Sau khi rời giường, rửa mặt xong, Lăng Vi đi vào phòng thí nghiệm lấy thuốc cho Sở Phong trước, sau đó mới bế Lăng Dịch Sâm đến phòng ăn để ăn sáng, vừa ăn vừa nghĩ không biết Viêm Bá Nghị đã ăn hay chưa.
Đang nghĩ có cần liên lạc với Myrons về chuyện bản vẽ thiết kế lần này hay không, thì di động trên bàn lại rung lên. Vang lần đầu cô không bắt máy, lần thứ hai thì trực tiếp ngắt luôn. Xét thấy Ngô Mỹ Mỹ không bỏ cuộc gọi cho cô cuộc thứ ba, Lăng Vi do dự mấy giây, mới bắt máy.
Vừa bắt máy, liền nghe thấy giọng nói nức nở của Ngô Mỹ Mỹ: “Tổng giám đốc Lăng, em sai rồi, em thật sự biết em sai rồi, em có lỗi với sự tin tưởng của chị, nhưng em cũng không có cách nào khác.”
Được rồi, sao cô lại cảm thấy Ngô Mỹ Mỹ của lúc này với Ngô Mỹ Mỹ lúc cô mới tiếp xúc, mới quen biết cứ như hai người thế?
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Lăng Vi lạnh lùng nói: “Không phải tôi chưa từng cho cô cơ hội, chính bản thân cô không biết trân trọng. Chẳng lẽ không biết điều kiêng kỵ nhất ở chốn công sở chính là phản hội sao?”
Lăng Vi kiên nhẫn nghe Ngô Mỹ Mỹ sám hối kèm theo tiếng gào khóc, dưới tình huống cô không nhịn được nữa, cúp máy rồi. Bế con trai ngơ ngác đáng yêu ở bên cạnh lên, đi về phòng ngủ.
Ngồi còn chưa vững, điện thoại lại rung lên. Lăng Vi nhìn cũng không thèm nhìn đã ngắt máy, bây giờ trong lòng cô rất phiền muộn, không muốn nhận điện thoại của bất cứ ai, cô rất muốn trực tiếp tắt máy luôn, nhưng vì chờ tin tức của Viêm Bá Nghị, nên chỉ có thể đợi.
“Mami, cuộc gọi mà mẹ vừa ngắt máy, hình như là của mẹ nuôi đó.” Lăng Dịch Sâm móc di động của mình ra bỏ vào lòng bàn tay của Lăng Vi, hiển thị cuộc gọi đến là Từ Niệm Niệm.
Oh my god. Sắp bị mắng thảm rồi đây.
Lăng Vi nhìn di động của con trai đang rung lên trong lòng ban tay mình, cô móc di động của mình ra xem cuộc gọi đã từ chối, thật sự là của Từ Niệm Niệm, f*ck…… Cứ nhè vào lúc cô vô cùng phiền muộn mà gọi điện tới.
Bắt máy thôi, nếu không bắt máy nữa, chờ đến khi cô nàng kia về đây thì cô tiêu đời. Nghĩ đến cách Từ Niệm Niệm trừng phạt người ta, thì Lăng Vi liền đau lòng đến lá gan cũng run lên, ôi những tờ tiền của cô, lại có người đến tiêu tiền thay cô rồi.
Bắt điện thoại, một tiếng kêu chói tai vang lên trong loa nghe.
“Dịch Dịch, mami con đâu? Kêu mami ra đây cho mẹ!”
Lăng Vi ném di động cho con trai, tỏ ý với cậu: “Nói mẹ không có ở đây.”
Lăng Dịch Sâm ngoan ngoãn gật đầu, cầm di động lên, nói nhỏ nhẹ: “Mẹ nuôi Niệm Niệm, mami con nói mami không có ở đây.” Nói xong còn nhìn sang Lăng Vi với vẻ đòi khen ngợi.
Ngay tức thì, mắt Lăng Vi trợn tròn lên, con trai à, con muốn bán mami phải không, nhất định là vậy rồi.
Bất đắc dĩ, bạn học Từ Niệm Niệm đã kêu gào cô ở đầu bên kia điện thoại rồi, cô chỉ có thể bất chấp tất cả mà nhận điện thoại.
“Vi Vi, mình nói cho cậu biết, cho cậu thời hạn trong vòng một tiếng đồng hồ chạy tới sân bay quốc tế, đến đón bà đây, nếu không, cậu chờ đó đi, hừ hừ.”
Từ Niệm Niệm về thành phố Liêu rồi? Hai mẹ con nhìn nhau một cái, cùng lên tiếng hỏi: “Cậu/mẹ về rồi à?”
