Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 83: Kẻ ác tự có kẻ ác trị



Editor: miemei

“Mẹ, con đau quá……đau quá.” Từng tiếng kêu gào thảm thiết đua nhau vang lên, mỗi ngày Từ Văn Mậu cứ ở nhà giày vò Lý Mai như thế.

Kể từ ngày Từ Văn Mậu bị chặt đứt chân rồi trả về, Lý Mai từng đi quậy Lăng Vi một lần, sau khi về thì chăm sóc con trai gần như là không rời một bước, việc ăn uống, ngủ nghỉ, vệ sinh của Từ Văn Mậu đều làm ở trên giường. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Lý Mai đã gầy đi rất nhiều, đầu đầy tóc bạc.

Lăng Văn Thiên ôm đồm hết việc trong nhà, kể từ lần trước gọi điện cho Lăng Vi bị cúp máy, thì ông ta cũng bỏ đi ý nghĩ muốn Lăng Vi quay về. Nhớ lại những chuyện mà mình đã từng làm, từng hối hận, cũng vẫn luôn sám hối, nhưng rốt cuộc những ngày tháng trước kia cũng không thể nào trở lại được.

Nhớ lại lúc mẹ Vi Vi vừa mới sinh cô ra, ông ta cũng rất vui mừng. Tuy không phải là con gái ruột của mình, nhưng vẫn chăm sóc cô y như là con gái ruột vậy, e rằng bây giờ Vi Vi vẫn không biết ông ta không phải là cha ruột của cô.

Con người ấy, luôn ích kỷ. Nếu mẹ của Vi Vi không rời khỏi ông ta, có lẽ cuộc sống bây giờ sẽ là một cảnh tượng khác. Nghĩ như thế, Lăng Văn Thiên để cây lau nhà trong tay xuống. Ngồi xuống sô pha nhớ lại những ngày tháng trước kia.

Lý Mai ở trong phòng ngủ với Từ Văn Mậu, không nghe thấy tiếng động trong phòng khách, biết Lăng Văn Thiên lười biếng rồi, lập tức gào to: “Ông già chết tiệt, ông đang làm gì đấy? Biết bao nhiêu công việc còn chưa làm xong đã lười biếng rồi à? Gả cho ông chưa từng có một ngày nào tốt lành hết, ông sốt sắng lên, lau xong thì đi mua thức ăn đi.”

Lăng Văn Thiên bị Lý Mai quát một tiếng gọi hồn về với thực tế, ông ta thở dài một hơi, lại đứng lên bắt đầu lau nhà tiếp.

Lau nhà xong, rồi xách làn đi ra ngoài. Vì mua thuốc chữa bệnh cho Từ Văn Mậu, tiền trong nhà đã dùng hết sạch, bây giờ chỉ có thể dựa vào tiền lương hưu mỗi tháng của ông ta để duy trì cuộc sống. Ông muốn tiết kiệm một chút, nhưng con trai kế lại đòi ăn thịt cá ê hề, nói là có dinh dưỡng, thì có thể khỏe lại sớm một chút.

Khỏe lại sớm một chút? Mỗi lần nghe thấy Từ Văn Mậu vừa kêu gào đau đơn, vừa ăn từng miếng lớn cơm canh. Trong lòng Lăng Văn Thiên liền thấy nực cười. Ông ta bị mù cỡ nào mới rước đôi mẹ con này vào cửa thế chứ, không những ức hiếp làm Vi Vi bỏ đi, chính ông ta cũng bị đè ép đến không trở người được.

Đứng bên cửa sổ thấy Lăng Văn Thiên đã xuống lầu, Lý Mai vội nói đến chuyện bà ta gặp được Tống Thu Minh với Từ Văn Mậu.

“Con trai, bây giờ Tống Thu Minh không tốt hơn con bao nhiêu, hôm nay mẹ ra ngoài trùng hợp gặp được thuộc hạ của ông ta đến tìm mẹ, mẹ đi gặp ông ta một lần, cũng thê thảm thật, răng cửa bị đánh rụng hết mấy cái thì cũng thôi, thiếu chút nữa là chỗ đó bị cắt đứt luôn.”

Từ Văn Mậu đã uống thuốc giảm đau, nhắm mắt lại. Hồi lâu sau mới hỏi: “Tống Thu Minh có kế hoạch gì?” Bây giờ, chuyện hắn ta muốn làm nhất không phải là muốn chữa khỏi chân của mình, mà là giết chết Lăng Vi và người đàn ông kia. Đôi chân có thể hồi phục lại như trước đã là chuyện viễn vông rồi, nhưng hắn có thể tiếp tay với người khác, làm nhục Lăng Vi một phen, rồi lại giết chết cô ả.

Nỗi hận của Từ Văn Mậu đối với Lăng Vi, đã sâu tận xương tủy……

Lý Mai đè thấp giọng nói: “Nghe nói mấy ngày trước Lăng Vi bị bắt cóc, thiếu chút nữa đã bị mang đi khỏi thành phố Liêu, được lão đại của bang Xích Viêm cứu đi. Bây giờ tiếp cận nó càng khó hơn, nên chúng ta phải mời nó ra thôi.” Về phần mời như thế nào, thì phải suy nghĩ thật kỹ đây.

