Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 79: Daddy không thích cục cưng nữa sao?



Đi theo Lăng Vi về căn hộ của cô, Viêm Bá Nghị ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình khoa học viễn tưởng với Dịch Dịch, cũng học theo Dịch Dịch, vừa ăn đồ ăn vặt vừa khen hay.

Lăng Vi trốn trong phòng sách, tìm dụng cụ điêu khắc ngọc bội mà trợ lý đã chuẩn bị sẵn cho cô, bắt đầu tập trung tinh thần vào làm việc. Không hề phát hiện ở ngoài phòng khách đang diễn một tuồng đại chiến giành kênh truyền hình giữa hai cha con.

“Daddy, người ta muốn xem phim hoạt hình khoa học viễn tưởng.” Lăng Dịch Sâm giật lại khoai tây chiên trong tay Viêm Bá Nghị, vẻ mặt kiểu như ba không nghe lời con thì con sẽ đi méc mami.

Viêm Bá Nghị cũng không chịu yếu thế: “Dịch Dịch, mami có từng dạy qua con là con nít phải tôn trọng người lớn trong nhà, phải nghe lời người lớn chưa, bây giờ cho daddy xem dự báo thời tiết một chút, rồi daddy sẽ chuyển lại kênh phim hoạt hình cho con.”

“Không muốn, daddy, ba có phải daddy của con nữa không vậy, chẳng lẽ sau khi mami đồng ý ngủ chung một giường với ba, thì daddy bắt đầu không thích cục cưng nữa sao? Sau này mami sinh em trai em gái, thì daddy không cần Dịch Dịch nữa phải không?” Nói xong. Nước mắt trong mắt của Lăng Dịch Sâm đã tụ lại rồi.

Viêm Bá Nghị trợn tròn mắt, nước mắt của thằng con trai này nói tới là tới ngay. Cho nên, kết cục rất rõ ràng, Viêm Bá Nghị thua rồi.

Cuộc sống của con trai trước 4 tuổi, anh chưa từng tham gia vào, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Anh không nhìn thấy dáng vẻ của con trai ra đời, cũng không nhìn thấy dáng vẻ của con trai bắt đầu lật, biết bò, biết đi, thậm chí là biết nói, không biết lần đầu tiên con trai cất tiếng là kêu ba trước hay là mẹ trước.

Ặc, nếu như Lăng Vi biết được suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ dội một chậu nước lạnh xuống. Từ lúc nhóc con này biết cầm nắm, thì đã nhìn trúng cái di động của Niệm Niệm rồi. Bởi vì trong album ảnh đều là các chị xinh đẹp. Câu đầu tiên mà Dịch Dịch cất tiếng lên không phải là ba cũng không phải mẹ, mà là tiền tiền, muốn tiền tiền. Lúc đó Niệm Niệm đã cười rất lâu, nói con trai nuôi của cô ấy từ nhỏ đã là kẻ mê tiền, kết quả là sau khi lớn lên, càng ngày lại càng mê tiền.

Lăng Dịch Sâm giành được điều khiển, cười ra tiếng: “Ha ha ha, daddy, ba không phải sợ Dịch Dịch buồn, mà là sợ mami không ngủ chung với ba chứ gì.”

Viêm Bá Nghị còn chưa tiếp lời, sau lưng Lăng Dịch Sâm đã có một cơn gió thổi qua, ngay sau đó nghe thấy một giọng nói sắc bén: “Lăng Dịch Sâm, con vừa nói cái gì đó?”

Mami ra rồi, chẳng phải bình thường khi mami bận rộn thì không đến lúc trời tối sẽ không ra sao? Sao giờ này đã ra rồi, gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Dịch Sâm nhăn lại, vô cùng đáng thương nhìn sang Viêm Bá Nghị.

Đây là lúc Viêm Bá Nghị tìm được cảm giác tồn tại, chỉ thấy bờ môi mỏng của anh mấp máy, nhẹ giọng nói: “Đừng chấp nhặt với con trai, thực ra, thực ra anh cũng nghĩ như vậy mà.”

