Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 7: Một đêm cướp đoạt



"Tôi, tôi, tôi, không được, không được, muốn đi, đi bệnh viện". Cảm nhận được thân thể của mình đã không chịu nổi, lo lắng bản thân mình ở trước mặt người đàn ông này sẽ... , Lăng Vi do dự đứng lên thấp giọng cầu xin.

Lăng Vi sau khi vào cửa, Viêm Bá Nghị đã phát hiện ra điểm khác thường, muốn yên lặng theo dõi biến đổi, chứng kiến cô gái trước mặt đúng là muốn đi bệnh viện, hắn cầm súng bỏ lại vào trong áo.

Cảm nhận được người đàn ông bên cạnh sẽ không cứu mình, Lăng Vi lảo đảo, xoay người muốn đi ra ngoài.

Mắt thấy Lăng Vi sắp té ngã trên đất, Viêm Bá Nghị đưa tay giúp cô một chút, ngay sau đó hắn liền cảm giác được hơi nóng từ cô tỏa ra.

"Giúp, giúp tôi đi", người đàn ông này vừa chạm phải, cô đã cảm thấy mát lạnh vô cùng thoải mái, Lăng Vi nhẹ lên tiếng.

Viêm Bá Nghị nhìn cô gái trước mặt, hướng về phía ngực mình cọ cọ, cơ thể hắn cứng lại, lập tức một luồng nhiệt nóng bỏng chạy thẳng xuống phía bên dưới bụng...

Chết tiệt, cô gái này muốn giở trò gì. Trong thời gian hắn đang ngây ngẩn, Lăng Vi đã cởi bỏ áo ngoài của mình, lại duỗi tay cở ra nút áo của Viêm Bá Nghị.

"Tôi... Tôi muốn, muốn..." Lúc này, tác dụng của thuốc đã chiếm lĩnh lý trí của Lăng Vi, miệng anh đào nhỏ nhắn của cô lập tức dán vào người Viêm Bá Nghị.

Viêm Bá Nghị chỉ cảm thấy toàn thân như lửa đốt... Hắn nâng khuôn mặt của Lăng Vi lên, cùng cô đối diện, trong lòng xuất hiện một loại tình cảm khác thường. Lập tức mở miệng, âm thanh mị hoặc vang lên, "Nhìn cho rõ, người đàn ông trước mặt cô là ai, về sau, cô, sẽ là người phụ nữ của tôi".

Nói xong lời này, Viêm Bá Nghị ôm ngang Lăng Vi lên, đem cô tiến về phía giường lớn. Trong nháy mắt khi hắn ôm lấy cô, hắn đột nhiên cảm thấy, tim của mình đang rơi xuống một cái vực sâu.

Lúc Lăng Vi tỉnh lại, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ đã chiếu vào hết sức chói mắt. Cô giơ tay nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã không còn sớm nữa. Cô vừa mới ngồi dậy, đã cảm thấy một trận đau nhức ập tới, cô đột nhiên thanh tỉnh, đột nhiên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong đầu cô ấn tượng là muốn người đàn ông kia giúp mình, chuyện sau đó không nhớ được chuyện gì nữa, trong đầu trống rỗng.

Nhưng mà, cô có thể khẳng định chuyện tối ngày hôm qua, chuyện cùng hắn, là cô chủ động làm. Thế nhưng, rõ ràng là, cơn đau nhức từ trên người đang truyền tới, tối qua chính cô đụng ngã người đàn ông kia, nhưng hắn so với cầm thú còn mạnh mẽ hơn.

Lăng Vi cúi đầu nhìn xuống ga giường, loang lổ vết máu chứng minh rằng cô đã đem thứ quý giá nhất của mình trao cho một người mới gặp gỡ, trong lòng lúc này không biết dâng lên tư vị gì.

Cô mờ mịt nhìn căn phòng vắng vẻ, cảm giác được trong phòng này ngoại trừ cô thì không còn ai khác, mới yên tâm đứng dậy.

Như vậy cũng tốt, tỉnh dậy, coi như người qua đường. Coi như là tình một đêm thôi, từ nay về sau ai có cuộc sống riêng của người đó.

Nghĩ như vậy, cũng bình thường trở lại, chỉ là... Cô có chút không dám tin, chính mình không có đem... Giữ đến đêm tân hôn.

Nhưng như vậy thì sao chứ? Gương mặt đẹp trai của hắn tối qua, so với lão heo mập kia tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới hành vi của một nhà ba người kia, thân thể Lăng Vi lập tức lạnh lẽo. Cái nhà kia không thể trở về nữa. Cách làm của cha cô làm trái tim cô giá lạnh. Cô là con gái ruột thịt của hắn, thế nhưng hắn lại vì một người ngoài muốn bán con gái mình đi, nếu như cô thực sự bị lão già kia hãm hiếp, về sau còn có thể sống tốt sao? Quả thực chính là phá hủy cô!

Lấy điện thoại di động ra nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, Lăng Vi do dự nhắn lại một cái tin.

Cảm nhận được thân thể không còn đau nhức như trước nữa, cô rời giường nhanh chóng rửa mặt mũi, sau đó dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Nhớ tới người nam nhân kia, mặc dù đầu óc không tỉnh táo, nhưng cô cảm thấy hắn rất quen thuộc. Cô đi đến bên cạnh bàn lấy giấy bút ra viết mấy dòng chữ, đặt ở bên cạnh giường, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.