Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 37: Lão đại hôm nay vẫn chưa uống thuốc



Có điện thoại gọi đến, Viêm Bá Nghị nhìn màn hình hiển thị người gọi, rồi đi ra ngoài nhận điện thoại. Mộ Bạch thấy Sở Phong có vẻ mệt mỏi, nên dắt theo Lăng Dịch Sâm đi ra ngoài hành lang.

“Dịch Dịch, có thể nói cho chú biết, mấy thứ thuốc kia từ đâu mà có không?” Mộ Bạch mặt đầy vẻ thân thiết hỏi Lăng Dịch Sâm.

Lăng Dịch Sâm nhìn vẻ mặt chân thành của Mộ Bạch, lưỡng lự một chút nhưng vẫn trả lời: “Là sư phụ Vi Vi nghiên cứu điều chế ra đó, sư phụ dặn cháu không được nói cho người khác biết, nên……”

Mộ Bạch vươn tay muốn xoa cái đầu mềm như nhung của Lăng Dịch Sâm, Lăng Dịch Sâm nghiêng đầu ra né đi. Đầu của cậu ngoài mami và mẹ nuôi, thì chỉ có chú cao to kia sờ qua thôi. Trong lòng Lăng Dịch Sâm, nếu không phải người thân hoặc là người mà cậu đã chấp nhận, thì không thể đụng vào đầu tóc của cậu.

Mộ Bạch ngượng ngùng rút tay về, tiện thể lại đưa lên trán lau mồ hôi.

Lăng Dịch Sâm quay đầu lại nhìn Sở Phong đang ngủ say trong phòng bệnh, nghĩ đến dáng vẻ chú ấy bị trúng đạn, còn có sắc mặt thê thảm lúc này, trong lòng cậu thoáng áy náy. Nếu không phải cậu lấy trộm cây súng của chú khờ khạo, thì có lẽ chú khờ khạo sẽ không bị thương đâu.

Nghĩ đến đây, bàn tay nhỏ của Lăng Dịch Sâm siết lại thành nắm đấm, cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.

Mộ Bạch lên tiếng kêu một thuộc hạ tới, bảo cậu ta đi mua một cây kem về. Chẳng mấy chốc thì cây kem được đem tới, anh ta vươn tay đưa cho Lăng Dịch Sâm vẫn đang cúi đầu nhìn mũi giày bên kia: “Kem ngon lắm đây, nếu không ai ăn thì chú đành phải ăn thôi.”

Vừa nghe đến có kem, Lăng Dịch Sâm có hứng thú ngay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cây kem thật to ở ngay trước mặt mình, cậu há miệng cắn liền một miếng.

Đúng lúc muốn giành lấy, thì chiếc di động nhỏ trong túi rung lên. Cậu và Mộ Bạch nhìn nhau một cái, há to miệng ra lại cắn thêm một miếng, rồi mới nhảy xuống ghế chạy đến một góc nghe điện thoại.

“Mami, sắp về tới rồi ạ?” Lăng Dịch Sâm ngoan ngoãn hỏi.

Lăng Vi đang chọn xe, nên muốn hỏi xem con trai thích kiểu xe nào, nhưng vừa nghĩ đến trẻ con không hiểu được mấy chuyện này, liền bỏ đi ý nghĩ tham khảo ý kiến của Lăng Dịch Sâm.

“Con có ngoan ngoãn nghe lời không đó?” Lăng Vi quanh quẩn trước hàng xe dân dụng, xem trái xem phải cuối cùng vẫn quyết định mua chiếc xe vừa vào cửa đã nhìn trúng.

Lăng Dịch Sâm nuốt miếng kem trong miệng xuống, vội đáp lời: “Con nghe lời mami mà, mami nhớ về dắt con đi ăn một bữa ngon lành đó nha.”

“Dịch Dịch, bữa tối hoành tráng có thể ăn không được nữa rồi, mami đang mua xe, buổi chiều phải đi đến huyện E, nghe nói ngọc cẩm thạch thô ở đó cũng không tệ, đúng lúc có thể thiết kế một bộ trang sức cẩm thạch, mami phải đến đó một chuyến.” Lăng Vi dựa theo hướng dẫn mua sắm ngồi vào ghế lái rồi thử xe.

Lăng Dịch Sâm vừa nghe tối nay không được ăn ngon, trong lòng bắt đầu hơi buồn bực, nhưng nghĩ đến dạo gần đây tâm trạng của mami không được tốt lắm, cũng hiểu cho mẹ, ai bảo cậu là cục cưng yêu quý của mami chứ.

“Mami, nhớ chú ý an toàn đó, con đợi mami về.”

“Biết rồi, con đừng nghịch ngợm đấy, đừng tùy tiện nhận đồ của người khác nữa, thành phố Liêu bên này không giống New York đâu, con…….”

“Được rồi mà, mami, con biết rồi, con phải đi ăn một nữa hoành tráng đây, cúp máy nha.” Thấy Viêm Bá Nghị gọi điện thoại xong đi qua tìm cậu, Lăng Dịch Sâm tập tức ngắt máy.

“Dịch Dịch, đang nói chuyện điện thoại với ai thế? Mẹ của cháu hả?” Viêm Bá Nghị giơ tay ra, nắm bàn tay nhỏ bé của Lăng Dịch Sâm, đi đến trước mặt Mộ Bạch, nhìn anh ta một cái, rồi đi thẳng vào thang máy.

Mộ Bạch hiểu ý của lão đại, chuyện của tổng bộ bang Xích Viêm anh ta sẽ về xử lý, nhưng hôm nay lão đại vẫn chưa uống thuốc, anh ta đứng dậy xông về phía thang máy, nhưng vẫn không đuổi kịp, thang máy đã đi xuống dưới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.