Ngất, Lăng Vi cạn lời. Cô lấy gối kê lưng trên sô pha ném qua Viêm Bá Nghị. Lúc nãy cô điêu khắc thì suy nghĩ không biết hai cha con đang làm gì, vừa nghĩ tới bỗng cô thấy khát nước, thực ra là tìm cơ hội để đi ra xem Dịch Dịch và cha của nó thôi.

Thấy Viêm Bá Nghị mỉm cười đón lấy cái gối cô ném qua, rồi ôm vào lòng. Lăng Vi hắng giọng, bưng ly nước lên uống ừng ực hết một nửa, mới nói, “Nói chuyện chú ý một chút được không, một lớn một nhỏ không ai đứng đắn hết, nếu như mẹ còn nghe thấy những câu như vậy nữa, vậy thì chờ kim châm phục vụ đi, nghe chưa, thằng nhóc tên Dịch Dịch kia, còn có ba của Dịch Dịch nữa?”

Viêm Bá Nghị và con trai nhìn nhau một cái, rối rít gật đầu.

Lúc Lăng Vi đi ra lần nữa thì đã đến tối rồi, cô cảm thấy thời gian điêu khắc thành phẩm lần này khá dài. Nhưng biết hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia đang chờ mình, nên hơi sốt ruột. May mà cô đã điêu khắc ra kiểu dáng mình muốn, rồi mới mở cửa đi ra.

Lúc này, Lăng Dịch Sâm đang ngồi trên sô pha ăn pizza với daddy, cơm chiều thì bọn họ ra ngoài ăn, cũng mang về một phần cho Lăng Vi. Dịch Dịch biết thói quen của Lăng Vi, nên Viêm Bá Nghị không hề đi gõ cửa, sợ chọc giận Vi Vi.

Đến lúc chiều tối, Dịch Dịch lại kêu đói bụng, đang xem thi đá bóng trong phim hoạt hình, chợt muốn ăn pizza, nên Viêm Bá Nghị lại kêu một phần pizza. Những ngày ở cạnh con trai chính là ăn ăn ăn, sau đó là chơi chơi chơi, trẻ con đúng là vô tư vô lự.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Lăng Vi và Viêm Bá Nghị dắt tay Lăng Dịch Sâm bước đi trên lối đi bộ của khu chung cư, vừa bàn xong rồi, tối nay ăn lẩu, bây giờ một nhà ba người đi siêu thị mua nguyên liệu.

“Mami, đừng mua cà rốt với ớt xanh được không?” Lăng Dịch Sâm nói với giọng có thể làm người ta rung động nhất, năn nỉ Lăng Vi. Cậu ghét nhất là ăn ớt xanh với cà rốt đó, nhưng mỗi lần mà mami xuống bếp, đều có thể biến ra một đống ớt xanh và cà rốt, cậu thật sự sợ lắm nha.

Vì muốn cho Vi Vi thấy mình là một người cha đạt tiêu chuẩn, Viêm Bá Nghị lập tức khom người khuyên Lăng Dịch Sâm: “Con trai, chẳng phải con muốn cao hơn sao, chẳng phải muốn làm ngôi sao à? Nếu như không ăn mấy thứ này, con không cao lại biến thành không đẹp trai thì làm sao bây giờ?”

Thế này coi như là đâm trúng chỗ hiểm rồi, Lăng Dịch Sâm ngẩng đầu lên nhìn daddy nhà mình với đôi mắt long lanh ngập nước, cực kỳ đáng thương nói: “Nhưng, nhưng con không thích ăn, thật sự khó ăn lắm, còn khó ăn hơn bánh quy của mẹ nuôi Niệm Niệm nướng nữa.”

Đồng chí Từ Niệm Niệm, cô đã trúng đạn rồi đó, cô có biết không thế?

