Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 89: Nhà có cục cưng họ Lăng tinh quái ham tiền



Editor: miemei

Những chuyện thế này rất nhiều, chẳng có gì lạ. Lăng Vi không cảm thấy có gì đặc biệt, cô mở hộp thư ra, bắt đầu xử lý email, xem nội dung công tác, đọc lướt qua các loại báo cáo mà trợ lý gửi tới.

“Mình nghĩ, chút nữa mà đi ra ngoài, đám phóng viên truyền thông sẽ đến công ty chặn đường cậu đấy, cậu tin không?” Ngô Mỹ Mỹ là loại người có thể làm ra những chuyện như thế, tiết lộ tin tức càng đơn giản hơn bán đứng công ty nhiều.

Từ Niệm Niệm gật đầu, “Mình tin chứ, quản lý của mình còn hận không thể làm cho mình vừa về đến thành phố Liêu là xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì đó nữa kìa, để được lên trang đầu ấy.”

“Mẫu thiết kế mới của Cartier đã ủy thác cho công ty mình toàn quyền thiết kế rồi, đến lúc đó có Myrons và người phụ trách kiểm định là được. Truyền thông có thể sẽ nói, cậu đến hối lộ công ty thiết kế trước, rồi sau đó……”

“Được rồi, được rồi, đừng thảo luận chủ đề này nữa, cậu làm việc nhanh lên đi, mình ngồi bên sô pha với cậu.” Nói xong, Từ Niệm Niệm đứng lên ngồi xuống sô pha dành cho khách.

Lăng Vi không để ý đến Từ Niệm Niệm nữa, bắt đầu tập trung làm việc. Cô đã nói chuyện Từ Niệm Niệm về thành phố Liêu cho Tiểu Diệp Tử nghe, Tiểu Diệp Tử sẽ âm thầm tuyên truyền một số chuyện giúp Từ Niệm Niệm. Đến lúc đó danh tiếng của cô ấy sẽ càng ngày càng hot.

Trong một căn biệt thự ở New York, Mỹ.

Dịch Khôn đưa lưng về phía cửa phòng, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong tay vẫn còn nội dung tin nhắn của Từ Niệm Niệm. Anh ta đã xem rất nhiều lần, mãi vẫn không xóa đi. 

Con người chính là một tổ hợp thể mâu thuẫn, anh ta yêu Lăng Vi lại không đành lòng tổn hại đến Từ Niệm Niệm, cho nên mới tạo thành hiện trạng bị hai chị em kia đá khỏi cuộc chơi như bây giờ.

“Lão Đại, có cần đi cứu Carrera ra không ạ?” Thuộc hạ bên người của Dịch Khôn thấp giọng hỏi.

Dịch Khôn lắc đầu: “Bây giờ hắn ta nhất định chịu không ít khổ sở ở bang Đầu Ưng. Mấy người đó cảm thấy Italia xa xôi lắm, mafia không với tay tới thành phố Liêu được, để cho bọn chúng lên mặt vài ngày trước đã, cũng đâu chết người được.”

Biết Vi Vi từng bị người của bang Đầu Ưng bắt cóc, Dịch Khôn đã ghi lại món nợ này rồi. Nếu không phải vì sản nghiệp ở Mỹ có vấn đề, không thể nào thoát thân được, thì có lẽ anh đã không thể giữ chân của mình mà đến thành phố Liêu âm thầm để ý đến Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm rồi. 

“Nghe nói lão đại của bang Xích Viêm bị thương, cậu bảo người của cậu đừng đi quấy nhiễu tổng bộ Xích Viêm nữa, tất cả đều chờ lệnh của tôi.” Nếu Viêm Bá Nghị bị thương, thì Vi Vi và Dịch Dịch làm sao đây? Ai bảo vệ?

Tắt điện thoại, bỏ vào túi. Dịch Khôn xoay người trở lại trước bàn máy tính, nhìn hình ảnh trên máy tính mà ngẩn người. Lần trước trở về trông thấy Vi Vi vùi vào lòng người đàn ông đó, có lẽ là do ganh tị, nên bây giờ không dám đi nữa, vẫn sợ không dám nhìn cảnh tượng đó. Từ Niệm Niệm đã về đến thành phố Liêu rồi, không biết Vi Vi có hỏi cô ấy về mình không nữa.

Đang suy nghĩ, di động lại có âm báo tin nhắn đến. Dịch Khôn vừa mở ra liền thấy nội dung Từ Niệm Niệm nhắn qua, “Thời tiết ở thành phố Liêu càng ngày càng lạnh rồi, không biết khi nào mới rơi một trận tuyết lớn đây, bên Vi Vi tất cả mọi thứ đều ổn, anh yên tâm đi.”