“Về rồi, vốn định đáp xuống rồi mới nói với cậu, bây giờ mình hối hận rồi, cậu đến đón mình ngay lập tức, còn một tiếng đồng hồ nữa là tới rồi đấy.” Lần nào cũng làm bất ngờ vui mừng thành ngạc nhiên kinh hãi, đây chính là sở trường của bạn học Từ Niệm Niệm.
“Có mang quà cho con không ạ?” Lăng Dịch Sâm vẫn rất bình thản, điều cậu quan tâm nhất vẫn là quà, đồ ăn, đồ chơi, tiêu xài, càng nhiều càng tốt.
Từ Niệm Niệm ngồi ở khoang hạng nhất dành cho một người, không kiêng kị gì mà gào tới hét lui, dù sao đáp xuống đất rồi lại phải gói gém mình lại, trở thành một ngôi sao nổi tiếng hoàn hảo, không soi được tật xấu nào.
“Mang rồi, mang rồi, mau mau đến rước mẹ, nếu không là cái gì cũng không có đâu.”
Từ Niệm Niệm cúp máy, nhớ lại cảnh tượng lúc cô đi tìm Dịch Khôn trước khi rời khỏi nước Mỹ, trong lòng lại bắt đầu chua xót, hốc mắt dần dần tích đầy nước mắt.
Người không quen thuộc với Dịch Khôn, vừa vào đến nhà Dịch Khôn, chắc chắn sẽ cho rằng Vi Vi và Dịch Dịch là vợ và con trai của anh ta. Có ai mà không có việc gì lại phóng to ảnh của bọn họ rồi treo lên mỗi góc trong nhà chứ. Nếu như không phải đã nhận thức được Dịch Khôn quan tâm Lăng Vi nhiều thế nào, thì Từ Niệm Niệm nhất định sẽ cảm thấy anh biến thái.
“Yêu nhiều lắm, nhiều lắm phải không, yêu đến nỗi chỉ cần cô ấy yên ổn, là anh sẽ vui phải không?” Cô đã từng hỏi Dịch Khôn như vậy, Dịch Khôn không trả lời.
Bây giờ câu nói này cũng có thể dùng để hỏi chính mình, mà câu trả lời của bản thân Từ Niệm là, “Nếu yêu anh ấy, thì phải cố gắng giành lấy, chứ không phải đứng tại chỗ yên lặng chờ đợi.” Cô đã đợi rất nhiều năm rồi, mệt rồi, cũng mỏi rồi.
Dịch Khôn chờ đợi Lăng Vi gần 5 năm, mà Từ Niệm Niệm cô chờ đợi Dịch Khôn đâu chỉ 5 năm?
Khi bạn yêu một người nhưng không được đáp lại, bạn sẽ cảm thấy thời gian qua đi rất chậm, rất giày vò. Nhưng có lúc, thà rằng chờ đợi giày vò như thế, cũng không muốn bị từ chối lạnh lùng, bởi vì cần có một kết quả tốt, để có thể tiếp tục ảo tưởng, tiếp tục chờ đợi……
“Dịch Dịch, mami ra sân bay đón mẹ nuôi của con, con đi qua chơi với chú khờ khạo được không?” Nghĩ đến những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này, Lăng Vi cảm thấy con trai vẫn nên ở nhà thì an toàn hơn.
Lăng Dịch Sâm lại không chịu, cậu nhớ mẹ nuôi rồi, cũng lo lắng nếu cậu không đi đón mẹ nuôi, thì cậu sẽ không có quà nữa, vậy thì không ổn rồi.
Mắt thấy không còn nhiều thời gian nữa, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Dịch Dịch, Lăng Vi gọi vài người thuộc hạ đi theo mình ra sân bay quốc tế đón Từ Niệm Niệm.
Có đôi khi, sợ chuyện gì đó thì đừng nên nghĩ nhiều, bạn càng lo lắng điều gì thì điều đó càng xảy ra. Lần này, mới vừa chạy lên đường cao tốc, Lăng Vi đã nhìn thấy có xe đi theo ở phía sau.
Cô xoay đầu lại, xuyên qua kính thủy tinh nhìn thấy cửa sổ trước và sau của chiếc xe ở đằng sau đều mở ra hết, có hai khẩu súng thò ra, đoán chừng là muốn bắt cô với Dịch Dịch.
“Trên người các anh có mang súng chứ?” Lăng Vi hỏi hai anh em trong bang Xích Viêm ngồi ở ghế lái và ghế phụ lái.
Hai người nọ gật đầu, đưa cho Lăng Vi một khẩu súng, nói: “Phu nhân, chút nữa em nhảy xuống xe ngăn bọn chúng lại, chị và cậu chủ nhỏ nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.”
Câu xưng hô “phu nhân” kia làm cho Lăng Vi đỏ mặt, cô khen ngợi gật đầu một cái. Không hổ là người do Viêm Bá Nghị chọn ra, anh em của bang Xích Viêm rất trung thành, nhưng nếu phải mạo hiểm như vậy thì vẫn là thôi đi.