Lăng Vi nghe con trai nói vậy, một lúc nhịn không được đã phì cười. Năm ngoái, không biết sợi dây thần kinh nào của Từ Niệm Niệm xảy ra vấn đề, một hai muốn mua lò nướng về làm bánh quy cho Dịch Dịch ăn. Ban đầu Dịch Dịch mong đợi không thôi, ngày nào cũng dính lấy Niệm Niệm làm bánh quy, lần nào Niệm Niệm làm bánh quy xong đều tự thử trước, cuối cùng không cho Lăng Dịch Sâm một cái nào cả. Sau này cô vô tình phát hiện ra, bánh quy của Niệm Niệm vừa cứng vừa đắng, rồi lấy trộm một cái đưa cho Dịch Dịch, kết quả từ đó, Dịch Dịch cũng không muốn ăn bánh quy của Niệm Niệm nữa, ha ha ha.

Sau khi đi vào siêu thị, Lăng Dịch Sâm chạy thẳng vào khu đồ ăn vặt cậu thích nhất, Viêm Bá Nghị đi sát theo sau, cùng con trai chọn một đống đồ ăn vặt. Cái siêu thị này chia làm ba tầng, coi như là siêu thị lớn nhất thành phố Liêu rồi. Có các loại đồ ăn vặt của các nước khác nhau, nên Dịch Dịch rất thích đến đây.

“Dịch Dịch, mami của con thích ăn gì thế?” Viêm Bá Nghị đặt Dịch Dịch vào xe đẩy, đẩy cậu đi về phía trước, đến quầy rau cải tìm bóng dáng của Lăng Vi.

Lăng Dịch Sâm nhìn đồ ăn vặt gần như chất đầy xe, trong lòng cực kỳ vui sướng. Cậu chỉ về hướng nào đó, nói: “Mami thích ăn mì gói đó, con nghe mẹ nuôi Niệm Niệm nói, lúc con còn nhỏ mami toàn ăn mì gói thôi, nói là vừa rẻ lại có thể ăn no.” Nói xong câu này, Lăng Dịch Sâm che miệng lại, cậu nhìn thấy nét mặc của daddy hơi biến đổi.

Sau khi Viêm Bá Nghị nghe thấy con trai nói như vậy, trong lòng xót xa, khó chịu kinh khủng. Anh đau lòng cho Vi Vi, không biết mấy năm đó, Vi Vi trải qua như thế nào nữa. Một cô gái chưa cưới mà mang thai, ra nước ngoài sống tha hương, thật sự vô cùng khó khăn.

Đến khu rau cải, nhìn thấy bóng dáng của Lăng Vi, Viêm Bá Nghị đẩy xe sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ Lăng Vi đang chọn rau.

Lăng Vi kinh ngạc nhìn hốc mắt ửng đỏ của Viêm Bá Nghị, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cúi đầu nhìn qua con trai, dò hỏi: “Dịch Dịch, daddy của con làm sao vậy?”

Lăng Dịch Sâm biết mình gây họa rồi, cứ lắc đầu không nói. Cậu nhớ ra mami đã từng cảnh cáo, không được nói đến những ngày tháng cực khổ với daddy.

Viêm Bá Nghị vươn tay, nắm tay Lăng Vi. Lăng Vi cúi đầu nhìn thấy mấy thùng mì gói trong xe đẩy, lại ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt dịu dàng của Viêm Bá Nghị, mỉm cười nói: “Nếu Dịch Dịch có nói gì đó, thì anh đừng để bụng, nó đó, nói chuyện đều làm quá không thôi, con nít mà.”

Viêm Bá Nghị gật đầu, bàn tay nắm tay Lăng Vi hơi siết chặt lại, nói như đang hứa hẹn: “Sau này anh sẽ làm cho em và Dịch Dịch rất hạnh phúc.”

Lăng Vi gật đầu, nhớ đeến những ngày từng ăn mì gói, trong lòng muốn khóc, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười. May mà, những ngày tháng cực khổ đều đã trôi qua rồi, bây giờ cô rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.

