“Mấy nhân viên này của cậu đều do Tiểu Diệp Tử tìm về hả?” Nếu do Tiểu Diệp Tử tuyển về thật, vậy thì cô thật sự nghi ngờ năng lực của Tiểu Diệp Tử đấy.
Lăng Vi nhíu mày nói: “Tiểu Diệp Tử và một trợ lý khác nữa, lúc vừa bắt đầu mình thấy cũng ổn, bây giờ thì…… Chẳng lẽ thành phố Liêu hết người rồi sao? Hoặc là ở thành phố Liêu như thế này đã coi như là rất có trình độ rồi?”
Câu hỏi của Lăng Vi không nhận được câu trả lời từ Từ Niệm Niệm, hai người phụ nữ nhìn nhau mấy giây, chợt phì cười.
“Ha ha, Vi Vi, bây giờ cậu cảm thấy thiết kế của bọn họ sến quá hả, lúc cậu vừa qua Mỹ thiết kế trang sức còn không bằng người ta nữa ý.” Nghĩ đến chuyện trước kia, Từ Niệm Niệm không nhịn được, cười to.
Lăng Vi cũng nhớ lại lúc đó, cũng không nhịn được bật cười.
“Vậy mình có cần cho bọn họ một cơ hội nữa không? Bên Cartier nói muốn mình tự tay kiểm định bản thiết kế, tốt nhất là tự mình thiết kế luôn, lúc đó mình đã đồng ý rồi, ngày 5 tháng sau là đến hạn.” Nói đến đây thì Lăng Vi cảm thấy trong lòng có chút bực bội, không biết nên làm sao cho tốt. Ở nước ngoài thì không cần phải nể mặt nể tình gì cả, tốt thì là tốt, không tốt thì là không tốt. Nếu không tốt, thì sẽ không cho thêm cơ hội nào nữa. Nhưng ở thành phố Liêu, trong công ty của chính cô, thì cô lại không thể làm tuyệt tình như vậy được.
Từ Niệm Niệm nhìn ra suy nghĩ của Lăng Vi, cô ấy gõ xuống bàn, nói: “Chút chuyện nhỏ thế này có gì mà phải rầu chứ, cậu tự thiết kế một bộ dự bị trước, vậy chẳng phải được rồi sao. Cậu nên rầu cái người đang đứng ở bên ngoài, sắp gõ cửa kia kìa, cậu nhìn đi……”
Lăng Vi nhìn theo hướng ngón tay của Từ Niệm Niệm, thấy có một người đang đứng ngoài cửa, đầu tóc rối bù, không thể nhìn rõ hình dạng, nhưng vẫn có thể xác định, đó là Lý Mai.
Vẫn chưa đến ngày thay thuốc cho Từ Văn Mậu mà, sao lại tìm đến cửa nữa rồi. Lăng Vi tỏ ý bảo Từ Niệm Niệm vào trong phòng thay đồ tránh đi một chút, cô lo sẽ tổn thương đến người vô tội, Lý Mai chốc thì thế này, chốc lại thế kia, cảm xúc biến hóa khác thường khiến Lăng Vi cũng phải lùi lại hai bước. Nghe thấy tiếng gõ cửa, mới nói: “Mời vào.”
Rồi lại cảm thán một lần nữa, mua cánh cửa này tốt thật ấy, người ở trong có thể nhìn thấy người bên ngoài là ai, người bên ngoài lại không thể nhìn thấy người bên trong đang làm gì, thật sự là cực kỳ đã.
Lý Mai đẩy cửa bước vào nhìn thấy Lăng Vi đứng né ở phía xa, chợt òa khóc, muốn ngồi xuống sô pha, lại cảm thấy người mình dơ quá, chỉ đành ngồi xuống đất.
Lăng Vi không biết Lý Mai đang muốn hát tuồng gì, cô nhấc chân, dè dặt cẩn thận đi đến trước mặt Lý Mai: “Sao bà lại đến đây? Có chuyện gì à? Khóc gì chứ?”