Dịch Khôn đọc nội dung tin nhắn, thử soạn một tin để trả lời, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải trả lời cái gì cho tốt, dứt khoát nhấn xóa, trực tiếp xóa đi.

Nếu trước kia vẫn chưa biết tình cảm Từ Niệm Niệm dành cho anh, vậy thì lời tỏ tình của Từ Niệm Niệm trước khi rời khỏi đã nói cho anh biết rõ tất cả.

Từ Niệm Niệm đối với anh, giống như anh đối với Lăng Vi vậy, họ yêu một người lặng thầm không lên tiếng, người được yêu thì lại vờ như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết. Không nói toạc ra, cũng không từ chối.

Có lẽ là do suy nghĩ đắn đo quá nhiều, sợ sẽ tổn thương đến đối phương, người hiền lành luôn thích dùng hành động để nói cho bạn biết, rốt cuộc họ yêu hay là không yêu, giống như hôm anh cứu Lăng Vi ra từ nhà của Tống Thu Minh vậy, nụ cười và nỗi nhớ nhung đó đều không thuộc về anh.

Thời tiết ở New York cũng càng ngày càng lạnh, Dịch Khôn đứng trong phòng vẫn mặc áo tay ngắn. Máy điều hòa trung tâm trong nhà đang bật, cây xanh ở góc phòng đang nở rộ, chỉ có trong lòng anh là lạnh như băng, cảm giác như bất kể nhiệt độ có nóng lên cỡ nào đi nữa cũng không thể ấm lên được.

Khi yêu một người, bạn sẽ nhớ mãi những ngày chia xa với họ, bởi vì chia xa, là lúc đau khổ nhất. Khi yêu một người, bạn cũng sẽ nhớ đến khoảnh khắc cả hai quen biết nhau, bởi vì chỉ có hồi tưởng, không ngừng hồi tưởng mới có thể cảm nhận được kỷ niệm xưa ở ngay trước mắt, nỗi lưu luyến ở ngay bên mình.

Trước lúc Lăng Vi muốn trở về thành phố Liêu, Dịch Khôn đã cho thuộc hạ đi thăm dò Viêm Bá Nghị. Anh ta vẫn luôn cảm thấy anh ta đã quá sơ ý, nếu như loại trừ Viêm Bá Nghị từ sớm, thì có lẽ sau này sẽ không phải nhìn thấy cảnh tượng hai người họ ôm nhau. Gì mà yêu một người thì phải thành toàn cho sự lựa chọn của người đó, Dịch Khôn anh đây thì không đồng tình với cái quan điểm chó má đó đâu.

Chỉ cần một thời cơ, một thời cơ có thể giành lại Vi Vi, anh ta sẽ chạy qua đó kéo lấy Lăng Vi và Dịch Dịch, đưa họ trở về Mỹ, hoặc là đến một thành phố hoàn toàn mới, tạo nên khoảng hồi ức chỉ thuộc về bọn họ.

Hãy tha thứ cho suy nghĩ u oán không thể có được nhưng vẫn muốn có này đi, sự cố chấp của Dịch Khôn còn sâu sắc hơn cả sự cố chấp của Từ Niệm Niệm. Anh ta không biết mình còn có thể làm được những gì, không dám gọi điện cho Lăng Vi, do dự rất lâu vẫn là gọi vào số điện thoại của Lăng Dịch Sâm.

Lăng Dịch Sâm đang ngồi bên giường của Viêm Bá Nghị nghe Mộ Bạch kể chuyện cổ tích, bây giờ cậu là cậu chủ nhỏ của tổng bộ Xích Viêm mà, dưới một người trên vạn người nha, ặc, không đúng, là dưới hai người chứ (daddy và mami), dĩ nhiên cậu sẽ được đối đãi không tầm thường rồi.

Nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên di động, Lăng Dịch Sâm nuốt miếng kem cuối cùng xuống, che giấu tiếng di động rung lên, nhảy xuống ghế, chạy chậm ra ngoài hành lang.

Thân phận của chú Dịch Khôn thực sự có chút nhạy cảm, cậu không thể để cho daddy nghe thấy nha.

Hai thuộc hạ đứng ngoài cửa, nhìn cậu chủ nhỏ lắc cái mông nhỏ, ngồi xổm ở góc tường, lén lút nghe điện thoại, hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên nhớ đến màn biểu diễn đặc sắc mấy ngày trước.

“A lô, chào chú Dịch Khôn, lâu lắm rồi chú không gọi điện cho con đó nha.” Lăng Dịch Sâm nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, thế mới nhỏ tiếng hỏi thăm.

Dường như đầu bên kia điện thoại biết Dịch Dịch cố ý đè thấp giọng xuống, cũng học theo nhỏ giọng hỏi: “Dịch Dịch, còn biết chú là ai nữa hả, có nhớ chú không?”

