đỉnh núi mọi người đều thấy rất rõ ràng, Bạch Tiển cùng trưởng lão tận mắt trông thấy Niếp Kì khống chế thần vật, sớm đem hắn tôn sùng thành thần minh, không cần Ly Châu lên tiếng, Bại Việt tộc liền nhanh chóng kêu người cứu giúp, một số người thắt lưng quấn dây thừng, bay nhanh xuống chỗ tịnh đàm, cứu bọn họ đưa lên.
Niếp Kì vừa lên đến đỉnh núi, Diêu Phong đã phóng đến phía trước, đưa tay bắt mạch cho y, nhìn qua dung nhan y có chút tiều tụy, hoàn toàn không còn khí chất đạm nhã xưa nay.
Không nghĩ tới Diêu Phong cũng đến, Phó Thiên Thường có chút giật mình, để Niếp Kì dựa vào ***g ngực của mình, nói: “Đầm nước đó chướng khí quá nặng, Hoàng Thượng chỉ là nhất thời không khỏe, mau tìm một nơi yên tĩnh, ta sẽ giúp y châm cứu giải độc.”
Bạch Tiển thay mặt tộc nhân quỳ xuống đất, cung kính nói: “Xin Hoàng Thượng dời giá đến đất của tộc ta.”
Sau khi Bại Việt tộc bị đuổi ra khỏi vùng đất vốn thuộc sở hữu của mình, liền ẩn cư ở một khu nhà nhỏ nằm sâu trong tuyệt sơn, cách tịnh đàm không xa, khoảng không trong cốc yên tĩnh, trúc phòng liên thông, cứ như là thế ngoại đào viên.
Vào trong cốc, Bạch Tiển bố trí cho bọn họ nghỉ ngơi trong một gian phòng, lại sai ngươi chuẩn bị nước ấm cho bọn họ tắm rửa, Phó Thiên Thường nhớ đến Niếp Kì bị trúng độc, nói: “Trước hạ châm đã, tắm rửa nhất thời không vội.”
Hắn gỡ ngân trâm trên đầu xuống làm tóc dài buông xõa, thân trâm ánh lên, bên trong còn cất giấu một số mai dược châm, cái này chuẩn bị cho bất kì tình huống nào để dùng.
Thấy Phó Thiên Thường cầm một ngâm châm dài trong tay chuẩn bị nhắm vào yếu huyệt trước ngực Niếp Kì, Diêu Phong lập tức đưa tay ngăn hắn lại, quát: “Ngươi chỉ là một kiến tập dược quan, sao dám đối với Hoàng Thượng mà hạ châm lung tung như thế?”
Ly Châu vừa rồi trên đường đến đây bắt gặp hành động của Niếp Kì, thấy y với Phó Ngàn Thường tựa hồ giao tình rất tốt, nhưng nàng không biết lai lịch của đối phương, do dự một chút liền đưa ra lời đề nghị: “Hoàng Thượng, Diêu Phong công tử cũng biết kim thạch thuật, chi bằng để hắn giúp ngài chẩn bệnh?”
Niếp Kì bị khí độc xâm hại, giờ phút này trong lòng phiền muộn, thần trí không còn thanh tĩnh, nhưng trước mặt mọi người y vẫn duy trì vẻ nho nhã của mình, chỉ cầm tay Phó Thiên Thường thản nhiên nói: “Không sao, trẫm tin hắn.”
Nhìn thấy Niếp Kì kiên trì nắm lấy tay Phó Thiên Thường, Ly Châu tựa hồ nghĩ được điều gì đó, không hề nói nhiều, chỉ dúng ánh mắt bảo Phó Thiên Thường hạ châm.
Dược châm theo thứ tự được đâm vào trước ngực Niếp Kì, ở cổ cũng vậy, sau đó tại thuận trường nhu tế đích chỉ vấn khinh diệp (chỗ này mình ko biết edit nên đành phải để nguyên văn), Phó Thiên Thường ghé vào tai Niếp Kì nói: “Để thoải mái, hảo hảo ngủ một giấc.”
Niếp Kì nghe theo lời nhắm hai mắt lại, chìm đắm vào mộng đẹp, lập tức bọn thị vệ chung quanh không ai dám phát ra nửa tiếng động, Diêu Phong thì ngồi ở giường trông nom, vẻ mặt ganh tị mới vừa rồi bình thản đi rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng ngón tay hắn lại co duỗi biểu thị sự lo âu.
Lúc được Phó Thiên Thường lấy hết châm ra, Niếp Kì đã bình yên đi vào giấc mộng, Ly Châu cho Phó Ngàn Thường tắm rửa nghỉ ngơi, nàng cùng với Diêu Phong ở lại hầu hạ bên giường, chờ đợi Niếp Kì tỉnh dậy.
