Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 50: Trùng hợp thật, lại gặp được em ở đây



Lăng Vi vừa đi, Sở Dụ đã lập tức đi ra ngoài, chỉ là vừa quẹo một cái đã không thấy người đâu nữa.

Vốn muốn đến văn phòng làm việc của cô tìm, kết quả trợ lý gấp gáp chạy qua, thở không ra hơi nói: “Trợ lý Sở, chủ tịch đến rồi, hình như rất là tức giận, bảo tôi nói với anh, lập tức đi gặp ngài ấy.”

Sở Dụ nhìn trợ lý đang hoảng loạn, vỗ nhẹ lên bả vai của cậu ta: “Cậu đi nói với cô Monica, xin cô ấy khoan đi đã, chút nữa tôi sẽ đến phòng làm việc của cô ấy tìm cô ấy.”

Trợ lý vội vàng gật đầu chạy đi.

Sở Dụ lắc đầu, vẫn còn trẻ lắm, chưa đủ chững chạc. Năm xưa, mình cũng thế này, bay lộn xộn khắp nơi giống như một con ruồi mất đầu.

Lăng Vi về đến văn phòng phát hiện không ai đuổi theo mình, trong lòng thầm thở phào một hơi. Đi đến trước bàn làm việc, thu dọn đồ đạc của mình thì định chuồn đi. Đến tập đoàn Thượng Lạc thuần túy chỉ là vì lòng hiếu kì mà thôi, thật sự không làm cũng không chết được, nếu như bị người của Viêm Bá Nghị phát hiện, thì cô tiêu đời rồi.

Sau khi thu dọn hết những thứ mình đem đến, Lăng Vi chỉnh trang lại quần áo, mở cánh của thủy tinh ra rồi đi ra ngoài, người trợ lý dắt cô đi phỏng vấn ngăn cô lại.

“Tổng giám sát Monica, trợ lý Sở nói xin cô khoan đi đã, chút nữa anh ấy sẽ đến văn phòng tìm cô.”

“Đến tìm tôi? Ừ, được, tôi không đi.” Lăng Vi lại xoay người trở vào phòng làm việc. Cô không muốn phí lời ở đây, thấy người trợ lý kia đi rồi, cô lại xách túi đi ra. Hừ, không đi mới lạ đó, đợi để bị bắt à?

Nói ra thì thiết kế kết cấu nội bộ của công ty này thật sự cũng không tệ, Lăng Vi đi mãi đi mãi thì quên rằng mình đang chạy trốn, mà vừa đi vừa tham quan, đợi đến khi ra khỏi cửa thang máy, thì đã qua mười mấy phút rồi.

Sở Dụ đi ra văn phòng chủ tịch thì chạy thẳng đến phòng làm việc của tổng giám sát thiết kế, anh ta phải tìm Monica nói cho rõ, Vưu Na thật là làm hỏng chuyện, bình thường chưa từng thấy cô ấy có dáng vẻ nồng nặc mùi thuốc súng như thế này, lẽ nào cô ấy đã biết Monica từ trước?

Đến phòng làm việc mới phát hiện, người đã đi mất rồi, Sở Dụ xoay người lại đi sang văn phòng của tổng giám đốc, anh ta phải hỏi cho rõ, tại sao hôm nay Vưu Na lại không bình thường như vậy.

Nhà thiết kế này anh ta đã tốn rất nhiều công sức mới mời về được, mắt thấy còn ba ngày nữa thôi thì bắt đầu đấu thầu rồi, sao có thể không nóng ruột được chứ.

Lăng Vi đứng trong thang máy, thấy có thang máy sắp lên đến tầng cô đang đứng, cô chỉnh trang quần áo lại, lấy gương ra soi, kể từ lần trước bị Viêm Bá Nghị bắt đi, mỗi khi cô ra khỏi cửa đều phải cải trang, lần trước thì đội tóc giả, lần này trực tiếp nhuộm tóc đen thành màu đỏ tím, tuy không bị cận, nhưng vẫn đeo một cái kính thật to.

“Đinh”, thang máy đến, cô quay đầu lại nhìn phía sau một cái, sau đó cất bước đi vào trong.

“Trùng hợp thật, lại gặp được em ở đây.” Giọng đàn ông quen thuộc vang lên bên tai, Lăng Vi bỗng quay đầu lại, thì phát hiện gương mặt phóng to của Viêm Bá Nghị.

Cô lập tức phản ứng lại, nhấn nút mở cửa thang máy rồi muốn chạy ra ngoài, nhưng Viêm Bá Nghị đâu thể nào để cô chạy thoát trước mặt anh.

Kéo Lăng Vi đến bên người, siết chặt tay cô. Trong lòng Viêm Bá Nghị nghĩ, chỉ đi vào thang máy nhân viên một lần, thì đã gặp được Lăng Vi, xem ra ông trời cũng đang giúp anh.

“Buông ra, anh buông tay ra cho tôi, Viêm Bá Nghị, tôi la lên đó!” Lăng Vi dùng sức vung tay ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng bất đắc dĩ sức lực quá yếu, không giằng ra được.

Viêm Bá Nghị cười lạnh, tỉ mỉ nhìn cách trang điểm của Lăng Vi hôm nay, mới mở miệng nói: “Vì trốn tránh anh, em không từ bất cứ thủ đoạn nào nhỉ, trang điểm cho mình thành như thế này, anh nghe nói, xưa nay em chưa từng nhuộm tóc bao giờ.”

“Nghe ai nói vậy, Viêm Bá Nghị, anh ác thật đấy, thế mà lại lật tung trường đại học của tôi lên.” Trước khi cô về có liên lạc với bạn học, muốn tụ họp một bữa, kết quả mọi người vừa nghe cô muốn trở về, đều từ chối không dám gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.