Từ Văn Mậu yếu ớt ngồi dậy, dựa vào đầu giường. Cám xúc trong mắt, thoạt nhìn không giống như trước kia nữa, phảng phất như bây giờ và lúc trước, không phải là cùng một người nữa.

“Có cách gì hay? Dụ Lăng Vi đến nhà chúng ta? Con không nhúc nhích được cũng có thể xử lý nó, để nó cũng nếm thử nỗi đau đớn của con bây giờ xem sao.” Nhớ đến cái ngày bị chặt đứt chân, Từ Văn Mậu vừa sợ vừa tức, nghĩ tới đều bởi vì Lăng Vi, mà mình mới rơi vào bước đường này, hắn cắn răng nghiến lời, hai tay siết chặt thành đấm, hung hăng đấm xuống nệm.

Vành mắt của Lý Mai lại đỏ lên, bà ta kéo tay của Từ Văn Mậu, an ủi: “Con trai, con đừng đau buồn quá, mẹ giúp con, mẹ nhất định sẽ giúp con. Con là sinh mạng của mẹ, con không thể nào xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta phải nghĩ ra một kế hoạch tốt một chút, để cho con điếm Lăng Vi kia đến đây mà không thể trở về.”

Từ Văn Mậu gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai mẹ con bàn bạc hết một lúc lâu mới có kết quả, bọn họ muốn lợi dụng quan hệ cha con của Lăng Văn Thiên và Lăng Vi, để dụ Lăng Vi về nhà họ Lăng, đến lúc đó bọn họ có thể nhốt Lăng Vi ở nhà, muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Lý Mai và Từ Văn Mậu trao đổi ánh mắt với nhau, rồi đi ra ngoài đón Lăng Văn Thiên.

Lăng Văn Thiên vừa vào cửa thì nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Lý Mai, trong lòng ấm lên, liền nuốt xuống những lời mình muốn nói.

Ông ta nghĩ, chỉ cần gia đình hòa thuận vui vẻ, thì tốt hơn bất cứ thứ gì.

“Văn Thiên, hôm nay để tôi nấu cơm cho, ông đi nói chuyện với Văn Mậu một chút đi, chút nữa ăn cơm thì tôi gọi ông.” Nói xong, Lý Mai nhận lấy cái làn trong tay Lăng Văn Thiên, đợi Lăng Văn Thiên thay giày xong, lại dùng cùi chỏ đẩy đẩy ông ta.

Trời âm u thành trời quang rồi à? Hay là suy nghĩ thông suốt rồi? Lăng Văn Thiên cảm thấy lúc mình ra cửa nên ngẩng đầu lên nhìn cho kỹ, phải chăng hôm nay có cầu vồng không!

Cởi áo khoác ra, Lăng Văn Thiên nhấc chân đi vào phòng ngủ của Từ Văn Mậu. Một cơn gió mang theo mùi hôi thối thổi ra, Lăng Văn Thiên nhịn xuống nỗi xúc động muốn ói ra, đứng bên giường Từ Văn Mậu.

“Văn Mậu, bây giờ thấy thế nào rồi?” Ông ta thật sự không biết nên nói gì, Lý Mai và Từ Văn Mậu làm chuyện quá đáng quá rồi, ở trong nhà này ông ta đã không có địa vị nữa, có nói gì cũng không đúng.

Từ Văn Mậu chớp mắt nhìn Lăng Văn Thiên, đè thấp giọng, khản đặc nói: “Ba, thật xin lỗi, bao nhiêu năm nay không hiếu thảo với ba thật tốt.” Nói từ từ rồi nghẹn ngào lên.

Đột nhiên Lăng Văn Thiên bị tiếng ba này của Từ Văn Mậu làm cho xúc động, đã rất lâu rồi ông ta không được nghe người khác gọi ông ta một tiếng ba, một tiếng kêu này của Từ Văn Mậu, đã khiến cho ông ta có chút kích động.

Ông ta ngồi xuống bên giường Từ Văn Mậu, nắm lấy bàn tay Từ Văn Mậu đưa qua, an ủi: “Thằng bé khờ này, ngày tháng còn dài, con dưỡng thương cho tốt, ba với mẹ con sẽ chăm sóc tốt cho con, đợi căn nhà này của chúng ta phá dỡ di dời, thì chúng ta sẽ rời khỏi thành phố Liêu.” Cái nơi khiến người ta đau lòng này, cũng không cần phải ở lại nữa.

Từ Văn Mậu chảy ra chút nước mắt cá sấu, không ngờ lại moi ra được chuyện phòng ốc bị phá dỡ, hắn cảm thấy mình rất thông mình, lấy được thu hoạch ngoài dự đoán. Thực ra Lăng Văn Thiên cũng có chút tâm tư riêng, người đứng tên căn hộ này là bản thân ông ta, một khi tiền phá dỡ đưa xuống thì sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của ông ta, không có chút xíu quan hệ nào với Lý Mai và Từ Văn Mậu, ông ta nói như thế, chẳng qua là muốn để cho Từ Văn Mậu và Lý Mai tự hiểu lấy trong lòng thôi.

