Kiếp Mộng Sinh

Chương 1: Kiếp đau thương



Đã từng có người nói với nàng rằng: “Dù bất kể nàng đi đâu thì vẫn sẽ luôn có người dõi theo nàng từ xa...”

Khi ấy nàng đã hạnh phúc biết bao nhiêu, cảm động mà rơi lệ, hạnh phúc mà mỉm cười. Nhưng còn bây giờ?

Nghĩ tới nàng đã ảo tưởng một hạnh phúc chưa từng có thật, lại không khỏi chua xót mà mà tự cười bản thân.

Hạnh phúc sao?

Cái gọi là hạnh phúc thật chất chưa từng tồn tại đối với nàng...

...

Hoa Lạc Cung...

Đây là một toà cung điện lộng lẫy được xây trên đám mây trắng tinh được kết thành từng dãy một. Trước cửa cung điện được mạ vàng lấp lánh là một hàng vườn hoa mẫu đơn đỏ rực trong nắng.

Từng cánh hoa đỏ đều dính chút sương trắng còn đọng lại. Màu xanh của lá nổi bật được đính trên thân cây của hoa. Trông chẳng khác nào một bức tranh được tô vẽ một cách chân thật...

Toà đỉnh cung điện màu trắng như hoà vào bầu trời. Đây là ban ngày, các tiểu tiên nhỏ thường bay cao trên trời để làm nhiệm vụ, những vị thượng tiên cũng đứng trên dãy mây thần mà bay đi. Họ nhìn xuống phía dưới, ngắm nhìn phong cảnh của tiên giới bao la, rồi lại trò chuyện cùng với tiên nhân khác, trông náo nhiệt vô cùng.

Nhưng tại Hoa Lạc Cung này lại tỏ ra sự hiu quạnh... U ám tới mức làm chốn tiên nhân dù có bay ngang qua cũng không dám quay đầu lại nhìn xem.

Xung quanh toà cung điện không có bóng dáng của bất cứ ai. Ngoại trừ vườn hoa mẫu đơn kia còn sức sống tươi mát ra thì chẳng còn thứ gì là vật sống gần toà Hoa Lạc Cung này.

Nơi này vốn dĩ đã từng là nơi rất xinh đẹp nhưng vì lý do gì mà trở nên như thế này?

Tất cả cũng là vì một câu chuyện xưa mang đầy bi thương...

Chuyện kể về một vị Vương phi tên là Hoa Tử Lạc, nàng là con gái của Thanh Diêm vương. Còn được biết đến tới cái tên là Hoa Lạc công chúa. Nhưng thân phận của nàng đến khi mười ba tuổi thì mới được Thanh Diêm vương thừa nhận là con gái...

Năm mùa xuân đầu tiên vào năm sinh thần mười bốn tuổi của Tử Lạc, nàng được hứa hôn với Bạch Thiển thượng tiên. Qua hai tháng sau, nàng lại được thánh chủ tiên giáo - Cẩn Thẩm Thiên cầu hôn.

Nữa năm sau, nàng trước mặt Thanh Diêm vương cầu xin được gả cho Giáo chủ ma giáo - Mặc Thượng Quân.

Thanh Diêm vương không những không tức giận vì con gái đòi lấy một giáo chủ ma giáo, ngược lại còn vui vẻ đồng ý. Tuyên cáo khắp Tử Thành quốc chuyện nàng thành thân. Còn hứa sẽ ban cho nàng một toà cung lớn nhất tại Tử Thành quốc. Còn đích thân sắc phong nàng làm trưởng thánh công chúa. Thân phận tôn quý gắp trăm ngàn lần.

Hai năm tiếp theo khi nàng vừa tròn mười sáu tuổi thì được gả cùng lúc cho ba người là Bạch Thiển, Cẩn Thẩm Thiên, Mặc Thượng Quân.

Chính thức được cả ba vị tôn giả phong làm Hoa Lạc Vương phi!

Việc này tạo ra sự chấn động lớn tới tiên giới. Tất cả các vị tiên nhân đều nhất quyết không đồng ý việc một nữ nhân lại lấy ba người làm phu quân. Ngay sau đó, đã xảy ra một cuộc đại chiến do Mặc Thượng Quân khởi xướng, còn có cả Bạch Thiển dẫn đầu phái Thanh Nghiêm tham gia đại chiến. Nối tiếp là binh đoàn chiến mã của Cẩm Thẩm Thiên xuất chiến.

Khắp tiên giới lúc đó là bãi chiến trường hỗn loạn, người ngã kẻ chết vô số. Có thể nói đó là những ngày tháng kinh hoàng nhất của tiên giới.

