Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 82: Nếu cô đã không sợ mất mặt, vậy thì tôi sẽ tiếp đến cùng



Editor: miemei

Lăng Vi nhìn lướt qua bên dưới sân khấu một lần nữa, rồi lại quay qua nhìn người phụ trách của Cartier ở thành phố Liêu, lấy ra một cái hộp ở trong túi, giơ lên cao.

“Đây là thành phẩm điêu khắc dựa trên bản thiết kế, nếu các người đã nói bản thiết kế của Thái Đạt chúng tôi là sao chép, vậy được thôi, gọi nhà giám định trang sức của Cartier ra đây, tìm thêm một chuyên viên phân tích đồ giả, chia ra kiểm tra một chút xem thời gian điêu khắc ra thành phẩm này, còn có thời gian hoàn thành của hai bản thiết kế nữa.”

Vừa nói thế, tiếng nói bên dưới dần dần nhỏ xuống. Nụ cười trên mặt Vưu Na biến mất. Cô ta xoay người bước một bước đến trước mặt Lăng Vi, nói bằng giọng cực nhỏ: “Lăng Vi, cô muốn đấu với tôi? Cô còn non lắm, cô muốn giày vò, thì tôi để cho cô giày vò đấy, ngã đến tan xương nát thịt mới hay.”

Lăng Vi cười giễu cợt: “Như nhau thôi, nếu cô đã không sợ mất mặt, vậy thì tôi sẽ tiếp đến cùng.”

Lần đọ sức này, không chỉ là giữa tập đoàn Thượng Lạc và công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, mà càng là giữa Vưu Na với Lăng Vi. Cô ta muốn làm cho Lăng Vi ra khỏi thành phố Liêu, không có chỗ đứng ở thành phố Liêu nữa, khiến cho cô vì mất hết danh tiếng mà không thể đến gần Viêm Bá Nghị nữa, chẳng phải bây giờ Viêm Bá Nghị biết Monica chính là Lăng Vi đó sao, được, cô ta muốn khiến cho danh tiếng của Lăng Vi xấu đi, biến thành một con chuột mọi người đều đuổi đánh, rồi lại nghĩ cách nói cho Viêm Bá Nghị biết, đây chính là người phụ nữ anh yêu, một người phụ nữ hoàn toàn không xứng ở bên cạnh Viêm Bá Nghị.

Gã đàn ông người Pháp thấy Vưu Na gật đầu, xoay người đi gọi người đến. Ông ta làm người phụ trách ở thành phố Liêu này đã 5 năm rồi, nói là được thăng chức làm người phụ trách, thực ra là được phái xuống đây thôi. Tuy bất mãn với sự điều động của tổng công ty, nhưng cũng không dám phê bình kín đáo. Mắt thấy sang năm là có thể xin nghỉ hưu rồi, cuộc mua bán đưa đến tận cửa thế này, không vơ một khoản vẫn cứ có chút không cam tâm, cho nên cũng đồng ý phối hợp với Vưu Na.

Lăng Vi không cảm xúc nhìn Vưu Na và người phụ trách trao đổi ánh mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến trưa rồi, trông điệu này vẫn phải mất một lúc nữa mói có thể rời khỏi.

Nói đến cũng thật khéo, sau khi người phụ trách đi ra, một người đi theo phía sau thì Lăng Vi có quen biết. Người nọ nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên. Còn chưa đợi người phụ trách nói gì, thì đã vội vã chạy qua chào hỏi.

“Ôi trời ơi, xem tôi gặp được ai này? Thế mà lại là Monica, wow, Monica cưng ơi, sao em lại ở đây? Ngày đầu tiên anh đến thành phố Liêu thì đã gặp được em rồi, thật là kì diệu quá đi.” Anh thanh niên người Pháp tóc dài muốn làm một cái lễ gặp mặt với Lăng Vi, Lăng Vi lui về sau một bước, thản nhiên nói: “Trường hợp thế này thì không cần thiết đâu, Myrons, rất vui khi gặp lại.” Lăng Vi mỉm cười nhìn anh chàng đẹp trai người Pháp.

Vưu Na nhìn gã đàn ông người Pháp kia, ông ta nhún vai tỏ ý bất đắc dĩ, ông ta vốn muốn tìm nhà giám định đã móc nối trước đó, kết quả Myrons lại chạy ra. Tên này là nhà giám định tiếng tăm lẫy lừng của tổng công ty nha, ông ta không từ chối được.

“Lăng Vi, đừng tưởng tìm được một người quen thì có thể giúp gì được cho cô, sự thực cô sao chép không thể nào che giấu được đâu, tôi có thể kiện cô đấy, cô tin không?”

Lăng Vi lạnh lùng nhìn dáng vẻ hùng hổ hăm dọa của Vưu Na, lắc đầu cười nói: “Cô muốn làm lớn chuyện này cũng được, tôi có thể báo cảnh sát, hai bản vẽ thiết kế, còn tìm không được dấu vết gì sao? Tôi đã thêm một số chỗ trên bản vẽ gốc đấy, cô không ngại tìm người đến giám định dấu vân tay chứ?” Lăng Vi không lùi bước một chút nào, cô chính là muốn nhìn Vưu Na tự rước lấy nhục.