Không ai hỏi Phó Thiên Thường hai ngày qua đã xảy ra chuyện gì, liền đem hắn trở thành một tiểu tốt không quan trọng, chính hắn cũng được vui vẻ ung dung tự tại, mãi đến tối Niếp Kì tỉnh lại, truyền hắn yết kiến, hắn mới chạy tới, vừa đến cửa đã kêu: “Tiểu Kì!”
Trong phòng ngủ bố trí không ít thị vệ, Diêu Phong ở đó, nghe tiếng kêu của hắn thì đã hơi nhíu mày, Phó Thiên Thường con mắt tròn vo đảo qua đảo lại, liền làm ra vẻ hiểu rồi, thi lễ
“Tham kiến Hoàng Thượng”
Niếp Kì chính là hít phải độc khí, lại được Phó Thiên Thường châm cứu nên đã khôi phục bình thường, vừa mới cùng Ly Châu và Diêu Phong nói chuyện, biết được Diêu Phong dùng tử vi bói được y gặp nạn (chỗ này mình đoán nha ^^), liền đoán rằng y có thể mượn danh cầu phúc mà lén đến thiên tuyệt sơn, vì thế cứ một đường giục ngựa đuổi theo, lại dùng ấn tín thông báo cho Ly Châu biết, cho người truy ra tung tích đến tận đây.
Lúc sau Niếp Kì lại theo lời của Bạch Tiển mà biết được, ba năm trước Bại Việt tộc bị Vĩnh Thặng Cần vương dùng bạc tiền đàn áp, phải di chuyển đến tận đây, hai bên phân tranh không ngừng, hơn nữa lại nhiều duyên nợ, về phần phù thủy, Niếp Kì chỉ nói là bỏ vào để cứu người, tuyệt không có lòng dạ muốn đoạn mạch của Bại Việt tộc.
Đám người Bạch Tiển đã sớm đem Niếp Kì coi như thần minh hạ phàm, đối với lời y nói ra tuyệt đối tin tưởng mà không chút nghi ngờ, còn muốn trị tội tên tộc nhân đã hại Niếp Kì rơi xuống núi, nhưng hắn đã tự gặp chuyện không may, sau đó lại không tìm thấy tung tích, phỏng chừng là hắn tâm sinh sợ hãi, đã trốn đi lánh nạn ở nơi nào đó rồi.
Sau khi nói xong chuyện quan trọng, Niếp Kì mới phân phó người cho truyền Phó Thiên Thường yết kiến, ai ngờ hắn một mình xông tới, không phân lớn nhỏ gây náo động, tiếp theo lại không cam tâm mà vấn an y, thấy mặt Ly Châu từ tươi cười chuyển sang đen như than, Niếp Kì cười thầm trong bụng.
Việc không câu nệ tục lệ mà xem lễ tiết nhẹ như gió thoảng kia chỉ sợ cả đám nịnh nọt ở Vĩnh Thặng hoàng cung cũng không thể chấp nhận được.
Niếp Kì phất tay ra hiệu cho Phó Thiên Thường bình thân, lại cho những người khác lui ra, lúc Diêu Phong rời đi còn hướng Phó Thiên Thường thâm thi lễ, giải thích việc mình trước kia thất lễ, Phó Thiên Thường vội vàng hoàn lễ, hắn đối với Diêu Phong vẫn rất có hảo cảm, dù sao dung mạo của hai bên cũng rất đáng thương tiếc– những người xinh đẹp đều phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo.
Cảm thán lại càng cảm thán, chờ mọi người lui ra hết, Phó Thiên Thường liền hưng phấn đứng dậy, tiến đến bên giường Niếp Kì, một tay giúp y bắt mạch, một bên nói: “Đem chiêu chế ngự xà dạy cho ta đi.”
Niếp Kì cười nhưng không nói, chỉ nhìn đôi mắt xinh đẹp này lóe ra tia linh quang, tràn ngập sùng kính, vừa ham muốn vừa tò mò, làm cho dung mạo bình thường kia sinh động lên rất nhiều, nói thật, được Phó Thiên Thường nhìn bằng ánh mắt này đối với Niếp Kì mà nói quả thật quí hiếm, từ lúc hai người quen biết đến nay, trên cơ bản hắn không bao giờ xem mình là hoàng đế, chứ đừng nói đến loại ánh mắt sùng bái này.
Cằm bị nâng lên nhẹ nhàng, Phó Thiên Thường nhíu mày nhìn y.
“Cười giả tạo, nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi cũng không cần mang cái mặt nạ này.”- Nụ cười trên mặt cứng lại, Niếp Kì cũng không nói tiếng nào để đáp lại.
