“Đi Sheraton đi.” Mộ Bạch đề nghị, anh ta nhớ Lão Đại và Lăng Vi biết nhau ở Sharaton, vừa vặn cũng rất gần tổng bệnh viện Xích Viêm.
Lăng Dịch Sâm lập tức vỗ tay nói được: “Được đó, được đó, con nhớ thái độ của nhân viên phục vụ ở đó cũng không tệ đâu, hơn nữa còn có rất nhiều chị đẹp gái nữa, con thích đi chỗ đó. Mami, daddy đi thôi, ăn một bữa thật ngon, cho chú Mộ Bạch đau lòng đến trào nước mắt mới được.”
Lúc nói đến ăn thì Lăng Dịch Sâm có tinh thần hẳn, cậu bắt đầu giới thiệu mấy món ngon nhất ở khách sạn Sharaton, cái miệng nhỏ bô lô ba la mãi không thôi.
Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm từ vòng tay của Viêm Bá Nghị rồi bỏ cậu xuống đất, cô vẫn luôn cảm thấy sắc mặt của Viêm Bá Nghị không được ổn lắm, vừa nhìn qua, hình như vết thương của anh lại ra máu nữa rồi, mấy lớp áo dính hết vào nhau.
“Mộ Bạch, cậu đưa Dịch Dịch đi ăn trước đi, chúng tôi vẫn còn chút chuyện.” Lăng Vi khoác tay Viêm Bá Nghị, mỉm cười nhìn Mộ Bạch, nói.
Mộ Bạch mỉm cười đáp lại với ánh mắt đã hiểu, bế Lăng Dịch Sâm lên đi ra bãi đậu xe, vừa đi vừa trêu đùa Lăng Dịch Sâm: “Cậu chủ nhỏ, con muốn có em trai hay là em gái?”
Sự tò mò của Mộ Bạch đổi lại một ánh mắt trợn trắng của Lăng Dịch Sâm. Chỉ nghe Lăng Dịch Sâm trả lời với giọng điệu quái lạ: “Con muốn em trai hay em gái thì liên quan gì đến chú? Chú cũng sinh được hay sao?”
“Khụ khụ khụ.” Mộ Bạch chợt lỡ một nhịp thở, bị sặc đến ho sù sụ. Câu này chỉ có anh với cậu nhóc nhỏ trước mặt này nói thì được, nếu bị người khác nghe thấy thì còn được sao?
“Xì, đi thôi, daddy, mami con không ở đây thì chú không cần dỗ con đâu, dẫn con đi ăn một bữa ngon trước mới là chuyện quan trọng, con thích ăn hơn đấy, hiểu rồi chứ?” Lăng Dịch Sâm nhìn Mộ Bạch như nhìn kẻ ngốc, sao cậu cảm thấy gần đây chú Mộ Bạch cứ ngốc ngốc thế nào ấy? Chẳng lẽ là…… nhờ mẹ nuôi Niệm Niệm ư?
Lăng Vi dìu Viêm Bá Nghị trở lên tầng trên của bệnh viện, cô đưa Viêm Bá Nghị đến phòng bệnh sát vách phòng thí nghiệm, kiểm tra tỉ mỉ vết thương của Viêm Bá Nghị, phát hiện không sao cả, mới yên tâm một chút. Lấy chai chai lọ lọ ra, thuốc uống, thuốc thoa đều có đủ cả. Nhìn ghi chú trên chai, đút một viên thuốc vào miệng Viêm Bá Nghị, rồi mới trêu ghẹo: “Viêm lão đại mạnh mẽ cường tráng, bây giờ thành bệnh nhân rồi, không biết đến khi nào mới có thể dũng mãnh lại đây.”
Viêm Bá Nghị đỡ vết thương, thở nhẹ: “Vi Vi cảm thấy gần đây anh lạnh nhạt với em hả? Hay là tối nay chúng ta cùng…… thế nào?” Nói rồi còn nháy mắt một cái, coi như là liếc mắt đưa tình.
Lăng Vi phì cười, cô giơ tay nhéo cổ tay của Viêm Bá Nghị một cái, nói: “Bớt nhảm đi, biết anh không dễ chịu rồi, nằm xuống một chút trước đi, rồi chúng ta đi tìm Dịch Dịch.”
Viêm Bá Nghị im ngay, gật đầu, anh thực sự không thoải mái, lồng ngực cứ bức bối mãi.
Giơ tay vỗ vỗ phần giường bên cạnh, kêu Lăng Vi cũng nằm xuống một chút đi. Lăng Vi đứng ở cửa nhìn ra ngoài, phát hiện không có ai, rồi mới khóa cửa lại, cởi giày ra, nằm bên cạnh Viêm Bá Nghị. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, đã rất lâu rồi cô và Viêm Bá Nghị không được đơn độc ở bên nhau bình yên như thế này.
Thời gian tĩnh lặng, Lăng Vi cảm thấy tất cả đều chậm lại. Cô nghiêng người nhìn Viêm Bá Nghị, vươn tay vòng qua eo anh, nhẹ nhàng nói: “Bất kể như thế nào, sức khỏe của anh là quan trọng nhất, những chuyện khác thì đừng nghĩ nhiều nữa, em sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.”
Viêm Bá Nghị gật đầu, bàn tay to nắm lấy những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của cô, nhắm mắt lại.
