" Ha Đan ơi, ở NewYork anh có biết nhóc của anh đang bị giam cầm, đau đớn và tủi nhục như thế nào không? Anh có thương nhóc không? Anh có khóc khi biết nhóc cơ cực như thế này không? Nhóc nhớ anh lắm! Nhóc thèm được gặp anh! Nhóc thèm được nhìn anh lúc này! Nhóc muốn anh giải cứu nhóc ra khỏi đây! Nhóc muốn anh và nhóc sẽ là một gia đình hạnh phúc như những gì anh đã nói. Nhưng Ha Đan ơi, muộn rồi! Muộn quá rồi phải không anh? Nhóc đã rơi vào bước đường này, nhóc sẽ không thể nào là của anh được nữa. Là nhóc xấu xa, là nhóc đê tiện, là nhóc đã phụ tình anh, là nhóc đã không đợi được anh trở về. Anh hãy mắng nhóc đi, hãy đánh nhóc thật nhiều vào Ha Đan nhá! Nhưng Ha Đan ơi, xin anh hiểu cho nhóc! Dù cuộc đời nhóc, dù tấm thân nhóc có dơ bẩn đến bao nhiêu thì trái tim nhóc vẫn luôn luôn trinh bạch. Một trái tim trinh bạch chỉ trao một mình anh. "
" Bố mẹ ơi, ở quê bố mẹ có hay con trai của bố mẹ đang lâm vào ngõ cụt hay không? Một ngõ cụt tối tăm, tủi nhục và bẩn thỉu. Con đang khóc đây bố mẹ có biết không? Chắc bố mẹ chẳng thể biết vì trong mắt bố mẹ con vẫn theo " người tốt " đi làm và kiếm tiền một cách đường đường chính chính. Thế cũng tốt bố mẹ à! Ít ra như vậy bố mẹ sẽ không phải suy nghĩ, không phải đau khổ vì con. Bố mẹ ơi, đến bước đường này rồi nhưng con thật sự không thấy hối hận vì đã lựa chọn nó.Con đã kiếm được 200 triệu để chữa bệnh cho bố, để gia đình mình có thể trụ vững trong cơn bão táp vậy là con đã mãn nguyện và vui vẻ lắm rồi. Bây giờ con có phải chết cũng không ân hận gì nữa. Chỉ là con thật sự chưa cam tâm vì không được ở bên bố mẹ, phụng dưỡng bố mẹ lúc tuổi già. Bố mẹ ơi! Nếu một ngày bố mẹ biết con rơi vào hoàn cảnh này thì bố mẹ cũng đừng buồn, đừng đau lòng vì con bố mẹ nhá! Con vui vẻ mà! Con cam tâm và mãn nguyện mà. Bố mẹ cứ coi như con đã chết rồi nha bố mẹ! Con không có điều kiện và thật sự con cũng không dám gọi điện về nhà nữa đâu. Con không muốn bố mẹ phải đau lòng vì con. Con trai bố mẹ đã chết từ đây. Bố mẹ ơi, xin bố mẹ đừng bận lòng gì về con nữa. Đã đến bước đường này rồi, đời con cũng chẳng còn gì cả. Thôi thì:
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Vậy là đã tròn một tháng. Một tháng qua Khánh Dương đã không còn ương ngạnh nữa bởi cậu biết số phận mình đã vậy, dẫu cứng đầu ngang ngạnh cũng chẳng thể làm gì. Dưới sự chăm lo thuốc thang của bác sĩ cùng với chế độ ăn uống đầy đủ, vết thương trên người Khánh Dương đã hoàn toàn lành lặn. Được chăm sóc, nâng niu như một bảo vật, được khoác lên mình đủ thứ quần áo hàng hiệu đắt tiền, Khánh Dương càng ngày càng đẹp. Không phải vẻ đẹp đơn giản, thuần khiết như hồi ở quê, cậu bây giờ sở hữu một sắc đẹp kiêu sa quý phái, một sắc đẹp mà khiến cho người người ai cũng phải đắm say và mê mẩn.
Và hôm nay chính là:
- Khánh Dương, con đã chuẩn bị xong rồi chứ? - Từ khi Khánh Dương không còn cứng đầu nữa, tên Sơn quai nón tỏ ra rất hài lòng. Hắn không xưng hô mày - tao như trước nữa, mà xưng hô ta - con đầy vẻ ngọt ngào và thân mật.
