Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 49: Tình địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt



Sau bữa cơm trưa, Lăng Vi được gọi đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc ăn cơm trưa, cô nghe đồng nghiệp trong công ty tám chuyện, nói tổng giám đốc Vưu cùng cấp bậc với trợ lý Sở, nhưng đối đãi lại không giống nhau. Chắc chắc có chút quan hệ không thể nói rõ với chủ tịch rồi.

Lăng Vi lại cảm thấy không có khả năng, người đứng đầu tập đoàn Thượng Lạc nhất định rất có trí tuệ. Người có năng lực như thế, tuyệt đối sẽ không tìm một người phụ nữ có tình cảm riêng tư để làm tổng giám đốc.

Vừa vào cửa, Lăng Vi nhanh chóng nhìn quanh một vòng bố cục phòng làm việc của tổng giám đốc, trong lòng nghĩ, cô Vưu Na này cũng không phải người tầm thường, một người phụ nữ quản lý một công ty lớn như thế, quả thật không đơn giản.

“Lăng Vi phải không?” Cô gái ngồi trên ghế xoay, tuy gương mặt không phải xinh đẹp bậc nhất, ít nhất cũng thấp hơn Từ Niệm Niệm mấy bậc, nhưng cách nói năng lại khiến người ta không dám xem thường.

Gật đầu một cái, Lăng Vi ngồi xuống ghế sô pha đối diện Vưu Na, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vưu Na, khóe môi cô cũng khẽ nhếch lên.

“Cô về nước vì lí do gì? Vì sao lại đến Thượng Lạc?” Nụ cười trên mặt Vưu Na thoạt nhiên biến mất, đôi mắt hung dữ dọa người lập tức nhìn chằm chằm vào mắt của Lăng Vi.

Lăng Vi ngồi ngay ngắn, nét cười trên mặt cũng nhạt đi đôi chút. Giọng điệu cũng không khách sáo nữa: “Tôi nghĩ rằng quý công ty mời tôi đến đây, là vì cuộc đấu thầu lớn trong mấy ngày tới, không ngờ, vừa mới gặp mặt tổng giám đốc Vưu, đã ồn ào không vui thế này, sao nào? Cho rằng tôi là gián điệp hay là lúc mời người, các anh chị chưa thống nhất ý kiến?” Dứt lời, Lăng Vi cũng đứng lên.

Vưu Na trợn tròn hai mắt, nét mặt hơi méo đi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự bạo dạn của cô ta. Cô ta ngẩng đầu lên hừ lạnh một tiếng nói: “Địa vị của cô ở Mỹ tốt hơn nhiều so với ở trong nước, nhưng cô lại trở về đây? Tại sao? Tôi không hiểu.”

Hô, hay thật, Lăng Vi nhíu mày lại, muốn xoay người rời đi. Mẹ nó, tổng giám đốc gì thế này, y như chó mẹ đang bảo vệ thức ăn vậy, cô thật sự không có can đảm ở lại đây đâu.

“Nếu thái độ của tổng giám đốc đã như thế này, vậy thì chào tạm biệt nhé.” Dứt lời, liền xoay người rời đi.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?” Lúc này, cửa bị mở ra, một người đàn ông đi vào. Cảm thấy bầu không khí trong phòng nặng mùi thuốc súng gần như sắp bắt đầu trận chiến, chỉ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi một cái, tìm một chỗ ngồi uống.

Hai người phụ nữ trong phòng, một người ăn mặc nhìn có vẻ giản dị hào phóng, nhưng trang phục bản số lượng có hạn kia, rất nhiều cô gái gia đình giàu có cũng mua không được. Người còn lại thì ăn mặc tinh tế cao cấp, tuy quyến rũ hơn người trước, nhưng lại y như bà góa phụ đen vậy.

Lăng Vi dừng động tác, nét không kiên nhẫn trên mặt cô vẫn chưa tan hết, sau khi nhìn thấy người đi vào thì khóe miệng cứng đờ. Ngạc nhiên mấy giây, lại hoàn hồn cất bước, vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài. Quả thật là ra khỏi nhà đã không may, lại đụng phải thuộc hạ của Viêm Bá Nghị, thành phố Liêu này lớn như thế, sao cứ bị phát hiện hoài vậy chứ?

Mắt thấy sắp đụng vào tay nắm cửa rồi, nhưng lại bị người phía sau gọi lại.

“Xin chào cô Monica, tôi là Sở Dụ, xin cô chờ một chút.” Giọng nam ôn hòa vang lên từ phía sau, Lăng Vi dừng bước chân lại.

Trong lòng nghĩ, thảo nào không nhận ra mình, thì ra là người khác. Nhưng giống nhau như thế này, chắc không phải là anh em sinh đôi chứ.

Xoay xoay cái cổ, Lăng Vi khó khăn quay người lại, đứng thẳng. Cô phải chuẩn bị sẵn sàng để chuồn đi bất cứ lúc nào, may mà Dịch Dịch đã về nhà rồi, nếu không thật sự khó mà thoát thân.

“Là tôi thương lượng với chủ tịch chuyện mời cô đến đây, bên phía tổng giám đốc tôi vẫn chưa kịp nói. Ba ngày sau có một buổi đại hội đấu thầu, công ty trang sức Cartier của Pháp, có chi nhánh ở thành phố Liêu. Mấy ngày trước có tuyên bố trên truyền thông, muốn tìm một số thiết kế mang phong cách Trung Quốc. Không ít công ty muốn cạnh tranh, chúng tôi muốn giành được, nghe nói cô trở về nước đã đến thành phố Liêu, nên muốn mời cô đến thiết kế.” Sở Dụ nói một hơi dài, cứ sợ Monica sẽ chạy mất.

Lăng Vi chỉ lịch sự mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh từ chối nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi đã không có hứng thú nữa rồi.” Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.