Cục cưng họ Lăng nhìn hai bàn tay nắm vào nhau của mami daddy, và vẻ mặt sinh động của hai người. Cậu cảm thấy mình lại bị lơ đi nữa rồi, hắng giọng, nói ra một câu nhận lấy một cục u trên đầu: “Con nói này, hai người anh anh em em ở trong siêu thị hình như không tốt lắm đâu, con nít như con cũng nhìn không nổi nữa, cũng muốn tìm một bé gái để cảm nhận một chút đó, mami, sao mặt của mẹ đỏ dữ vậy? Thật sự đủ rồi nha.”

Lăng Vi nhìn ánh mắt bốn phía tập trung qua đây, nghiến răng cười nói: “Dịch Dịch, mami quyết định rồi, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày cho con ăn một củ cà rốt, bé hamster của con cũng không có quả hạch để ăn luôn, vì con mà nó bị phạt, cũng phải ăn cà rốt.” Nói rồi lại lấy hai hộp cà rốt đã đóng gói sẵn bỏ vào trong xe đẩy.

Lăng Dịch Sâm cười đến lúng túng, quay người lại liền muốn khóc to lên, hối hận quá, khoe miệng lưỡi chọc phải mami rồi, tiêu đời rồi.

Sau khi mua hết những thứ cần mua, Viêm Bá Nghị đẩy xe, nắm tay Lăng Vi đi đến quầy tính tiền, trong lòng anh vẫn luôn tính toán, qua mấy ngày nữa phải dắt Vi Vi và Dịch Dịch ra ngoài chơi một chuyến. Anh vẫn chưa từng dắt con trai đi nghỉ lễ bao giờ.

“Mami, nếu như mẹ không giận, thì mẹ chính là mami xinh đẹp đó.” Lăng Dịch Sâm ngồi trong xe đẩy, muốn chọc cho mami vui, mục đích chủ yếu là không muốn ăn ớt xanh, cà rốt.

Lăng Vi nghiêm mặt nhìn Lăng Dịch Sâm, gần đây con trai nói chuyện càng ngày càng không kiêng dè gì rồi, cô phải dạy dỗ lại mới được. Biểu hiện bên ngoài của trẻ con ảnh hưởng trực tiếp đến việc người ta đánh giá phụ huynh của bé. Haiz, xem ra là do người làm mẹ cô đây không dạy dỗ tốt rồi!

“Mami, có một người phụ nữ đeo kính đen cứ nhìn qua đây hoài, có phải vì mami đẹp quá, nên cô ta ghen tị không?” Lăng Dịch Sâm chỉ về hướng nào đó, nói với Lăng Vi.

Lăng Vi vẫn im lặng không nói, chính là không để ý tới con trai, xem nó có thể lải nhải tới khi nào.

Lăng Dịch Sâm nhìn sang Viêm Bá Nghị cầu cứu, được rồi, người làm cha như anh phối hợp một chút vậy, quay đầu lại nhìn, phát hiện không hề có người phụ nữ đeo kính đen gì cả, quay lại thì thấy sắp tới lượt bọn họ tính tiền rồi, lập tức đẩy xe lên phía trước.

Vưu Na đứng sau giá hàng vỗ ngực thở hổn hển, cô ta đến siêu thị mua sắm, không ngờ đến khu rau cải lại nghe thấy câu nói của nhóc con kia, trong lòng ngực như có một ngọn lửa bùng lên. Lăng Vi lại sống chung với Viêm Bá Nghị sao? Ả đàn bà không biết xấu hổ kia lại thật sự trở về bên cạnh Viêm Bá Nghị ư?

Cô ta lẳng lặng đi theo qua đây, vốn muốn trừng Lăng Vi thêm mấy cái, nghe nói trừng người ta ở sau lưng, thì vận may của người bị trừng sẽ giảm đi.

Không ngờ thằng nhóc kia lại phát hiện ra cô ta, cô ta không thể không trốn đi, nếu bị Viêm Bá Nghị hoặc Lăng Vi thấy được, cô ta cũng không biết nên nói cái gì.

Lăng Vi vẫn có thể đối phó được, nếu như bị Viêm Bá Nghị nhìn ra chút gì đó, vậy thì không ổn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.