- Dạ, con cũng sắp xong rồi. - Khánh Dương cũng vậy, cậu không muốn có thêm phiền phức cho mình, hay nói đúng hơn là trái tim cậu đã chết nên cậu cũng xưng hô lễ phép hơn với tên Sơn.
- Con trai ta rất đẹp! Qủa là vô cùng đẹp! - Tên Sơn nhìn mái tóc chuốt keo cùng bộ y phục đen óng lấp lánh ánh cườm trên người Khánh Dương gật đầu hài lòng. Gần tháng nay, để chăm chút cho Khánh Dương, hắn đã mượn hẳn một thợ làm tóc chuyên nghiệp trên Hà Nội này, thiết kế và cắt tỉa cho Khánh Dương một bộ tóc tuyệt vời nhất. Mái tóc này, gương mặt này cùng bộ y phục quý phái, đôi giày cao sang, mùi nước hoa đậm đà quyến rũ đã tô điểm cho Khánh Dương, nâng cậu lên đỉnh cao của sự tuyệt vời trong sắc đẹp. Cậu rạng rỡ, kiêu sa, quý phái hơn tất cả những nam ca sĩ, diễn viên trong và ngoài nước. Minh tinh hollywood cũng phải nhìn cậu mà e dè, mà thán phục.
- Tí nữa đúng 20 giờ, bar của mình sẽ vô cùng đông khách. Ai ai cũng háo hức đón chờ sự xuất hiện của con. Bởi vậy con nên nhớ con là nhân vật vô cùng quan trọng trong buổi tối ngày hôm nay.
- Vâng. Con hiểu.
- Tốt. Bài erobic và những vũ điệu các vũ công dạy cho con con đã sẵn sàng rồi chứ?
- Dạ, đã sẵn sàng. Con sẽ không làm cha thất vọng.
- Khá lắm con trai ta! Buổi tiệc đêm nay mà thành công ngoài mong đợi ta sẽ cho con tất cả những gì con muốn.
Khánh Dương mỉm cười. Muốn ư? Cậu muốn thoát khỏi đây, muốn thoát khỏi sự ô nhục này để về đoàn tụ với gia đình. Niềm mong muốn ấy của cậu liệu sẽ có sao?
- Vâng, con biết.
- Khá lắm con trai! Vậy ta ra ngoài trước. Con cứ thoải mái đi. Không có gì phải lo lắng cả.
Chưa đầy 20 giờ mà bar Thiên Đường đã đông nghịt khách. Dĩ nhiên khách đến tất cả đều là đàn ông, hay nói đúng hơn toàn bộ đều là dân đồng tính. Gay trẻ có, gay già có, gay Việt có, gay Âu có, gay Mĩ có...đủ các thể loại gay. Điều đó cho thấy bar Thiên Đường này là một bar gay lớn nổi tiếng trên Hà Nội mà không một ai thuộc thế giới thứ ba là không biết.
- Khánh Dương, cậu đã chuẩn bị kĩ tinh thần chưa?- Một cậu bạn bằng tuổi đứng bên Khánh Dương, hỏi khẽ.
Từ lan can nhìn xuống sân khấu phía dưới, Khánh Dương mỉm cười buồn bã:
- Hôm nay bar mình đông vui náo nhiệt nhỉ?
- Là do cậu đó, cậu không biết sao? - Cậu bạn bên cạnh cũng nói với giọng buồn buồn - Vì vậy cậu phải biết đêm nay cậu rất quan trọng. Nếu cậu làm tốt, ông chủ sẽ hậu hĩnh cậu rất nhiều. Còn nếu như cậu làm điều gì không vừa ý ắt hẳn cậu sẽ phải chịu những hậu quả vô cùng tai hại.
- Mình hiểu mà - Khánh Dương mỉm cười.
Thật sự mà nói thì lúc này trong lòng Khánh Dương rất thanh thản. Cậu không hề lo lắng hay sọ hãi bất cứ điều gì chút nữa sẽ diễn ra. Cũng đúng thôi, trái tim cậu đã chết thì cậu đâu còn cảm nhận được thế nào là vui buồn hay sọ hãi gì nữa chứ?