Trận chiến kéo dài đến một năm thì Thánh đế đứng đầu tiên giới ra mặt giảng hoà, hứa sẽ không ngăn cả việc thành hôn của Hoa Tử Lạc. Còn chính miệng nói sẽ tặng bốn báo vật cho Hoa Tử Lạc coi như là lời xin lỗi.

Sau khi có lời hứa chắc chắn của Thánh đế, thì trận chiến mới dừng lại.

Cả vạn ngàn đại quân của Bạch Thiển, Cẩn Thẩm Thiên cùng với Mặc Thượng Quân mới rút về rời khỏi trận chiến.

Từ đó tiên giới trở lại bình yên như trước. Cũng vì vậy mà tất cả chốn tiên nhân đều biết ba vị thượng tiên kia đều là những kẻ si tình với Hoa Tử Lạc. Thà đối đầu cả tiên giới cũng muốn cưới người mình yêu. Quả thật là một câu chuyện tình cảm động...

Người ta nói Bạch Thiển thượng tiên vì biết nương tử của mình thích hoa mẫu đơn nên đã dùng máu của mình tưới cho hoa trắng, biến nó thành hoa mẫu đơn không bao giờ héo.

Người ta còn nói Cẩn Thẩm Thiên dám vì Hoa Tử Lạc mà đấu với con rồng bằng vàng, rồi lấy da sắt của nó xây cung điện cho nàng. Đặt tên nó là Hoa Lạc Cung.

Người ta còn đồn đại Mặc Thượng Quân muốn thê tử vui còn đích thân lên núi Tuyết Sơn chịu đựng gió rét, hao tổn cả hai trăm năm công lực để có thể bắt lấy một con hồ ly ngàn năm cho nàng làm thú cưng.

Ba, bốn năm sau...

Bạch Thiển đem Hoa Tử Lạc tới Vu Sơn cốc học phép... đi đến tận ba năm mới về...

Sau khi Hoa Tử Lạc trở về chưa được bao lâu thì thay được tin Bạch Thiển nhận thêm một đồ đệ nữ, tình cảm rất thân thiết. Ngày đêm bên nhau luyện chữ, đọc sách... Còn vì nữ đồ đệ đó mà tốn hai trăm năm công lực của mình để chữa trị vết thương cho nàng ta...

Trong một lần vô ý nàng đã đẩy nữ đồ đệ đó xuống hồ... bị Bạch Thiển bắt gặp... Nàng bị phạt cấm túc trong phủ một tháng, Bạch Thiển cũng không tới thăm nàng...

Nữa năm sau sau đó Cẩn Thẩm Thiên đem về một đứa trẻ hai tuổi nói đó là con hắn... là đứa con cùng một tiên nữ sinh ra.

Cẩn Thẩm Thiên phong đứa trẻ tiểu thánh chủ... con trai trưởng thừa kế của hắn. Còn người mẹ của đứa trẻ là Bắc Hoa tiên tử được Cẩn Thẩm Thiên giữ bên mình...

Năm tiếp theo xảy ra cuộc chiến tranh giữa Mặc Thượng Quân cùng với Thanh Diêm vương. Cả hai bên đánh nhau một mất một còn dữ dội. Binh sĩ hai bên bị thương liên tiếp. Sa trường nhuốm cả một màu máu ghê rợn.

Hoa Tử Lạc biết được bèn chạy tới sa trường để ngăn cản, nhưng dù nàng có nói thế nào thì hai bên vẫn không chịu dừng tay.

Để ngăn cản hai bên đừng tiếp tục gây chiến, nàng đã đứng giữa sa trường trong lúc Mặc Thượng Quân cùng với Thanh Diêm vương đang giao đấu.

Đứng trước giữa cuộc giao tranh dữ dội, Mặc Thượng Quân không niệm tình phu thê, cầm lấy mũi tên bắn xuyên qua tim Hoa Tử Lạc...

Nàng ngục ngã xuống đất, trơ mắt nhìn phụ thân lạnh nhạt không quan tâm đến nàng mà vẫn tiếp tục cuộc chiến với Mặc Thượng Quân.

Đối diện ánh mắt lạnh lùng của phu quân... sự tuyệt tình trong mắt của hắn, không hề có một chút cảm xúc nhìn nàng.

Tâm nàng dường như đã chết từ khoản khắc đó...

Cuộc chiến kéo dài đến bốn năm...

Mọi thứ cũng đã thay đổi theo thời gian...

Bạch Thiển bất chấp sự cấm kị của người đời nạp nữ đồ đệ của mình làm thiếp. Dùng kiệu hoa lớn để rước nàng vào phủ...