“Chỗ các anh có lựu đạn không?” Lăng Vi cúi đầu nhìn Dịch Dịch đang nằm ngang, cậu đã ngủ rồi, không nhận ra tình hình hiện tại.
Hai người ở hàng ghế trên lắc đầu, người ngồi ở ghế phụ lái lại mở miệng nói: “Bình thường chúng em ra ngoài sẽ không mang theo thứ đó, Lão Đại ra lệnh nghiêm cấm, nói lực sát thương quá lớn, ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh.”
Chậc chậc, Viêm Bá Nghị suy tính đến nhiều thứ thật đấy.
“Pằng” một tiếng súng vang lên, người ở xe phía sau thò đầu ra, hét lớn: “Để lại người lớn và con nít trên xe, chúng tôi có thể tha cho các người một mạng.”
Bị nói trúng rồi, Lăng Vi bất đắc dĩ lắc đầu, sao gần đây không được bình yên như vậy chứ, ở Mỹ chưa từng xảy ra nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ thật sự có người không thích mình ở lại thành phố Liêu ư?
Lay lay Dịch Dịch đang ngủ say: “Con trai, dậy nào.”
Lăng Dịch Sâm nhếch nhếch cái miệng nhỏ không nói gì, không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn thể hiện sự kháng nghị, gần đây cứ luôn có những giấc mơ kì quái đủ kiểu, cậu còn cho rằng tiếng súng đó xảy ra trong mơ nữa cơ.
Lăng Vi lấy súng ra, nhắm chuẩn vào bánh xe của chiếc xe phía sau, bắn một phát, cũng trật mất rồi. F*ck, trước kia Dịch Khôn nói muốn dạy cô, cô cảm thấy Dịch Khôn suy nghĩ nhiều quá, hoàn toàn không thèm học cho tốt, bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.
Lại vang lên hai tiếng súng nữa, chiếc xe phía sau càng ngày càng gần, lúc Lăng Vi cảm nhận được “bùm” một tiếng, người ngồi trên ghế lái đạp thắng, xe dừng lại rồi, quay đầu qua nói: “Phu nhân, bánh xe bị bắn bể rồi.”
“Nhưng mà không sao, bọn chúng rất dễ đối phó.” Một cái bánh xe mà phải bắn biết bao nhiêu lần mới trúng, kỹ thuật bắn súng của người trong xe đằng sau chính xác được bao nhiêu chứ.
Xe dừng lại bên đường, hai anh em bang Xích Viêm ngồi ở hàng ghế trước xuống xe, đi lẫn vào đường trong, một trong số đó giơ súng lên bắn một phát, bắn bể bánh xe của chiếc xe đằng sau.
Lăng Dịch Sâm nghe thấy hai, ba tiến súng liên tiếp, chợt mở mắt ra, liền nhìn thấy Lăng Vi đang bế cậu, đang muốn mở cửa đi ra.
“Mami, chúng ta lại gặp nguy hiểm nữa rồi hả?” Cục cưng họ Lăng là một đứa bé gặp nguy không hoảng, cậu không sợ là vì cậu cảm thấy ở bên cạnh mami sẽ không sao cả, đây là cảm giác an toàn mà người lớn mang đến cho trẻ nhỏ, cũng là vì đã trải qua nhiều rồi.
Lăng Vi ôm chặt Dịch Dịch, khẩu súng trên tay vẫn còn bốc khói, vừa rồi cô nhắm vào người ở trong chiếc xe phía sau, hình như đã bắn trúng một tên, ặc, súng thì dùng tốt thật, nhưng vẫn không thoải mái bằng kim bạc và dao găm.
Không bao lâu sau đã giải quyết xong trận chiến, Lăng Vi nhìn hai tên bỏ xe chạy trốn, rồi đi đến gần chiếc xe kia, nhìn thấy còn hai tên gục trong xe, hình như đã mất hơi thở.
“Lục soát một chút đi, xem xem có thể tìm được là do ai phái đến không.” Lăng Vi dặn dò hai thuộc hạ, bế Dịch Dịch đứng chờ ở chỗ xa hơn một chút.
Hai thuộc hạ lục lọi trong xe một lúc, thì cuống quít chạy ra, vừa đến trước mặt Lăng Vi, chiếc xe kia liền nổ tung.
Lăng Vi che lỗ tai của Lăng Dịch Sâm lại. Không muốn để cho Dịch Dịch nhìn thấy cảnh tượng này, cô cất bước từ từ đi về phía trước một khoảng, quay đầu lại thì phát hiện xe đã thay bánh xe dự phòng, chạy đến trước mặt cô.
“Chuyện hôm nay tạm thời đừng nói với Lão Đại của các anh, gần đây anh ấy bận rộn quá rồi, tôi lo anh ấy phân tâm sẽ không trông nom được.”