Đúng 20 giờ, ánh đèn sân khấu bật sáng trưng. Tên Sơn quai nón bước ra, đón lấy chiế micro từ tay một tên phục vụ rồi cúi người chào khách. Hắn nói với tất cả sự vui vẻ và đầy tự hào:
- Thật cảm ơn quý khách đã ghé thăm bar Thiên Đường của chúng tôi. Được sự quan tâm và yêu mến của quý khách thế này bar chúng tôi thật sự rất lấy làm vinh dự. Và để cảm tạ tấm lòng yêu mến của quý khách dành cho bar chúng tôi, đêm nay bar chúng tôi xin giới thiệu với quý khách một nam vũ công cực kì mới, cựa kì teen và cực kì tuấn tú. Xin giới thiệu nam vũ công Khánh Dương!
Hắn hô lên rồi dang cách tay trái mời về phía cánh gà. Từ trong cánh gà, Khánh Dương bước ra. Ngay lập tức hàng trăm tràng pháo tay nổi lên rộn rã. Những tiếng hú, những tiếng hò reo làm cho cả bar Thiên Đường như rung chuyển.
Đón nhận chiếc micro trên tay tên Sơn quai nón, Khánh Dương cúi chào mọi người rồi mỉm cười và cất giọng trầm ấm:
- Kính thứ tất cả quý khách! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khánh Dương, là vũ công mới của bar Thiên Đường. Đêm nay, để tri ân sự mến mộ của quý khách với bar, tôi xin gửi tới quý khách một vũ điệu erobic vô cùng sôi động, hi vọng sẽ nhận được sự yêu mến và ủng hộ của quý khách.
Ngay lập tức hàng trăm tràng pháo tay lại nổi lên rộn rã. Khánh Dương mỉm cười, nụ cười thiên thần dưới ánh đèn sân khấu thật rạng ngời, thật lung linh làm hàng trăm trái tim phía dưới phải đập liên hồi vì mê mẩn.
- Vâng, xin cảm ơn mọi người rất nhiều! Sau màn erobic, nếu quý khách nào thật lòng yêu mến Khánh Dương, muốn cùng Khánh Dương khiêu vũ thì xin mời đến bàn đăng kí. Khánh Dương rát vui khi được khiêu vũ cùng quý khách. Xin cảm ơn!
Lai là nụ cười và cái cúi chào hút hồn của Khánh Dương. Những tràng pháo tay lại nổ ra liên tiếp. Bên trong cánh gà, tên Sơn quai nón đứng nhìn, gật đầu vừa ý.
Ánh đèn vụt tắt. Thay vào đó là hàng trăm hàng triệu màu sáng lung linh đua nhau chớp nhoáng nhằng nhịt trên sân khấu. Bài remix Nàng Kiều lỡ bước phát hết công suất từ hơn chục chiếc loa trải khắp bar Thiên Đường như làm cả bar vỡ tan trong âm thanh và ánh sáng. Những tiếng vỗ tay, những tiếng thét gào của khán giả, những điệu nhảy uyển chuyển, những màn nhào lộn mạnh mẽ tinh tế điêu luyện của Khánh Dương trên sân khấu cho thấy sự thành công của một bài erobic ngoài mong đợi.
Sau màn erobic, Khánh Dương lui vào cánh gà nghỉ ngơi. Đây là thời gian dành cho những vị khách đến bàn đăng kí nộp tiền với chủ quầy để có thể được khiêu vũ riêng với Khánh Dương. Nhìn hàng người chen nhau trước bàn đăng kí, Khánh Dương mỉm cười chua chát. Đêm nay quả là cậu đã kiếm về cho bar Thiên Đường một khoản lợi nhuận không hề nhỏ.
Ngay sau đó Khánh Dương phải liên tục khiêu vũ với gần trăm khách hàng đăng kí. Dĩ nhiên đây chỉ là một con số nhỏ so với lượng khách có mặt tại bar vì thời gian không cho phép Khánh Dương đáp ứng được hết các yêu cầu. Và cũng một lẽ dĩ nhiên nữa là chỉ có khách hàng đặt tiền thật nhiều, thật cao mới có cơ may được khiêu vũ cùng một vị thiên thần hút hồn thiên hạ.