Phó Thiên Thường chẩn mạch xong thấy được Niếp Kì mạch đập bình ổn, đã không còn đáng ngại, quan sát thần trí của y, có lẽ độc trăm đạm hương đã được tiêu trừ, nhớ tới hai ngày lúc y bị bộc phát độc tính, thần trí hồ đồ hoàn toàn đối lập với cá tính, Phó Thiên Thường đột nhiên có chút khẩn trương.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, y nỉ thừa hoan, người kia nguyên bản muốn giết hắn, lại ở ngay thời khắc sinh tử biến thành một thiếu niên lạnh lùng cứu hắn, thật sự trịnh trọng nói với hắn: “Ta sẽ chịu trách nhiệm”….
Yết hầu khô ráo, gương mặt không kiềm chế được mà đỏ lên, trái tim cũng đột ngộ đập liên hồi, Phó Thiên Thường lấy khuỷu tay khều khều Niếp Kì, hỏi nhỏ: “Ngươi từng bị độc mê hoặc, say đắm tâm trí, còn nhớ hai ngày qua đã trải qua chuyện gì hay không?”
“Không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc tỉnh táo trở lại thì đã nhìn thấy Bạch tộc trưởng muốn giết ngươi….”
Niếp Kì sau khi tỉnh lại cũng một mực chỉ nghĩ đến chuyện này, y chỉ nhớ rõ lúc trong nhà trọ đã kêu Phó Thiên Thường đi tìm giúp túi tiền, sau lại men theo đường mà đi vào thiên tuyệt sơn, lúc sau lại ngắt quãng rất mơ hồ, mơ hồ đến mức y cũng không dám nghĩ nhiều.
“Tất cả đều không nhớ rõ!”
Phó Thiên Thường rống to một tiếng, tiến đến kéo áo Niếp Kì.
Tuy rằng ở hàn đàm nhìn thấy phản ứng của Niếp Kì hắn đã dự đoán được kết quả sẽ như thế, nhưng vẫn không khỏi tức giận.
Con bà nó, không nhớ rõ, vậy hai ngày nay đỡ đần nhau, vành tai và tóc mai chạm nhau không phải tất cả đã chơi xong rồi chứ? Người ta phiêu kĩ còn được trả tiền, hắn mới là đáng chế giễu, làm từ kiến tập ngự y đến kiến tập thị vệ, rồi kiến tập đến tận giường, cái tiện nghi đâu không thấy, lại bị ăn sạch sẽ, hiện tại một chút cũng không nhớ rõ, một cái phủi tay thì coi như không có gì, hoàng đế thì giỏi a, dám chọc giận hắn, phải đánh! Nắm tay giơ lên, chuẩn bị dùng bạo lực để kích thích trí nhớ Niếp Kì khôi phục, ánh mắt lại lơ đãng bên án thư, phía trên đặt các bức họa cuộn tròn làm cho nắm tay hắn dừng lại giữa không trung.
Một bức thủy mặc vẽ hình cung nữ, chỉ với vài nét bút ít ỏi đã họa ra được một nữ tử sinh động xuất trần, thần thái cực kì quen thuộc, quen thuộc đến mức tưởng như thấy chính mình…..
May mắn thoát khỏi nắm đấm, Vĩnh Thặng tân hoàng cũng không chú ý đến thái độ thất lễ của Phó Thiên Thường, lại thầy hắn nhìn bức vẽ kia, lập tức hưng phấn bừng bừng nói: “Rất đẹp phải không? Đáng tiếc nơi này chỉ có bút mực bình thường, không thể họa ra được đến một phần vạn một phần ngàn nét đẹp của giai nhân, xuống núi ta sẽ vẽ một bức tranh khác, treo thưởng tìm nàng.”
Trong lòng trong chớp mắt có một khoảng không tĩnh lặng, Phó Thiên Thường trong âm nói ra có chút khô khốc.
“Ta nghĩ ngươi sẽ quên nàng, kia dù sao cũng chính là một giấc mộng, không phải sao?”
“Đó không phải là mộng, Thiên Thường, không phải ngươi tin có nhất kiến chung tình sao? Trên đời nhất định có một người khiến cho ngươi phải chờ đợi.”
Phó Thiên Thường thả tay xuống, lắc đầu.
“Không, không có….”
Bởi vì trong lòng hắn đã có một người, đến cuối cùng cũng không dung nạp người thứ hai được.
“Thiên Thường…”
Phát hiện Phó Thiên Thường tròng mắt trầm xuống, trực giác cảm thấy hắn không có hứng, tuy rằng không biết nguyên do, nhưng lại không thích bộ dáng này của hắn. Niếp Kì vội chuyển đề tài.
“Vậy ngươi đem chuyện xảy ra trong hai ngày qua nói qua một chút, không chừng ta sẽ nhớ lại.”
Phó Thiên Thường rũ mắt xuống, khi nhấc lên trở lại cho rằng mang theo ý cười, nhún nhún vai
“Cũng không có gì, ít nhất đối với ngươi mà nói, một chút cũng không quan trọng.”
Được thôi, hắn sẽ đem chuyện này coi như một hồi xuân mộng, dù sao nhớ kĩ mộng này không phải chỉ có chính mình sao?