Lý Mai giơ tay áo lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: “Văn Mậu sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi, nó không chịu ăn uống gì hết, chỉ nói muốn gặp con, dì gọi điện cho con không được, không tìm được con, nên đến công ty con tìm con, Vi Vi, xin con, đi thăm nó đi.”
Từ Văn Mậu lại muốn làm gì nữa đây? Lăng Vi khó hiểu, cúi đầu nhìn Lý Mai, nói: “Lúc trước tôi nói qua một thời gian tôi sẽ đến thay thuốc cho anh ta mà. Bà đi về kêu anh ta phối hợp cho tốt đi, bây giờ tôi qua đó cũng không giúp được gì đâu.” Có vụ của Tống Thu Minh làm ví dụ, Lăng Vi vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Lý Mai, nếu Lý Mai nói dối, chắc chắn cô sẽ nhìn ra.
“Hu hu hu, thằng con số khổ của tôi, tôi đã tạo nghiệt gì chứ, Vi Vi, dì xin con, cầu xin con, hãy đi mau đi, Văn Mậu còn không chịu nói chuyện với dì nữa rồi.”
Nghiêm trọng vậy cơ à? Chuyện liên quan đến mạng người, Lăng Vi cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa, cô bảo Lý Mai đi ra trước. Cô vào phòng thay đồ nói vài câu với Từ Niệm Niệm, rồi định đi ngay.
“Cậu xác định bà ta không gạt cậu hả?” Từ Niệm Niệm rất căm ghét bà già chanh chua như Lý Mai, nhưng lúc nãy, từ kẽ hở nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Lý Mai, tâm trạng căm ghét cũng giảm đi mấy phần. Suy nghĩ một chút, không yên tâm để Lăng Vi đi một mình, Từ Niệm Niệm đội nón, đeo khẩu trang vào, cùng Lăng Vi thay một cái áo khoác, rồi đi cùng Lăng Vi.
Vốn Lăng Vi không đồng ý cho Từ Niệm Niệm đi theo, nhưng không lay chuyển được cô ấy, hết cách rồi, vậy thì đi cùng thôi. Đi sát theo sau Từ Niệm Niệm và Lăng Vi còn có anh vệ sĩ lần trước nữa.
Không biết Lý Mai về đến nhà như thế nào, dù sao lúc Lăng Vi và Từ Niệm Niệm đến dưới tòa nhà của nhà họ Lăng ở, Lý Mai đã đứng ở ngoài cửa đợi rồi.
Bà ta vừa thấy Lăng Vi đến thì cực kỳ vui mừng. Vội nói: “Nhanh lên, Vi Vi chúng ta lên lầu nhanh đi, Văn Mậu nhất định đã chờ đến sốt ruột rồi. Nếu nó biết con chịu tới, không chừng sẽ vui lắm.”
Lăng Vi quay đầu cùng Từ Niệm Niệm nhìn nhau một cái, cứ luôn cảm thấy Lý Mai quá khác thường, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Vừa đến ngoài cửa nhà họ Lăng, Từ Niệm Niệm liền ngửi thấy một mùi hôi thối, bởi vì tòa nhà sắp bị dỡ bỏ, trên hành lang đầy nét vẽ nguệch ngoạc, rất nhiều hộ gia đình đều đã dọn đi. Nếu không, mùi hôi ngút trời trong căn nhà này đã khiến hàng xóm đến mắng vốn rồi.
“Vi Vi, sao hôi dữ vậy?” Từ Niệm Niệm kéo tay áo của Lăng Vi, bịt mũi lại, không muốn hít thở.
Lăng Vi cười khoác tay Từ Niệm Niệm nói: “Chút nữa đừng có nhìn lung tung, cẩn thận sau này ăn cơm không vô, ngủ không ngon đấy.”
Từ Niệm Niệm gật đầu, quay lại dặn dò người vệ sĩ kia: “Nếu chúng tôi gặp nguy hiểm, thì anh đi tìm người gọi cứu viện trước đi nhé.” Trong lòng cô thì an toàn vẫn là quan trọng nhất.