“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi, chú Dịch Khôn, dạo này khỏe không ạ?” Lâu lắm rồi không gọi điện cho cục cưng đáng yêu rồi nha, đồ ăn vặt cũng sắp hết rồi, ặc, cuộc điện thoại này đến đúng lúc quá đi.

“Chú Dịch Khôn, chú muốn hỏi về chuyện của mami và mẹ nuôi Niệm Niệm phải không ạ?” Lăng Dịch Sâm tự cho rằng mình rất thông minh, cười hì hì nói.

Dịch Khôn không biết nên nói thế nào, mỗi lần anh ta gọi điện cho Dịch Dịch đều cảm thấy ở đầu bên kia điện thoại không phải là một đứa bé hơn bốn tuổi, ngược lại giống như một cậu nhóc lớn khôn khéo.

Ho nhẹ một tiếng, Dịch Khôn hỏi bằng giọng điệu không thể nghe ra cảm xúc của anh ta: “Khi nào thì mami con với mẹ nuôi Niệm Niệm của con về Mỹ thế, chú mời họ đi ăn bữa ngon.” Ặc, thực ra anh ta không nghĩ tới sẽ hỏi câu này, nhưng cũng không thể nào trực tiếp hỏi tình hình của Viêm Bá Nghị, với tâm trạng của Lăng Vi chứ.

Lăng Dịch Sâm nghĩ cũng không cần nghĩ đã trực tiếp trả lời: “Lúc nên về thì bọn con sẽ về mà, nhớ bọn con lắm phải không, trước khi mẹ nuôi về đây không có đi tìm chú sao ạ? Nếu như chú Dịch Khôn muốn gửi bưu kiện đồ ăn vặt cho con, Dịch Dịch rất hoan nghênh nha, càng nhiều càng tốt ạ.” Lăng Dịch Sâm lắc lắc đôi chân ngắn vì ngồi xổm mà hơi tê, cười vui vẻ nói. Tuy câu nói này có chút vòng vèo, nhưng chắc chắn là chú Dịch Khôn sẽ hiểu mà.

Dịch Khôn cười đồng ý, trong lòng nghĩ rằng giải quyết Dịch Dịch vẫn rất dễ dàng. Bữa ăn ngon, cộng đồ ăn vặt, cộng chị gái xinh đẹp, cộng thêm bao lì xì lớn, những thứ này thôi là đủ rồi.

Nhận điện thoại mà còn tốn sức hơn là chạy 100m nữa, Lăng Dịch Sâm đứng thẳng người lên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai chú canh cửa đang nghẹn cười.

Cậu chỉnh lại quần áo, nghênh ngang đi tới chỗ cửa, trong lòng nghĩ: Vừa rồi quên mất hai ông thần giữ cửa này, chắc là họ sẽ không nói với daddy và mami rằng cậu đòi đồ ăn vặt ở chỗ chú Dịch Khôn đâu nhỉ. Tuy cậu không hiểu thế giới quan của người lớn lắm, nhưng mẹ nuôi có nói qua, chú Dịch Khôn thích mami, mà mami là của daddy, nếu daddy biết cậu nói chuyện điện thoại với người thích mami, có khi nào sẽ nổi giận không?

“Hai chú muốn cười phải không?” Lăng Dịch Sâm khoanh hai tay trước ngực, cười đến có chút không được tự nhiên. Cậu phải ra oai phủ đầu với hai người này, lấy lại chút thể diện cậu chủ nhỏ bang Xích Viêm của cậu mới được.

Hai người thuộc hạ kia không biết sao bọn họ lại cản trở tầm mắt của cậu chủ nhỏ rồi, vội lắc đầu. Một trong số đó còn giơ tay lên thề, nói: “Cậu chủ nhỏ, chúng tôi không nghe thấy gì hết, cũng sẽ không nói gì hết, vừa nãy nhớ đến chuyện lúc trước, mới nhịn không được muốn cười thôi.”

Mộ Bạch đứng bên trong nhìn hai thuộc hạ canh cửa khom lưng xuống nhận sai với Lăng Dịch Sâm, cười vẫy tay: “Dịch Dịch, vừa rồi chạy ra ngoài làm gì thế?”

Lăng Dịch Sâm tin lời của hai người thuộc hạ kia, khôi phục lại tâm trạng tốt, vừa nhún vừa nhảy đến bên cạnh Mộ Bạch, kéo lấy tay anh ta hỏi: “Chú Mộ Bạch, chúng ta đi uống trà chiều sao ạ?”

Được, lại là ăn. Mộ Bạch mỉm cười nhìn dáng vẻ làm nũng của Lăng Dịch Sâm, gật đầu: “Mua nước dừa với tiramisu cho cháu có được không?”

Lăng Dịch Sâm gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, rồi mới chạy đến bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, ngồi xuống ghế.