Hai cha con giả tạo này, mỗi người mang một suy nghĩ ngồi trò chuyện một chút, thì Lý Mai đã nấu cơm xong rồi. Lúc bà ta lau bàn tay còn dính nước xong đi vào phòng ngủ của Từ Văn Mậu, nhìn thấy con trai cứ nháy mắt mãi, bà ta lập tức kêu Lăng Văn Thiên ra ngoài, chạy tới kề tai đến gần Từ Văn Mậu, muốn biết con trai muốn nói gì. 

Từ Văn Mậu nhìn Lăng Văn Thiên rất phối hơp đi ra ngoài phòng ngủ của hắn, nhỏ giọng nói bên tai Lý Mai: “Mẹ, căn hộ của ông già sắp bị phá dỡ mẹ có biết không?”

Thấy Lý Mai lắc đầu, trong lòng nghĩ, thảo nào mấy hôm nay Lăng Văn Thiên vừa xem tin tức trong di động xong thì đi ra ngoài, thì ra là sắp bị tháo dỡ di dời, giấu giếm kĩ thật đấy.

Nghe con trai nói lại, Lý Mai gật đầu, sau khi đỡ Từ Văn Mậu ngồi dậy, thì nhỏ giọng nói: “Chuyện này con đừng lo, dưỡng thương cho tốt trước đã, nếu như căn hộ bị tháo dỡ di dời, thì chúng ta có tiền để thay chân giả cho con.” Đến lúc đó thì con trai có thể đi được rồi, nghĩ thể đã thấy rất đáng mong đợi.

Trong lòng Từ Văn Mậu cũng khát khao như thế, vội gật đầu, nụ cười trên mặt càng nhiều hơn.

Chợt nghĩ đến mục đích của ngày hôm nay, lại kéo tay áo của Lý Mai nói: “Vậy kế hoạch hôm nay làm sao đây, còn nói được không? Con thấy sức khỏe của ông già kia cũng không tốt đâu, mẹ bỏ thuốc không nhiều đó chứ?” Đổi lại là trước kia, thì Từ Văn Mậu mới không lo mấy chuyện này. Nhưng nếu ông già chết mất rồi, thì chuyện căn hộ sẽ rơi vào tay Lăng Vi, đến lúc đó thì khỏi cướp về nữa.

Lý Mai gật đầu: “Mẹ biết rồi, mẹ bỏ không nhiều đâu, yên tâm di, cùng lắm là tiêu chảy đến mất nước đưa vào bệnh viện thôi, đến lúc đó thì có thể kêu con ả đê tiện kia tới rồi.” Trong mắt của Lý Mai lóe lên ánh sáng nguy hiểm, xem lần này bà ta có xử lý Lăng Vi thật tốt hay không nhé.

Lăng Văn Thiên ngồi bên bàn cơm chờ Lý Mai ra ăn cơm, ông ta có thể tưởng tượng được Lý Mai và Từ Văn Mậu đang nói gì, cái ông ta muốn chính là để cho Lý Mai và Từ Văn Mậu đều biết chuyện căn phòng sắp bị tháo dỡ di dời là do ông ta lỡ miệng nói ra, ha ha, muốn chơi ông ta ư, hình như trí thông minh của bọn họ vẫn chưa đủ lắm.

Gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, Lăng Văn Thiên rót một ly rượu trắng cho mình, vừa ăn vừa uống, cảm thấy trong lòng cũng khá ấm lên.

Ngày tháng còn lại, qua một ngày thì bớt đi một ngày, muốn thế nào thì trôi qua như thế đó, đây là điều mà ông ta đã ngộ ra gần đây.

Lý Mai đi ra, Lăng Văng Thiên đã dứt hết rượu trong ly, cười nói: “Văn Mậu nói với bà rồi chứ, căn hộ của nhà chúng ta sắp bị tháo dỡ di dời rồi, cả khu vực nhỏ này đều sắp quy hoạch, mấy người trong hội dân cư nói, qua hai tháng nữa thì sẽ tiến hành.”

Lý Mai gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Lăng Văn Thiên, mỉm cười rót thêm cho Lăng Văn Thiên nửa lý rượu trắng, nói: “Chuyện vui như vậy ông cũng nên uống nhiều một chút, bên ngoài trời lạnh, uống chút rượu cũng có thể ấm người một chút.”

Lăng Văn Thiên vui vẻ nhận ly rượu Lý Mai đưa cho ông ta, há to miệng ra uống cạn. Vẫn đang gắp rau ăn, bụng đau quặn từng cơn, ông ta nhảy lên chạy vào phòng vệ sinh.

Lý Mai khinh bỉ nhìn theo bóng lưng của Lăng Văn Thiên, trong lòng nghĩ, thật sự nghĩ rằng hai mẹ con họ dễ gạt như vậy à? Khoản tiền tháo dỡ phải mất rất lâu mới chuyển xuống, muốn dùng chuyện này để khống chế mẹ con họ ư, hừ hừ, nằm mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.