Vệ sĩ gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc, trước khi Lăng Vi bước vào thì rướn người vào gõ vài cái, phát hiện trong nhà không có gì khác thường, rồi mới bảo Lăng Vi và Từ Niệm Niệm có thể vào.
Vừa bước vào, mùi hôi thối kia lại ập đến, Từ Niệm Niệm nôn khan ngay tức thì, bây giờ cô ấy mới hiểu tại sao Vi Vi nhất định không muốn cô ấy đến đây, nói sẽ cực kỳ cực kỳ thối, thì ra là thật!
Lý Mai dẫn Lăng Vi đi vào phòng ngủ của Từ Văn Mậu, mặc dù giọng nói vẫn khản đặc, nhưng vẫn có thể nghe ra là bà ta rất vui. “Con ơi, con xem mẹ dắt ai về cho con này, con mau mở mắt ra nhìn đi.” Lý Mai lay lay người Từ Văn Mậu, Từ Văn Mậu không phản ứng.
Lăng Vi đi lên trước hai bước, nhìn người đang nằm yên không nhúc nhích trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cứ nằm đó như vậy, không có một chút sức sống.
“Văn Mậu à, Vi Vi đến rồi này, mẹ kêu Vi Vi đến cho con nè, sao con không mở mắt ra nhìn xem?” Lý Mai kêu Từ Văn Mậu một tiếng rồi lại một tiếng, vỗ vỗ mặt hắn.
Lăng Vi đeo bao tay bác sĩ vào, bước đến trước mặt Lý Mai, đưa tay dò hơi thở của Từ Văn Mậu, đã không còn dấu hiện sống còn. Cô vươn tay bắt mạch của Từ Văn Mậu, cách một lớp bao tay mà vẫn có thể cảm nhận được cơ thể lạnh băng của hắn ta.
Từ đây có thể thấy rằng, Từ Văn Mậu đã chết rồi. Cứ thế lẳng lặng chết rồi, không biết Lý Mai không thể chấp nhận được, hay là thật sự không phát giác ra, nhìn Lý Mai gọi Từ Văn Mậu mãi, dường như mới phát hiện ra điều gì đó vậy.
“Vi Vi, con mau đến xem xem, sao cả người Văn Mậu càng ngày càng lạnh vậy?” Nói xong, Lý Mai cởi cái áo khoác bằng bông cũ nát của bà ta đắp lên xác của Từ Văn Mậu.
“Anh ta đã chết rồi.” Lúc Lăng Vi nói câu này, trong lòng có một nỗi khó chịu không nói nên lời. Từ Văn Mậu đã từng bắt nạt, nhục nhã cô như thế, nhưng đối mặt với tình huống đột ngột này…… cô không hề vui sướng chút nào. Cô, cũng đã từng xem Từ Văn Mậu là người nhà, không ngờ, hắn lại lặng lẽ rời khỏi thế gian này như vậy.
Sau khi Lý Mai nghe thấy một câu đã chết hời hợt của Lăng Vi, thì gào lên như phát điên: “Không đâu, không có đâu, con của dì vẫn chưa chết đâu, con cứu nó, con mau cứu nó đi, con nhất định có thể làm được mà.” Lý Mai níu vạt áo của Lăng Vi, lo lắng Lăng Vi sẽ bỏ đi ngay lập tức, vội vàng cầu xin.
“Anh ta chết như thế nào?” Lăng Vi cảm thấy Từ Văn Mậu không thể nào tự sát, chưa nói tới hắn thương tiếc mạng sống của mình biết bao nhiêu, chỉ nhìn vào tình hình bây giờ của hắn cũng không thể nào tự sát được, trừ khi…… Lý Mai ra tay.
Lý Mai lắc đầu thật mạnh: “Không đâu, con tao chưa chết, tao nói con trai tao chưa chết mà. Bây giờ mày cứu nó, cứu nó đi, nếu không tao sẽ cho mày chôn cùng với con trai tao.” Lý Mai nói chuyện cũng bắt đầu hung ác lên, bà ta muốn Lăng Vi làm gì đó cho con mình, bà ta không muốn để con mình cứ rời đi như vậy, trong lòng Lý Mai đầy áy náy nhìn đôi mắt nhắm chặt của Từ Văn Mậu.