Chuyện bản vẽ bị sao chép có ba phân đoạn khả nghi, một là Ngô Mỹ Mỹ, cô ta có đưa cho Vưu Na coi hay không, hoặc là tự tay vẽ hai bản. Thứ hai là nội bộ công ty có vấn đề, thứ ba là bị mô phỏng ngay hiện trường, cái này thì không có khả năng lắm, mô phỏng cũng cần rất nhiều thời gian.

Lăng Vi nhìn Ngô Mỹ Mỹ ở bên dưới, dường như vì căng thẳng quá độ mà cả người cô ta run lên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Xem ra hơn phân nửa là sơ suất từ chỗ Ngô Mỹ Mỹ rồi.

Suy nghĩ một chút, cũng do cô tin tưởng người khác quá. Vưu Na và Ngô Mỹ Mỹ là quan hệ chị em họ, mạnh hơn nhiều so với quan hệ người dưng như cô.

Vừa nghĩ như vậy, Vưu Na lấy một cái thành phẩm ở trong túi ra, đưa cho Myrons, đầy tự tin nói: “Không ngờ cô lại sao chép cả thành phẩm của chúng tôi, hừ, thật là không biết xấu hổ. Mọi người xem một chút, đây là thành phẩm của công ty chúng tôi, ngài Myrons hãy giám định xem.”

Myrons nhận lấy, cầm đến bên bàn bắt đầu giám định, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Lăng Vi một cái, nhắc nhở: “Monica, đưa cái của em qua đây luôn đi.”

Lăng Vi mở hộp ra, một luồng sáng màu xanh ngọc bích bắn ra, chớp nháy lên đôi mắt của Vưu Na. Cô ta giơ tay muốn giật qua xem thử, Lăng Vi xoay người một cái làm cho Vưu Na nhào vào khoảng không.

“Lăng Vi, cô lại…… cô lại……” Khối ngọc phỉ thúy kia rất giá trị, ngọc là báu vật vô giá, đặt trong tay Lăng Vi, lại không thể đoán được giá cả, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, đã trị giá hàng chục triệu rồi!

Lăng Vi đi đến trước mặt Myrons, lấy ngọc phỉ thúy đã thành phẩm đưa cho anh ta, nói: “Nhẹ tay nhẹ chân thôi, chính tay tôi làm, muốn bán với giá cao đấy.”

Ánh mắt của Myrons phát sáng, anh ta vốn không muốn đến thành phố Liêu, không biết tại sao tổng công ty lại phái anh ta qua đây, bây giờ anh ta thấy mình rất may mắn khi được điều đến thành phố Liêu, vậy mà lại có thể gặp được Monica, còn tự mình giám định thời gian điêu khắc của cô nữa, thật là kích động quá đi, quá tuyệt vời.

Myrons ngước mắt lên nhìn xuống dưới sân khấu, trong lòng chế giễu, “Cái đám đần độn này, vậy mà lại không biết địa vị của Monica trên quốc tế, nghe theo người phụ nữ xấu xí kia nói Monica sao chép tác phẩm của công ty họ? Hừ, dùng được sao, Monica muốn thiết kế trang sức hoặc ngọc phỉ thúy cho Cartier còn cần phải tham gia đấu thầu ư? Cả một đám đần độn.” Nghĩ như thế, Myrons lại quay đầu nhìn sang người phụ trách chi nhánh thành phố Liêu, hình như ông già đó cũng có vẻ chột dạ lắm.

Nhếch miệng, dùng dụng cụ tinh vi bắt đầu giám định.

Người bên dưới sân khấu bắt đầu bàn tán, rốt cuộc Ngô Mỹ Mỹ ngồi không nổi nữa, cả người run rẩy, đứng lên, cất bước chân khó khăn đi lên sân khấu. Cô ta cảm thấy giúp chị họ thật là sai lầm, lúc chị họ dùng quan hệ tình thân để uy hiếp ép cô ta làm chuyện này, thì cô ta có cơ hội đổi ý, nhưng cô ta không làm vậy. Thậm chí cô ta không hề nghĩ tới Lăng Vi lại thật sự lấy bản thiết kế của cô ta để tham gia đấu thầu.

“Tổng, tổng giám đốc Lăng.” Tay của Ngô Mỹ Mỹ nắm chặt lại.

Lăng Vi thấy Ngô Mỹ Mỹ sắp đi đến trước mặt mình, thì đi lên trước một bước. Cô thật sự chưa từng nghi ngờ Ngô Mỹ Mỹ, cũng không nghĩ chuyện đấu thầu Cartier phức tạp như thế, thậm chí cô còn không biết vì sao Vưu Na lại căm thù mình như vậy nữa.

“Mỹ Mỹ, cô xuống dưới trước đi, đây là chuyện của Thái Đạt và Thượng Lạc, cũng là chuyện của tôi và tổng giám đốc Vưu, không cần lo lắng quá.” Giọng điệu của Lăng Vi lạnh nhạt đi rất nhiều.