Cẩn Thẩm Thiên cùng với con trai và vị Bắc Hoa tiên tử sống rất hạnh phúc...

Mặc Thượng Quân sau khi cùng Thanh Diêm vương giao tranh một thời gian, cả hai đã tốn rất nhiều binh lực. Nhưng đến cuối cùng người thắng vẫn là Mặc Thượng Quân.

Sau khi thất bại cuộc chiến với Mặc Thượng Quân. Thanh Diêm vương thất bại trở về cung, lại vô tình phát hiện mẫu thân của Hoa Tử Lạc lại là nội gián của ma giáo.

Trong lúc tức giận hắn đã phế bỏ chức vị phi tần của mẫu thân Hoa Tử Lạc. Còn viết ra một tờ giấy ly thân bức ép mẫu thân của Hoa Tử Lạc phải ký, rồi hạ lệnh đem nhốt trong lãnh cung, không cho phép bất cứ ai tới thăm.

Mỗi ngày đều phải chịu biết bao nhiêu tra tấn dã man...

Còn Hoa Tử Lạc sau khi bị mũi tên của Mặc Thượng Quân bắn trúng, bản thân mất rất nhiều máu, công lực tu tiên cũng mất đi... nên chỉ có thể ở trong Hoa Lạc Cung tịnh dưỡng, đối với chuyện của mẫu thân nàng hoàn toàn không hề hay biết.

Cho tới một ngày...

Trong toà Hoa Lạc Cung rộng lớn, chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn của mấy cung nữ mặc áo trắng. Trên tay mỗi người đều đang cầm cái khay được khăn trắng che lại. Hướng họ đi tới là căn phòng gần đó.

Một tiểu cung nữ dẫn đầu vén màn đi vào, rồi vội vàng cúi thấp đầu thành lễ:

”Nói tỳ tham kiến Vương phi.”

”Có chuyện gì?” Âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Từ trong tấm màn mỏng có một bàn tay trắng nõn vén nhẹ màn lên, để lộ ra dung mạo của người con gái đang ngồi trên giường.

Tóc dài đen tuyền ống mượt như thác nước xoã rối sau lưng, gương mặt xinh đẹp thanh khiết biểu hiện vẻ mệt mỏi trên mặt. Trong mắt nàng là một vẻ lạnh nhạt thanh tịnh đến cô độc...

Làn da nàng tái nhợt như một tờ giấy mỏng manh, mí mắt còn đọng lại chút nước mắt còn chưa khô.

Nhìn tình cảnh này tiểu cung nữ đau lòng rơi lệ.

”Vương phi! Cái này là do Bạch Thiển thượng tiên kêu nô tỳ đem tới...”

Tay nàng run rẩy cầm lấy cái khay trong tay, câu nói tiếp theo, nàng lại không cách nào nói tiếp được. Hoa Tử Lạc cũng biết nàng ta muốn nói gì, chỉ cần nhìn đôi mắt đỏ hoe như đang khóc thương hại vì nàng, thì nàng cũng đã biết thứ Bạch Thiển đem cho nàng là gì.

Nàng im lặng nghe tiểu cung nữ khóc, nàng không lên tiếng ngăn, chỉ lặng im mà nhìn cái khay trong tay tiểu cung nữ đang cầm.

Trong lòng nàng như được tưới thêm một chút nước ấm, xua đi cái lạnh lẽo bấy lâu nay của nàng.

Ít ra nàng biết ở nơi này còn có người đau lòng vì nàng...

Hoa Tử Lạc chống đỡ thân thể yếu ớt đứng lên, cố gắng đi từng bước về phía trước.

Tiểu cung nữ muốn đỡ lấy nàng nhưng lại bị cung nữ khác kế bên kéo tay áo ngăn lại, nàng ta nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho nàng.

Tiểu cung nữ mím chặt môi, trước cái nhìn chăm chú của tất cả cung nữ khác ở đây, nàng chỉ có thể bất động đau lòng nhìn Hoa Tử Lạc tự mình vất vả đi từng bước một.

Vậy mà lại không có ai muốn lên giúp đỡ, không chỉ vậy khắp Hoa Lạc Cung này cũng không hề có một bóng người làm. Nơi đây chỉ có duy nhất mình Hoa Tử Lạc ở...

Trên trán của nàng đã chảy một tầng mồ hôi mỏng nhưng nàng vẫn cố kìm nén cơn đau đớn trước ngực mà gắng đi tiếp.