Từ Niệm Niệm không dám tin nhìn căn phòng vẫn còn mấy con ruồi bay qua bay lại, cô biết người tên Từ Văn Mậu này, nhưng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt thì đã thấy xác của Từ Văn Mậu thế này.
Tay trái bịt mũi, tay phải vỗ vai Lăng Vi, nói nhỏ: “Đi thôi, người cũng đã chết rồi, còn ở đây làm gì nữa.”
Lăng Vi gật đầu, dặn dò vệ sĩ: “Giúp xử lí một chút đi.” Nói rồi xoay người bước đi. Vừa mới đi được một bước, đã bị Lý Mai kéo về thật mạnh.
“Tao nói cho mày biết, mày mang được mạng của con trai tao về thì tao sẽ thả mày đi, vì mày mà con trai tao mới chết, bây giờ mày trả mạng của con tao lại đây.”
Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau một cái, mẹ nó, xem ra Lý Mai đã biết Từ Văn Mậu chết từ sớm rồi, nhìn tình trạng của cái xác này thì đã chết được hai, ba ngày rồi, hôm nay kêu cô tới đây, chẳng lẽ là muốn trả thù?
“Trước kia các người ngược đãi tôi, tôi cũng không trở về báo thù các người. Hơn nữa những gì có thể giúp cũng đã giúp rồi, bà còn muốn tôi làm sao nữa? Lý Mai, bà vỗ ngực mình tự hỏi xem, nếu không phải bà và Từ Văn Mậu làm quá nhiều chuyện tội ác tày trời, bà cảm thấy anh ta sẽ chết sớm như vậy sao, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, đây đều là nhân quả báo ứng đấy.” Lăng Vi nói xong thì ném bao tay xuống đất, rút một cây kim bạc ra, đâm lên mu bàn tay Lý Mai.
Lý Mai chỉ thấy mu bàn tay tê rần, liền buông lỏng tay. Lăng Vi rút vạt áo trong tay Lý Mai ra, cất bước đi ra ngoài.
Lúc này Lý Mai quát lớn: “Lăng Vi, mày đứng lại đó.”
Lăng Vi dừng bước, đột nhiên cô nhớ ra lúc vừa đi vào có ngửi thấy mùi khí ga. Thầm cảm thấy không ổn, xem ra Lý Mai đã chuẩn bị đầy đủ rồi.
“Lăng Vi, mày đứng lại, hôm nay tao sẽ cho mày chôn cùng với tao và con trai tao, cùng nhau hủy diệt hết đi. Ha ha ha ha ha, không ngờ còn có thêm hai người nữa, hi vọng các người đến âm tào địa phủ cũng đừng trách Lăng Vi nhé, ai kêu các người xui xẻo chứ. A ha ha ha ha.” Lý Mai lấy bật lửa đã chuẩn bị sẵn, chạy thật nhanh về phía phòng bếp. Thực ra chỉ cần Lăng Vi không ra khỏi tòa nhà này thì đã gặp nguy hiểm rồi, nhưng Lý Mai muốn nhân lúc Lăng Vi còn chưa bước ra cửa, tận mắt thấy Lăng Vi bị nổ tung đến máu thịt be bét. Như vậy thì mới có cảm giác sảng khoái khi trả thù.
Từ giây phút đầu tiên, vệ sĩ đã xông đến bên người Lý Mai ngăn bà ta lại rồi, nhấc Lý Mai lên như xách một con gà rừng đem đến trước mặt Lăng Vi.
“Không ngờ đấy Lý Mai, tôi thật sự không nghĩ tới bà lại ngầm giở trò nữa, tôi có lòng tốt đến cứu con trai bà, bà còn muốn tôi chôn cùng với anh ta.” Lăng Vi nói, vô cùng tức giận, cô thật sự không ngờ Lý Mai sẽ chơi chiêu này.
