“Sở Phong, cậu đừng động đậy, để tôi xem thử rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người trước đã.” Mộ Bạch đứng bên cửa sổ nhìn lên sân thượng ở ngoài, tầng thượng của bệnh viện được thiết kế làm cho người ta thoải mái, kiểu thiết kế này có lợi cũng có hại. Từ chỗ cửa sổ sát đất bằng hai lớp thủy tinh công nghiệp ở sân thượng, có thể đi vào căn phòng ở tầng thượng, đây cũng là chỗ để cho người có ý đồ xấu thừa cơ hội.
Mộ Bạch cầm súng nhìn đám người mặc đồ được chế tạo đặc biệt ở trên sân thượng, đang từ từ đến gần căn phòng anh ta và Sở Phong đang ở bên trong, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng súng.
“Lão Đại đã biết chưa?” Sở Phong cầm súng ngồi dựa vào đầu giường.
Mộ Bạch gật đầu, nghiêng tai lắng nghe, cảm nhận được người trên tầng thượng càng ngày càng đến gần, giơ súng lên, bắn ngay vào một chỗ nào đó, sau khi bóp cò, một tiếng kêu đau vang lên, bắn trúng rồi!
Không biết là do phòng thủ có vấn đề hay là trong nội bộ có gián điệp, tiếng súng ngoài hành lang ngày càng lớn, trái tim của Mộ Bạch cũng đập thình thịch, thình thịch, anh ta không muốn bị bao vây như là bánh kẹp thịt ở trong này với Sở Phong đâu. Nhưng mọi chuyện cứ luôn không như ý muốn, anh ta chạy đến cửa, nhìn xuyên qua tấm cửa thủy tinh, thì thấy có mấy anh em đã ngã trong vũng máu, một vài tên cầm súng đang đến gần căn phòng của bọn họ.
Sở Phong dựa vào đầu giường có chút sốt ruột, anh ta không sợ chết, chủ yếu là lo lắng đám người không rõ lai lịch này sẽ mang họ đi để uy hiếp Lão Đại.
“Khi nào thì Lão Đại tới?” Sở Phong lại hỏi.
Mộ Bạch nhếch nhếch khóe miệng, đang muốn nói chuyện, thì hai tiếng súng vang lên ở ngoài cửa sổ đã trả lời trước rồi.
“Người trong phòng nghe đây, chúng tôi chỉ muốn mời các người đi một chuyến, đừng phản kháng vô ích, không cần trông mong đợi người khác đến trợ giúp nữa, trừ khi các người muốn chết.” Một giọng nói đặc biệt thô lỗ vang lên ở bên ngoài.
Mộ Bạch kiểm tra cánh cửa, tạm thời an toàn. Anh ta chạy chậm đến trước cửa sổ, nhìn thấy tấm thủy tinh trên sân thượng đã bị đập bể, một cánh cửa thủy tinh khác bị phá thành hai cái lỗ.
“Chúng ta xông ra ngoài từ đường hành lang, bọn chúng không đông lắm, tôi che chắn cho cậu.” Mộ Bạch đỡ Sở Phong lên, di chuyển về phía cửa, gần đây bọn họ sắp xếp người phòng thủ trong và ngoài bệnh viện cũng không ít, hôm nay lại bị đột kích, thật sự có chút không dám tin.
Chân của Sở Phong vẫn chưa thể đứng quá lâu, anh ta dựa vào tường, đặt trọng lượng cơ thể lên bức tường, vỗ vai Mộ Bạch: “Lúc mở cửa ra, cậu đừng ra tay trước, xem bên ngoài có bao nhiêu người, chúng ta hành động tùy tình hình.”
Người trên tầng thượng đã công phá tuyến phòng thủ thứ nhất, mắt thấy sắp tới trước cửa sổ của căn phòng này rồi.
Mộ Bạch gật đầu, sau khi mở cửa ra, ném một cái áo ra ngoài, tiếng súng ngoài hành lang không ngừng vang lên, anh ta thò nửa cái đầu ra, phát hiện có bốn, năm người, ngoắc tay với Sở Phong một cái, hai người dời bước đến khung cửa.
Mộ Bạch giơ súng bắn một phát, một tên ngã xuống, những tên khác đều ẩn nấp vào, xả súng về phía bên này. Thật là đủ rồi đấy, Mộ Bạch đã phát hiện mấy người này là đám người lần trước, chắc chắn là bang Đầu Ưng, không sai được. Có mặc đồ ngụy trang thế nào đi nữa, vũ khí còn có thể đổi được sao? Qua lần này, xem anh ta có đem người đi san bằng tổng bộ của bang Đầu Ưng hay không, nổ tan tành cái ổ chó của Ưng lão đại bọn chúng.
May mà chỗ gia định Viêm Bá Nghị đi ăn cơm rất gần tổng bệnh viện Xích Viêm, Viêm Bá Nghị đến bên ngoài bệnh viện, lặng lẽ giải quyết một hai tên canh gác, rồi trực tiếp mang Lăng Vi đi vào thang máy.