Lăng Vi dựa vào người Viêm Bá Nghị, cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp, tựa như cuộc sống thiếu khuyết thứ gì đó, thì đều có thể tìm được trên người Viêm Bá Nghị vậy. Hai người cứ nằm như vậy, không biết đã qua bao lâu, di động vang lên, vừa nhận điện thoại, đã nghe thấy tiếng kêu của Lăng Dịch Sâm, mới hoảng hốt ngồi dậy.
“Không xong rồi, có thể Dịch Dịch đã gặp phải Tống Thu Minh ở Sheraton.” Lăng Vi xuống giường, chỉnh trang quần áo, kêu Viêm Bá Nghị, muốn đến khách sạn Sheraton.
Trong phòng VIP của khách sạn Sheraton
Tống Thu Minh ngồi tựa vào ghế dựa bên cạnh cửa, nhìn Mộ Bạch và Lăng Dịch Sâm, cười đến là ghê tởm. Ông ta không ngờ đến khách sạn Sheraton ăn cơm lại có thể gặp được con trai của Lăng Vi, còn có tên mặt trắng Mộ Bạch kia nữa, chậc chậc, không biết là vận may của ông ta tốt, hay là vận may của hai đứa đó quá kém đây, dù sao hai đứa này, ông ta đã khóa chặt rồi, cứ đợi Lăng Vi tự chui đầu vào lưới thôi.
Rít một hơi xì gà, Tống Thu Minh liếc mắt một cái, tên vệ sĩ bên cạnh liền đưa gạt tàn thuốc qua. Nhìn Lăng Dịch Sâm và Mộ Bạch ở đối diện, ông ta cười điên cuồng, rồi mới nói: “Sao hả? Chốc nữa Lăng Vi sẽ tới chứ?”
“Hừ, ông già chết tiệt, sao vẫn còn sống thế? Tôi nguyền rủa ông hút xong điếu thuốc đó thì chết thẳng cẳng ngay.” Lăng Dịch Sâm cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình và lá gan cũng không nhỏ đâu. Chưa đến thời khắc sống chết, cậu vẫn có thể chiến nước miếng với kẻ địch một hồi.
“Tống Thu Minh, ông cũng to gan thật đấu, tôi cho rằng trải qua biết bao nhiêu chuyện, ông sẽ học được thông minh ra chứ, không ngờ vẫn là cái dáng vẻ quỷ quái đó.” Từ xa, Mộ Bạch phỉ nhổ Tống Thu Minh một hồi, anh ta nhìn tên già này là thấy ghê tởm. Trưởng thành với bộ dạng như vậy còn không đi chết đi, còn đến gây hại cho trị an xã hội, thật là đáng xấu hổ.
Biết Lão Đại và Lăng Vi sẽ đến đây nhanh thôi, Mộ Bạch không chút sợ hãi oác oác một tràng, nếu không phải lúc nãy anh ta gọi món không để ý cậu chủ nhỏ đã chạy ra ngoài thì anh ta sẽ không để Tống Thu Minh bắt cậu chủ nhỏ đi mất. Lão già chết tiệt này, dùng cậu chủ nhỏ để uy hiếp anh ta, anh ta không thể không bỏ súng xuống. Bây giờ công cụ trên người Mộ Bạch đều bị tịch thu hết, chỉ đợi Lão Đại và Lăng Vi đến cho Tống Thu Minh một kết cục đau khổ thôi v ậy.
Khoảng chừng mười mấy phút trôi qua, ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, nghe qua thì hẳn là hai người. Tống Thu Minh xoay người lại nhìn Mộ Bạch đang đứng ngồi không yên, cười nói: “Thật không ngờ nha, đường đường là Lão Đại của bang Xích Viêm cũng bị Lăng Vi thu phục.” Ông ta nghe rõ ràng Lăng Vi kêu Lăng Dịch Sâm một tiếng cậu chủ nhỏ, hai tiếng cậu chủ nhỏ. Chẳng lẽ Lăng Dịch Sâm thật sự là con trai của Viêm Bá Nghị? Như vậy sự kiện ồn ào của 5 năm trước là thật ư?
Không kịp nghĩ nhiều, tiếng gõ cửa vang lên. Tống Thu Minh cầm một khẩu súng, đi đến trước mặt Lăng Dịch Sâm, rồi mới dặn thuộc hạ mở cửa.
Lăng Vi và Viêm Bá Nghị vừa bước vào cửa đã thấy Tống Thu Minh cầm súng kề vào đầu Lăng Dịch Sâm, cô tức đến phổi cũng sắp nổ tung, đúng là đi tới đâu cũng gặp cặn bã, ra cửa không thuận lợi mà.
Nhìn gương mặt càng ngày càng đẹp của Lăng Vi, trong lòng Tống Thu Minh chua loét, những thứ không ăn được đến miệng thì luôn cảm thấy đặc biệt, đặc biệt ngon. Nhìn người ta ăn, thì rất thèm, rất thèm. Nhưng cũng không thể ở trước mặt Viêm Lão Đại mà yêu cầu ngủ với người đàn bà của anh ta được, Tống Thu Minh chỉ có thể cười nói: “Tôi chỉ muốn trò chuyện với Lăng Vi một chút thôi, ngại quá Viêm Lão Đại, tôi với cô ta có rất nhiều ân oán cá nhân, hi vọng không dính líu đến anh.”