Từ Niệm Niệm kéo nhẹ vạt áo của Lăng Vi, nói nhỏ: “Ra khỏi chỗ này trước rồi hãy nói tiếp đi, khó ngửi quá, chúng ta về trước đã.” Cô thật sự không chịu nổi hoàn cảnh thế này, mẹ nó chứ gớm quá đi.
Hiểu ý của Từ Niệm Niệm, cho dù trong lòng Lăng Vi tức giận, cũng không muốn trút ra nữa. Cô gật đầu, dặn dò vệ sĩ xong, mới kéo Từ Niệm Niệm xuống lầu. Đã sớm nghĩ tới có lẽ là bẫy của Lý Mai, không nghĩ tới lại bị chơi xỏ nữa rồi. Lần này, tâm trạng của Lăng Vi cực kỳ không tốt. Nguyên nhân làm cho tâm trạng cô không tốt nhiều hơn đó là Từ Văn Mậu nói mất là mất, một con người lại có thể chết một cách lặng lẽ như vậy, khiến Lăng Vi cảm thấy cuộc đời của Từ Văn Mậu khá thất bại.
Không biết anh vệ sĩ kia nói thế nào mà thuyết phục được Lý Mai chôn Từ Văn Mậu, lúc cô nhận được điện thoại của Viêm Bá Nghị nói người vệ sĩ kia đã về tổng bộ Xích Viêm thì cô vẫn đang ngồi tán gẫu với Từ Niệm Niệm trong một quán cà phê.
“Vi Vi, mình nhớ là mình muốn nói với cậu chuyện của Dịch Khôn, mình đã nói chưa nhỉ?” Từ Niệm Niệm đã gỡ nón, bỏ khẩu trang, chỉ đeo kính mát.
Lăng Vi không nhìn thấy ánh mắt của Từ Niệm Niệm, chỉ gật đầu nói: “Mình với Dịch Khôn không có quan hệ gì cả, anh ấy như thế nào là chuyện của anh ấy, cậu với anh ấy có thể ở bên nhau, mình sẽ chúc phúc cho hai người, nếu không thể ở bên nhau, mình cũng hi vọng cả hai có thể tìm được một nửa hoàn mỹ còn lại, chúng ta là bạn thân, mình chỉ mong cậu hạnh phúc.”
Từ Niệm Niệm vươn tay nắm lấy tay của Lăng Vi đang để trên bàn, nhéo nhéo, nói: “Mình biết suy nghĩ của cậu, mình cũng biết tâm tư của Dịch Khôn, nghe nói anh ấy muốn đến thành phố Liêu, không biết là vì về nước để vững bước phát triển, hay là vì cậu. Nếu là vì vế trước, mình hi vọng có thể giúp được anh ấy, nếu là vế sau, chỉ mong một ngày nào đó mình có ghen tị đến đỏ mắt, thì cậu có thể hiểu cho mình một chút, đừng bỏ mình mà đi nhé.”
Lăng Vi trở tay nắm lại tay của Từ Niệm Niệm, cười nhạt, nói: “Mình biết mà, cậu yên tâm đi.” Mặc kệ Dịch Khôn muốn làm gì, cô cũng không muốn để ý. Trong mắt cô, trong lòng cô, cuộc sống của cô sau này đều muốn nối liền với Viêm Bá Nghị, không liên quan đến Dịch Khôn một chút nảo cả.
Nói xong chuyện tình cảm, thì phải nói đến sự nghiệp rồi. Mặc dù chuyện Từ Văn Mậu chết làm cho tâm trạng của Lăng Vi không được tốt lắm, nhưng vẫn nghiêm túc bàn chuyện làm việc với Từ Niệm Niệm. Con người trên thế gian này, còn sống thì phải phấn đấu vì những ngày tháng tương lai sau này, cho dù không được như ý, cũng phải kiên trì đến cùng. Bởi vì bạn sẽ không biết một ngày nào đó vận mệnh sẽ thay đổi, cho dù có cái bánh từ trên trời rơi xuống, thì bạn cũng phải há miệng chờ trước mới được.