Anh không hiểu, bệnh viện lớn thế này, biết bao nhiêu anh em trong bang Xích Viêm như vậy, sao lại để cho người khác xông vào tầng của Sở Phong chứ?
“Lão Đại đến rồi.” Trong hành lang có một thuộc hạ chạy vào, vừa kêu lên, những kẻ địch ẩn núp trong khoang cửa, tất cả đều xả súng về phía người nọ, thuộc hạ báo tin kia liền ngã xuống.
Lúc Viêm Bá Nghị đuổi lên tầng thượng, đám người trên sân thượng đã phá vỡ các lớp phòng thủ, xông vào trong phòng bệnh. Mà Sở Phong và Mộ Bạch bị bao vây như nhân bánh trong bánh kẹp thịt.
Tên cầm đầu kia cười lạnh một tiếng: “Đây chẳng phải là lão đại của bang Xích Viêm ư, sao bây giờ mới tới thế? Tôi cho anh hai sự lựa chọn, một là đi với chúng tôi một chuyến, hai tên này ở lại. Hoặc là tôi đưa hai tên này đi, rồi quay đầu lại mời Viêm lão đại đi uống trà, thế nào, chọn một cái đi.”
Lăng Vi bị Viêm Bá Nghị ngăn lại phía sau phát hiện chút khác thường, gã đàn ông này sao nhìn qua có vẻ quen mặt thế nhỉ, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại nhớ không ra.
“Mami, bọn họ muốn mang chú khờ khạo và chú Mộ Bạch đi ạ?” Lăng Dịch Sâm nằm sấp bên tai Lăng Vi, nhỏ giọng hỏi. Thế giới này điên cuồng quá đi, sao ai cũng có súng vậy nè.
Trẻ con dĩ nhiên sẽ nói một vài lời làm cho người ta ôm bụng cười, nhưng con nít vẫn là con nít, những chuyện hiểu được vẫn còn ít lắm. Trong thế giới quan của Lăng Dịch Sâm, cậu cảm thấy người ở thành phố Liêu còn trâu bò hơn người ở Mỹ, người Mỹ dùng súng hợp pháp, người thành phố Liêu thì giết người hợp pháp!
“Lão Đại, mặc kệ bọn em, bọn em sẽ không sao đâu, anh về đi.” Sở Phong nhanh miệng, sau khi gã cầm đầu kia nói xong, thì lập tức lên tiếng.
Gã cầm đầu kia quay đầu lại cho Sở Phong một đấm: “Nhiều chuyện, Lão Đại của chúng mày tự mình có thể quyết định, còn phải nghe mày nói à?”
Viêm Bá Nghị quát lớn: “Mày dám đánh người của tao thì phải trả giá đấy, hôm nay một đứa cũng chạy không thoát. Người đâu, bắt đám người này lại.”
Lăng Vi nhìn sóng lưng thẳng tắp và nắm đấm siết chặt của người đàn ông trước mặt, thì biết Viêm Bá Nghị cũng căng thẳng. Sở Phong và Mộ Bạch là anh em sống chết có nhau của anh, bây giờ lại bị người ta bắt đi, chắc chắn trong lòng Viêm Bá Nghị rất khó chịu.
Viêm Bá Nghị không biết suy nghĩ của Lăng Vi, phụ nữ luôn thích làm việc theo tình cảm, cảm thấy đối với người mình quan tâm, nhất định phải dốc hết lòng, hoặc là…… trả giá theo một mức độ nhất định. Đàn ông thì luôn có thể bình tĩnh lại một cách nhanh nhất, ngay cả cục cưng nhỏ Lăng Dịch Sâm cũng đã bình tĩnh lại, dõi theo tiến triển tiếp theo sau.
“Viêm lão đại, tôi biết anh là người dứt khoát, lần này chúng tôi đến, là muốn xin lão đại cứu tế, nguy cơ tài chính nên mọi người đều mất hết việc làm, cùng nhau tụ lại kiếm ăn, bây giờ chỉ có thể đến chỗ Viêm lão đại đây xin chút tiền tiêu xài thôi.” Tên cầm đầu kia lại nói tiếp, hắn ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình trong ngày hôm nay là được, những cái khác nói thế nào cũng chẳng sao cả, hắn chỉ muốn trà trộn thăm dò, làm cho Viêm Bá Nghị không điều tra được mục đích và thân phận của đám bọn họ thôi.
Câu nói này thật là sứt sẹo, ngay cả Lăng Dịch Sâm cũng chau mày. Hợp lại bắt cóc chú khờ khạo và chú Mộ Bạch là vì tiền? Cậu mới không tin đâu, người thông minh như daddy chắc chắn cũng sẽ không tin.
Chỉ có Lăng Vi cau mày suy tính lại sự việc từ đầu đến cuối, giác quan thứ sáu của cô nói với bản thân, mục đích cuối cùng của mấy người này vẫn là cô, mà không phải là vấn đề tiền bạc gì đó.