Ngô Mỹ Mỹ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn Lăng Vi một cái, không còn tìm được chút ấm áp nào trong mắt của cô nữa, nước mắt tràn mi.

“Tổng giám đốc Lăng, em, em sai rồi……em.”

Ngô Mỹ Mỹ muốn nói gì nữa, Vưu Na đi lên trước kéo Ngô Mỹ Mỹ lại, nói với giọng cực nhỏ, chỉ đủ hai người nghe: “Em điên rồi hả? Nếu như em dám làm lộ ra, thì chị sẽ làm cho người nhà em không thể nào sống ở thành phố Liêu nữa. Lúc trước em đã đồng ý với chị rồi, bây giờ hối hận đã muộn, nếu như em còn nói thêm gì nữa, cẩn thận chị không nhận đứa em họ này đó.” Nói xong, mỉm cười đẩy Ngô Mỹ Mỹ đi xuống sân khấu.

Lúc này Myrons đã giám định xong, trên mặt anh ta đầy ngạc nhiên vui mừng nhìn sang Lăng Vi, kích động hỏi: “Ôi dấu yêu ơi, rốt cuộc em làm thế nào mà được như vậy thế? Miếng thành phẩm này có bán không? Anh có thể ra giá thay công ty đó.”

Những người dưới sân khấu bắt đầu bàn tán xôn xao, đã có người đứng lên muốn rời khỏi rồi. Nhìn thấy người trên sân khấu không ai để ý bên dưới, người đứng lên kia liền đi ra ngoài.

Thấy có người dẫn đầu, đã đi đến ngoài cửa rồi, đại biểu của các công ty cũng đứng lên rời khỏi, bọn họ không cần thiết phải ở đây hát tuồng theo, nên làm gì thì đi làm cái đó là được rồi.

Lúc này người phụ trách của Cartier nhận được ánh mắt của Vưu Na, bắt đầu nói: “Tạm thời mọi người khoan đi đã, xin hãy chờ kết quả, cám ơn sự ủng hộ của mọi người.”

Vừa hô lên như thế, có một số đại biểu vừa nhấc chân ra lại kéo về. Mấy người đã đi đến cửa sắp ra ngoài thì ngây ra tại chỗ. Đi cũng không được, mà lùi về lại cảm thấy mất mặt.

“Đây chẳng phải là kết quả đó sao?” Myrons nói bằng vốn tiếng Trung sứt sẹo.

Anh ta giơ hai miếng ngọc phỉ thúy của hai công ty lên cho mọi người xem, rất kiêu ngạo, nói: “Thấy chưa, có nhìn thấy chưa, bên trái là của tập đoàn Thượng Lạc, thời gian điêu khắc của bọn họ, ước chừng khoảng một ngày, góc cạnh không sắc sảo, chỉ có thể nói là rất bình thường, bên tay phải là của Monica điêu khắc, các người dùng mắt nhìn đi, so sánh một chút là có thể nhìn ra, cô ấy tốn biết bao nhiêu tâm huyết vào đó.”

“Myrons, cậu im ngay.” Ông già người Pháp đi lên trước một bước, ngăn Myrons lại, ông ta nhìn ra được hôm nay Myrons rất kích động, kích động cũng không sao, đừng làm hỏng chuyện mà ông ta và Vưu Na đã bàn bạc ổn thỏa là được, nếu như thế, thì ông ta xong đời rồi.

Myrons quay đầu qua nhìn người phụ trách nói: “Công ty phái ông đến đây là gửi gắm kỳ vọng vào ông, ông làm như thế, có xứng với tấm lòng của cấp trên không? Tôi mặc kệ các người đã bàn bạc cái gì, chuyện hôm nay nhất định phải giải quyết công bằng.” Nói xong thì trả lại đồ trong tay cho Vưu Na và Lăng Vi.

Lăng Vi nhướn mày, nhìn sang Vưu Na đang vô cùng tức giận, không chút để ý nói: “Nếu đã điều tra rõ mọi chuyện rồi, vẫn mời tổng giám đốc Vưu cho công ty thiết kế trang sức Thái Đạt một lời giải thích.”

Vưu Na nhìn xung quanh, thấy có người chỉ chỉ trỏ trỏ cười nhạo mình, cô ta tức đến nỗi mặt trắng bệch. Sẵng giọng nói: “Thật không ngờ, người đứng sau lưng cô cũng đủ cứng đấy, nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi ra đòn sát thủ, trợ lý Sở, đưa tài liệu trước đó qua đây.” Vưu Na kêu to về phía dưới sân khấu, không có tiếng trả lời.

Cô ta nhìn sang vị trí của Sở Dụ một cái, phát hiện không có ai, lần này Vưu Na tức điên rồi. Cô ta lấy di động ra bấm một dãy số, hôm nay cô ta sẽ liều đến cá chết lưới rách với Lăng Vi, không phá nát tiếng tăm của cô, thì cô ta không cam tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.