“Mình liên hệ với Myrons rồi.” Lăng Vi xem tin nhắn vừa mới nhận được, là một số lạ. Bảo cô đề phòng Vưu Na. Lăng Vi xem lại hai lượt rồi xóa tin nhắn đi.
Từ Niệm Niệm đang đợi Lăng Vi nói tiếp, thấy cô nhìn di động một lúc lâu, thì cũng lấy di động của mình ra trả lời tin nhắn cho quản lí Ngô Tiếu Tiếu.
“Myrons nói, bây giờ anh ta về Pháp, trước ngày 5 tháng sau sẽ trở lại.” Lúc đó đã là cuối tháng chạp rồi, thành phố Liêu cũng sắp qua năm mới, anh tây đó muốn đến thành phố Liêu cảm nhận tết Trung Quốc ư?
Uống hết hai bình cà phê, trời cũng đã tối. Lăng Vi và Từ Niệm Niệm khoác tay nhau cùng bước ra quán cà phê thì thấy có hai chiếc xe đậu trước cửa. Viêm Bá Nghị ngồi trong chiếc Cayenne, Ngô Tiếu Tiếu thì mặt mày tươi cười đứng bên chiếc Audi.
Sau khi Lăng Vi và Từ Niệm Niệm vẫy tay chào tạm biệt thì mỗi người chia ra ngồi vào một xe, đồng thời khởi động xe, nghênh ngang rời đi. Lại để cho đám paparazi đứng chờ chụp hình ở trước cửa quán cà phê được nhìn đã mắt, ngay cả nội dung trang bìa ngày mai cũng đã nghĩ xong rồi.
“Sao lại đến đón em thế?” Lăng Vi ngồi vào ghế phụ lái, quay đầu qua nhìn sang Viêm Bá Nghị đang tập trung lái xe. Lúc này chẳng phải nên ở tổng bộ nghỉ ngơi cho tốt hay sao.
“Có chút không yên tâm, dù sao cũng không có việc gì nên đến đón em thôi.” Khi anh nghe vệ sĩ nói Lý Mai muốn nổ chết Lăng Vi, thì hận không thể lập tức bắt Lý Mai về hành hạ cho đến chết, nhưng lý trí nói với anh rằng anh không thể, Vi Vi cũng không làm như vậy, thì anh càng không có tư cách để làm.
Lăng Vi hiểu ý Viêm Bá Nghị nói là gì, cô chỉ cười, hơi mệt mỏi nói: “Xưa nay em nhẫn tâm, nhưng không ngờ Từ Văn Mậu chết, trong lòng lại khó chịu như vậy. Thực ra em rất hận anh ta và Lý Mai, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ lại có kết cục như thế. Thật đấy, thật sự chưa từng nghĩ tới.”
“Anh biết, em đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, Dịch Dịch đang ở nhà chờ em, nó cũng biết em sẽ không vui, nên đã chuẩn bị cho em một phần quà đó.” Viêm Bá Nghị nhớ đến món quà con trai chuẩn bị cho Vi Vi thì thấy buồn cười không thôi, nhưng không thể hiện ra mặt, anh biết bây giờ tâm trạng của Vi Vi không tốt, điều anh có thể làm chỉ là yên lặng ở bên cạnh thôi.
Về đến tổng bộ Xích Viêm, Lăng Vi không thấy Lăng Dịch Sâm. Cô và Viêm Bá Nghị cùng đi tìm hết mấy căn phòng, mới phát hiện Lăng Dịch Sâm đang trốn trong phòng sách của Viêm Bá Nghị, dẩu cái mông lên, lén lút nói điện thoại.