Thân phận hiện tại của cô là tổng giám đốc của công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, cô Monica, không hề có thân phận nào khác, chẳng lẽ có người điều tra ra?
Viêm Bá Nghị vừa hô lên, giơ tay một cái, mười mấy thuộc hạ chạy vào, đều giơ súng lên nhắm chuẩn vào mấy tên đang bắt trói Sở Phong và Mộ Bạch. Họ cũng có thể cược, nhưng cược không nổi. Mọi người đều biết mối quan hệ của Lão Đại với Sở Phong và Mộ Bạch.
“Mày nói thẳng mục đích của mày là gì đi, người này bị thương, bị chúng mày giày vò chết rồi thì cũng không còn giá trị nữa đâu.” Mộ Bạch đỡ Sở Phong, để cho Sở Phong dựa một nửa trọng lượng cơ thể lên người anh ta.
Lúc này, tên cầm đầu kia nhìn thấy Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm trốn sau lưng Viêm Bá Nghị. Thoáng chốc ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Người mà chúng tôi cần đang ở đây, có thể lấy hai đổi hai, hai người lớn đổi một lớn một nhỏ, các người cũng rất thích hợp đấy, thế nào?”
Viêm Bá Nghị vừa nghe thấy câu này thì liền biết là chuyện gì rồi, người có ý đồ với Vi Vi không ít, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại không điều tra rõ ràng được. Chỉ vì cô là nhà thiết kế Monica ư? Hay là Quái Y, hoặc là cái gì khác? Nghĩ đến đây, Viêm Bá Nghị kiên quyết từ chối: “Tôi có thể đi theo các người, để hai người họ ở lại đi.”
“Được, rất dứt khoát, đổi người.” Gã cầm đầu kia vung tay lên, hai tên thuộc hạ đi ra, đi đến sau lưng Mộ Bạch và Sở Phong, chỉ súng vào họ, bảo bọn họ từ từ đi về phía trước.
Viêm Bá Nghị là ai chứ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh lách người ra kéo Sở Phong lôi về, lúc muốn kéo Mộ Bạch nữa thì đã chậm rồi, tình hình hỗn loạn.
“Xảo trá, hành vi của Viêm lão đại thật là làm cho người ta không dám khen tặng.” Gã cầm đầu kia nhắm thẳng khẩu súng vào Mộ Bạch, chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ nữa, thì cái mạng nhỏ của Mộ Bạch khó mà giữ được.
Sở Phong dựa vào tường ở phía bên phải sau lưng Viêm Bá Nghị, lo lắng không thôi. Mộ Bạch vì cứu anh ta mới bị người ta kèm lại, anh ta nhất định phải cứu Mộ Bạch về.
“Lão Đại, anh với cô Lăng về trước đi, tôi liều mạng với đám người này.” Sở Phong rống to một tiếng, cảm xúc trong lòng bộc phát ra.
“Ha ha ha, Viêm lão đại của chúng mày có thể về được sao? Nếu như không phải đã chuẩn bị vẹn toàn, tao sẽ không mang theo thuộc hạ đến xông vào tổng bệnh viện Xích Viêm, Viêm lão đại, tôi cho anh một sự lựa chọn cuối cùng, muốn đi theo chúng tôi, hay là tôi giết tên này ngay bây giờ, tôi nhớ hai người này là cánh tay trái cánh tay phải của anh, chặt đứt một cánh tay của anh cũng là một chuyện rất sảng khoái đấy, ha ha……” Gã cầm đầu kia khảm răng vàng, cười điên cuồng.
Lăng Dịch Sâm che tai lại, nhỏ giọng hỏi: “Mami, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tên xấu xa này có vẻ như rất lợi hại nha, hơn nữa chú Mộ Bạch bị chỉa súng vào, sẽ chết chứ?”
Lăng Vi che cái miệng nhỏ của Lăng Dịch Sâm lại, gật đầu, dùng ánh mắt bảo cậu đừng nói nhiều, đây không phải là lúc nũng nịu đáng yêu.
Tình hình giằng co không dứt, Mộ Bạch nhìn Sở Phong mặt mày trắng bệch, mồ hôi đổ ròng ròng đang dựa vào tường. Nói với Viêm Bá Nghị vẫn luôn nhíu mày: “Lão Đại, em đi theo chúng một chuyến trước, xem xem rốt cuộc là ai đến Xích Viêm của chúng ta giương oai, anh không cần lo cho em, đợi điều tra rõ ràng rồi, nhớ xử lý sạch sẽ đám ranh con này.” Nói xong, Mộ Bạch xoay người đi vào đám người của đối phương.
Gã cầm đầu thấy dáng vẻ sắp bùng nổ cuẩ Viêm Bá Nghị, trong lòng căng lên, dưới sự bảo vệ của thuộc hạ, đi ngược vào phòng bệnh, lại nhảy lên sân thượng, kêu thuộc hạ trói Mộ Bạch lại, dắt anh ta đi.