Làm loại chuyện này với ba đứa em là do y bị lời hứa trói buộc, nhưng dù sao cũng là bị ép. Mỗi ngày hậu đình của y đều ngập đầy tinh dịch, phải thỏa mãn tình dục cho lũ đệ đệ, bởi vì không cách nào phản kháng, cũng vì trấn an chúng, cho nên mới tiếp tục như thế. Kỳ thật, y vẫn cảm thấy áy náy, và muốn bồi thường cho chúng, nên mới để chúng tự tung tự tác. Vậy mà bây giờ còn được voi đòi tiên bắt y khẩu giao! Không! Cảm tình của y dành cho chúng không sâu đến mức làm chuyện này!
“Không muốn? Vậy ngươi hy vọng mấy thứ trong ngăn tủ kia chơi đùa với ngươi hả? Được rồi, vậy thử luôn đi. Cái mode mới nhất, thô to lắm nha, bằng cổ tay đó, lại có rất nhiều hạt lồi lên, sướng cực. Chưa kể còn phát ra ánh sáng, lúc tắt đèn, có thể nhìn thấy cúc động đang tham lam ngậm lấy nó. Không những thế còn có thể nhìn rõ cấu tạo bên trong. Lão đại, ngươi cảm thấy qua mấy tháng điều giáo, nơi kia sẽ thành sắc đỏ dâm đãng? Hay là màu phấn hồng mê người đây? Đúng rồi, nó còn có thể…”
“Đừng nói nữa!” Ngôn ngữ thô bỉ làm sắc mặt Tư Đồ Cương trắng bệch, vừa nghe thấy có thể dùng nó để xem nội bích của mình, cộng thêm có người còn thản nhiên điều tra nhan sắc nơi đó, quả thực làm cho người ta nghe không nổi nữa.
“Ta… ta…” Đôi môi ngập ngừng không cách nào phun ra sự lựa chọn. Trên thực tế, y đã sớm giác ngộ, khẩu giao vốn là chuyện sớm hay muộn thôi, chỉ là do ba đứa em tranh đấu mà trì hoãn thời gian. Quên đi, lúc này thì lúc này, sớm chết sớm siêu sinh.
“Sao thế, lão đại? A, ta biết rồi, nhất định là do ngươi không thể chờ đợi được đúng không? Ta biết ngươi sẽ thích mà. Để ta đi lấy.” Tư Đồ Hạo làm bộ muốn đứng dậy.
“Không, ta khẩu giao!” Cuối cùng Tư Đồ Cương cũng lựa chọn, mặt bởi vì xấu hổ mà trở nên đỏ ửng.
“Được rồi, vậy ta sẽ là vị khách đầu tiên thưởng thức trình độ khẩu giao của ngươi. Kỳ thật, thứ kia cũng không tệ…” Mục địch đã đạt được, nhưng lại bị động tác bất ngờ của Tư Đồ Cương cắt đứt.
Tư Đồ Cương nhắm mắt lại, coi như không thấy hết thảy, cúi đầu ngậm lấy dục vọng dính đầy tinh dịch kia.
“A, quá tuyệt vời! Ta biết ngay mà, quả nhiên lão đại xứng là lão đại, dù chưa làm bao giờ, cũng làm tốt đến vậy. Ưm… ươn ướt, ấm áp bao lấy ta, còn cả đầu lưỡi linh hoạt này nữa…”
Tư Đồ Cương kiệt lực không nghe ngôn ngữ xấu hổ phát ra từ mồm Tư Đồ Hạo, mà chỉ chuyên chú vận động.
Dục vọng cực đại trong khẩu trang chậm rãi trướng to, làm cho y hô hấp vô cùng khó khăn.
Y chỉ có thể nhổ ra, rồi sau đó dùng môi bao lấy đỉnh dục vọng, phát hiện thực sự nó quá lớn, căn bản không thể ngậm hết được. Xem ra phải nghĩ biện pháp khác thôi.
“Đầu tiên liếm sạch tinh dịch ở trên đã, đây là cao dinh dưỡng đó nha, cái miệng nhỏ phía sau của ngươi để nếm nhiều rồi, nhưng phía trước còn chưa hưởng qua, cố mà nhấm nháp đi.” Tiếng ra lệnh vô tình phát ra, nhưng Tư Đồ Cương cũng chỉ có thể làm theo.
Lúc đầu y thầm nghĩ vươn đầu lưỡi ra, liếm hết tinh dịch, diện tích tiếp xúc sẽ giảm đến tối thiểu.
Thực tế sau khi sử dụng cách này, y mới thấy, có rất nhiều khuyết điểm.
Một, lưỡi vươn ra lâu, sẽ rất mệt.
Hai, lại không thể ngậm miệng, nước miếng sẽ chảy ra.
Ba, tốc độ quá chậm.
Bốn, hiệu quả quá kém, không thể liếm tận gốc được.
Xem ra phải nghĩ cách khác thôi.
Y ngừng thở, tiếp cận lần nữa, dùng phương thức ăn kem mà mút vào.
Tinh dịch mang theo mùi vị dày đặc bắt đầu ồ ạt tiến vào khẩu trang, sau đó thẳng tiến vào dạ dày.
“Trong cơ thể lão đại đã chảy tinh dịch của ta, mỗi một mạch máu đến có. Lão đại, ngươi là của ta, là của ta rồi.” Tư đồ Hạo thỏa mãn tuyên bố.
Ta là của ta, không phải của người.
Tuy nhiên, lời phản bác cũng chỉ dám nói trong lòng.
Dưới sự “cố gắng” của Tư Đồ Cương, dục vọng càng lúc càng cương cứng và có dấu hiệu bộc phát.
“Lát nữa ngươi phải nuốt hết tinh dịch đó, nếu không, hậu khẩu của ngươi sẽ phải phụ trách chuộc tội cho tiền khẩu. Cái món đồ chơi mới kia còn đang chờ đợi ngươi đấy.”
Dục vọng cương lên đến mức cực hạn rồi phun ra dòng chất lỏng màu trắng sền sệt.
Tư Đồ Cương vội ngậm miệng lại, gian nan nuốt xuống. Nước miếng vốn chưa kịp nuốt nay lại thêm tinh dịch, quả thực khó mà nuốt hết được, kết quả tinh dịch chảy dọc theo khóe miệng, tạo thành một sợi chỉ bạc lấp lánh.
Sau khi nuốt xong, Tư Đồ Cương mới hy vọng cẩn thận hỏi người đang nắm giữ vận mệnh của mình: “Được rồi chứ?”
“Nơi này còn một chút nè.” Tư Đồ Hạo vươn tay lau hết tinh dịch dính trên mặt, trên người Tư Đồ Cương, sau đó nhét vào khẩu trang, bắt buộc y phải nếm thêm lần nữa.
“Lão nhị là người đầu tiên hưởng dụng hậu đình của ngươi, còn ta là người đầu tiên hưởng dụng miệng của ngươi. Mặc dù lần này chưa nuốt hết, bất quá cũng là lần đầu tiên, nên ta không trừng phạt nữa. Ta thật cao hứng, bây giờ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.”