“Bảo Gia Lệ, bạn không biết đâu, sau khi mình về thành phố Liêu đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện đó nha.” Lăng Vi thò đầu nhìn cậu con trai mặt mày hớn hở nói chuyện điện thoại vượt đại dương, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thằng nhóc con này mới bây lớn, lại còn biết tán gái nữa, quay đầu lại thấy Viêm Bá Nghị đẩy cửa bước vào, lập tức giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng, hai người đứng ngoài phòng sách, nghe con trai cưng của họ gọi điện thoại.
“Cái gì? Bạn nói mami bạn muốn sinh em trai cho bạn hả? Woa, tuyệt thật đấy, ha ha ha, mình cũng muốn mami mình sinh em trai cho mình nữa, nhưng mà daddy nói rồi, daddy có thể giúp mami sinh đó.” Tiếng cười của Lăng Dịch Sâm có hơi khoa trương, có thể nghe ra rằng cậu thật sự rất vui.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, lại chọc cho Lăng Dịch Sâm cười một hồi lâu mới nói tiếp: “Mình mới không cần em gái đâu, em trai tốt biết mấy, không có việc gì còn có thể đánh chơi. Nếu là em gái thì còn phải dỗ dành nữa, nếu mà nó mách lẻo mình thì mình sẽ không có đồ ăn vặt luôn, hơn nữa bạn không biết đâu, em gái là hàng lỗ vốn đấy, nuôi lớn rồi còn phải gả ra ngoài nữa cơ.”
Nghe những lập luận của con trai nhà mình, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị nhìn nhau, hai người trợn mắt há mồm không biết có nên nghe tiếp hay không. Lăng Vi đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi muốn nhào vào tóm thằng quỷ nhỏ kia xử đẹp thì lại phát hiện Viêm Bá Nghị đang hào hứng nghe tiếp.
“Bảo Gia Lệ, bạn vẫn đang rửa chén đũa trong bồn cầu hả? Mình lén nói cho bạn một bí mật nhé, bạn muốn biết không? Nếu muốn biết thì cho mình lì xì đi, mình sẽ nói với bạn.” Chậc chậc, lì xì của Bảo Gia Lệ là khó lấy nhất đấy, mami daddy của bạn ấy giàu lắm, mà bạn ấy lại là quỷ keo kiệt, có thể so với cậu luôn đó.
Dường như đầu bên kia đã hứa đưa lì xì, Lăng Dịch Sâm vui hết sảy: “Daddy mình đi đón mami rồi, nghe nói tâm trạng của mami mình không tốt, mình đã chuẩn bị quà rồi, ha ha ha mình cũng không cần bạn đoán đâu, trực tiếp nói cho bạn biết luôn nè, quà chính là đồ ăn vặt vị mù tạt của mình, để cho mami vừa ăn vừa chảy nước mắt, trút ra hết là tốt thôi, đợi mami ăn xong mình còn có thể lấy cớ đòi tiền mami rồi kêu người đi mua nữa, ha ha, mình lợi hại lắm phải không.”
“Đúng là lợi hại lắm đấy, con trai cưng của mẹ là lợi hại nhất rồi. Nếu không phải bỏ tương ớt vào thuốc nhỏ mắt, thì là thả cá chạch trong súp nấm tuyết. Tâm trạng của mẹ không tốt, còn biết phải chuẩn bị đồ ăn vặt vị mù tạt cho mẹ nữa cơ đấy?” Lăng Vi không nhịn được, giậm chân đẩy cửa bước vào, dọa cho Lăng Dịch Sâm thiếu chút nữa quăng cả di động đi.
Lăng Vi giật lấy di động của Lăng Dịch Sâm nghe thấy Bảo Gia Lệ đang nói tiếng Trung trúc trắc, tuy không nghe rõ lắm, nhưng vẫn nói mãi không biết mệt.
“Mami cúp điện thoại đi, gọi lâu lắm rồi đó, cúp điện thoại đi, tốn tiền lắm đó.” Lăng Dịch Sâm biết không thể nói điện thoại với Bảo Gia Lệ nữa rồi, lập tức kêu Lăng Vi cúp điện thoại.
Lăng Vi mới không nghe Dịch Dịch nói đâu, cô bắt đầu trò chuyện với Bảo Gia Lệ.