”Vương phi...” Tiểu cung nữ gấp gáp tiến tới vài bước đến chỗ Hoa Tử Lạc.

”Không sao, để ta tự làm.”

Hoa Tử Lạc thấy tiểu cung nữ muốn gở lấy tấm khăn che bèn ngăn lại.

Ngón tay trắng nõn nhẹ gở lấy tấm khăn trắng ra, bên trong là một tờ giấy, trên giấy là những dòng chữ được viết bằng mực đen.

Giấy ly thân...

Hoa Tử Lạc cầm nhẹ tờ giấy lên, lạnh nhạt đọc những dòng chữ trên giấy, những nét chữ như một con dao đâm xuyên qua tim nàng...

Đau...

Không biết đã đọc bao lâu thì nàng mới đặt lại tờ giấy trên khay, rồi quay sang nhìn những cung nữ còn lại, trên tay mỗi người cũng đều cầm cái khay che khăn trắng như vậy.

”Còn các ngươi? Cũng mang thứ gì tới ư?”

Câu nói của nàng bình thản tới mức như đang hỏi một câu hỏi bình thường, làm các cung nữ có chút e ngại nhìn nhau. Sự thản nhiên của Vương phi làm bọn họ có chút kinh ngạc.

Lúc sau các cung nữ cùng mở khăn trắng ra cùng lúc.

Hoa Tử Lạc nhìn lướt từng tờ giấy trên khay. Khoé môi nàng nhẹ công lên cười như không cười.

”Tất cả đều là giấy ly thân?”

Bọn họ im lặng cúi thấp đầu, không ai lên tiếng, nhưng cũng không ai phủ nhận. Câu trả lời nàng giờ đã biết.

Hoa Tử Lạc lùi lại phía sau vài bước, từng giọt nước mắt rơi lệ thành dòng.

Đến cuối cùng nàng vẫn phải nhận lấy kết cục này...

Trong số cung nữ có người không nhịn được bước ra lên tiếng:

”Vương phi! Xin mời người mau ký.”

Hoa Tử Lạc ngước nhìn bọn họ, thê lương mà cười.

”Các người muốn ta ký? Được! Ta sẽ ký.”

Dứt lời, nàng cầm lấy con dao sắc bén trước ánh mắt kinh sợ của các cung nữ, nàng dùng sức cắt một đường dài trên ngón tay của mình.

”Vương phi!”

Các cung nữ hoảng sợ muốn đi tới ngăn cản nhưng đã quá muộn, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Vương phi làm chuyện như thế này.

Hoa Lạc Tử nhìn ngón tay chảy đầy máu của nàng, không kêu ra bất cứ tiếng kêu đau nào. Giống như dù có chảy bao nhiêu máu thì nàng vẫn không hề thấy đau đớn.

Một số cung nữ thấy nàng đang đi về phía này thì sợ hãi muốn lùi lại. Hoa Lạc Tử cũng không hề muốn dọa sợ người khác, nàng chỉ muốn lấy tờ giấy ly thân mà thôi.

Nếu họ đã muốn ly thân thì nàng sẽ thành toàn cho họ.

Nàng ấn nhẹ ngón tay dính máu của mình vào trong tờ giấy.

Ấn xong tờ này nàng lại bước đi như một cái xác không hồn. Rồi lại tiếp ấn tờ khác.

Mỗi cái ấn dấu tay đều dùng máu của nàng mà ấn thành.

Dùng máu để đoạn tuyệt... thật sự là rất hợp...

Hoa Tử Lạc sau khi ấn xong, quay người lại, tuyệt vọng cười chua xót.

”Nói với bọn họ. Từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Từng câu từng chữ nàng đều gằn từng tiếng một, nước mắt cứ thế mà rơi...

Sau khi hoành thành nhiệm vụ, từng người một đều nhanh chóng lui ra. Trong phòng bây giờ chỉ còn duy nhất mình nàng...

Hoa Tử Lạc ngạc quỵ xuống đất, đến mức này nàng đã không thể nào biểu hiện vẻ mạnh mẽ như bên ngoài được nữa.

Nàng nhắm mắt lại cố gắng kìm ném nước mắt đau đơn không ngừng đang rơi kia.

Toàn thân nàng run rẩy dựa ngạc vào bức tường lạnh như băng, thân thể gầy yếu như không cách nào chống đỡ được kích động mà mất hết sức lực mà đứng dậy.

Thật sự đã kết thúc rồi...

Trong Hoa Lạc Cung khi đó bao phủ sự u buồn khắp nơi...

Và sau này dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng thì Hoa Lạc Cung vẫn mang vẻ hiu quạnh thê lương như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.