“Bảo Gia Lệ, mẹ cháu đâu rồi? Giờ này ở bên Mỹ hẳn là sắp đến rạng sáng, sao không ngủ mà lại nói chuyện điện thoại với Dịch Dịch thế?”
Đầu bên kia vừa nghe thấy là Lăng Vi, tức thì đáp lại bằng tiếng anh, ý nói là Lăng Dịch Sâm gọi điện cho Bảo Gia Lệ, nói là hơi nhớ cô bé, tiện thể tán gẫu về những chuyện xảy ra gần đây, nên cô bé mới trò chuyện với Dịch Dịch một lúc.
Ngắt điện thoại, Lăng Vi cố tình nghiêm mặt nhìn Lăng Dịch Sâm, nói: “Vậy ra là con chủ động gọi điện cho Bảo Gia Lệ hả? Lúc đó sao không xót tiền điện thoại thế?” Đúng là con lớn rồi không giữ được mà, lúc gọi điện cho cô với Niệm Niệm thì cứ mãi kêu gào chuyện phí điện thoại, sao gọi cho Bảo Gia Lệ thì hết nói nữa rồi.
Viêm Bá Nghị đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hai mẹ con tranh luận, một lớn một nhỏ ai nấy đều giữ vững ý kiến của mình.
“Mami, Bảo Gia Lệ còn nhỏ hơn con, đương nhiên con phải gọi điện cho bạn ấy rồi. Mẹ cũng từng tuổi này rồi còn tranh luận với con chút chuyện nhỏ này nữa, chẳng lẽ mẹ ganh tị hả? Hay là đến thời kì mãn kinh rồi?” Lăng Dịch Sâm ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Lăng Vi, mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội.
Lăng Vi quay đầu qua nhìn Viêm Bá Nghị, bảo Viêm Bá Nghị cũng nói mấy câu. Kết quả phát hiện Viêm Bá Nghị nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, xoay người liền rút lui.
“Chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ gọi điện thoại thôi sao, không thì con cũng gọi điện cho mẹ nhé, chút nữa đợi nhận điện thoại của con nha mami.” Nói xong, Lăng Dịch Sâm giành lại di động từ trong tay Lăng Vi rồi chạy ra ngoài như một làn khói.
Lăng Vi nhìn theo bóng dáng nho nhỏ biến mất ở cửa, khẽ thở dài. Đây không chỉ là vấn đề gọi điện thoại, từ một chuyện nhỏ thì có thể nhìn ra hàng loạt sự kiện đấy, thôi vậy, bây giờ đi bàn với Viêm Bá Nghị chuyện cho Dịch Dịch đi học thôi.
“Daddy, daddy cứu mạng, mami muốn xử con kìa, con sợ lắm daddy ơi.” Lăng Dịch Sâm chạy vào phòng ngủ của Viêm Bá Nghị, nhào lên người anh, kêu cứu mãi không chịu đứng dậy.
Viêm Bá Nghị bế Lăng Dịch Sâm lên, nói: “Daddy cho con một đề nghị, con đưa hết lì xì lần trước con lấy được cho mami, thì mẹ sẽ không giận nữa đâu.”
“Thật ạ? Mami lớn tuổi như vậy rồi mà còn cần dùng tiền để dỗ sao ạ?” Lăng Dịch Sâm nhìn Viêm Bá Nghị với vẻ không tin, trong lòng thầm tính toán, sẽ không phải daddy đang lừa cậu đó chứ.
Lăng Vi vừa vào phòng ngủ liền nghe thấy câu nói này của con trai, lập tức nghiến răng nói: “Không cần đâu, Vân Nam Bạch Dược* cũng không chữa khỏi tổn thương trong lòng mẹ nữa, lì xì của con, hôm đó mẹ đã giúp con đem bỏ vào ngân hàng hết rồi.”
(*: Vân Nam Bạch Dược có tác dụng hoạt huyết, làm tan máu tụ, giảm sưng & giảm đau, giải độc.)