Cậu rối rắm một chuyện, không biết nên hỏi daddy hay không. Là một đứa con nít, một khi có chuyện mà không hỏi, thì lại có một loại cảm giác muốn đi ị mà lại không thể ị được.

Viêm Bá Nghị nhìn con trai đang im lặng, vẻ mặt hình như không đúng lắm. Anh vươn tay xoa xoa bàn tay nhỏ mập mạp của Lăng Dịch Sâm, hỏi: “Dịch Dịch sao vậy? Ra nhận điện thoại rồi, sao vẻ mặt lại không vui thế này.”

“Daddy, sao ba biết con đi nhận điện thoại?” Lúc nãy cậu che giấu tốt lắm nha.

Mộ Bạch ngồi bên cạnh cười trộm, ngoài hành lang vốn không có người, chút âm thanh nhỏ thôi cũng sẽ bị khuếch đại lên, huống chi cậu chủ nhỏ che lỗ tại lại nói điện thoại, nghĩ rằng nhỏ tiếng lắm, thực ra người trong phòng đều nghe thấy hết.

Viêm Bá Nghị luôn cảm thấy Dịch Dịch có chuyện giấu mình, nhưng nhóc con không muốn nói, anh cũng đâu thể ép hỏi nó được. Gã Dịch Khôn kia hẳn là người lần trước gặp ở nhà của Tống Thu Minh. Anh cũng từng cho người đi điều tra, chỉ điều tra được là anh ta có chút thế lực ở Mỹ, thân phận Hoa kiều, có công ty gia tộc, những thứ khác thì cũng bình thường thôi.

Thấy con trai nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc, Viêm Bá Nghị cười nói: “Vậy con có muốn nói cho daddy biết con gọi điện thoại cho ai không?”

“Không phải con gọi đâu, là chú Dịch Khôn gọi qua đó, có thể là chú ấy biết con hết đồ ăn vặt, muốn gửi một ít qua cho con ấy mà. Daddy, ba không giận chứ?” Không đánh tự khai, Lăng Dịch Sâm vội nói ra ngay.

“Con thích chú Dịch Khôn kia lắm hả?” Đây là chuyện mà Viêm Bá Nghị quan tâm hơn hết, nghe nói vào lúc Vi Vi nghèo túng nhất, người đó từng giúp đỡ. Trong lòng anh như có dằm đâm vào, có chút tiếc nuối khi mà Vi Vi cần nhất, mình lại không thể chăm sóc cho cô ấy, cũng sinh ra chút ý đối địch với người đàn ông đó.

Lăng Dịch Sâm không hề do dự gật đầu: “Chú Dịch Khôn rất tốt với con, chú ấy dạy con rất nhiều chuyện, còn mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt, dắt con đi đủ nơi tiệc tùng để ăn đồ ăn ngon nữa, ặc……” Lăng Dịch Sâm nhìn ra nét mặt của daddy thay đổi, lập tức bụm miệng lại, sao cậu lại quên mất rằng chuyện này không thể nói ra cơ chứ, chắc daddy sẽ không tìm mami tính sổ đâu nhỉ.

“Sao Dịch Dịch không nói nữa rồi?” Nụ cười trên mặt Viêm Bá Nghị dần dần khuếch rộng ra, anh biết dáng vẻ vừa rồi đã dọa tới con trai rồi, lập tức dịu giọng giải thích: “Daddy không giận đâu, chẳng qua nghĩ tới những chuyện mà con với mami từng làm trong quá khứ, daddy lại không được tham gia vào cuộc sống của hai mẹ con con, nên có chút tiếc nuối.” 5 năm thiếu thốn tình thương của cha, không biết sẽ dẫn đến sự thay đổi thế nào, điều này vẫn luôn là khoảng cách giữa Viêm Bá Nghị và Lăng Vi.

Lăng Dịch Sâm trừng to mắt, điệu bộ như không tin được, sờ sờ trán của Viêm Bá Nghị, hỏi: “Daddy, có phải ba không được bình thường không, chẳng lẽ ba không yêu mami nữa rồi sao? Người đàn ông khác thích mami, mà ba cũng không giận hả?”

Ặc, con trai à, thế này là đâu ra đâu hả, con cũng trưởng thành sớm quá rồi đó. Lớn tuổi như vậy rồi, cho dù ghen tuông cũng đâu thể để cho các con biết được, Viêm Bá Nghị bổ sung trong lòng.

Lúc này, thuộc hạ đi mua cơm chiều đã đưa đồ tới cửa, Mộ Bạch đi qua kiểm tra, xác nhận không sao rồi mới đặt trước mặt Lăng Dịch Sâm.

Vừa nhìn thấy đồ ngọt, Lăng Dịch Sâm liền chặt đứt suy nghĩ tiếp tục nói với daddy về chuyện chú Dịch Khôn, thôi vậy, chuyện của mấy người lớn, con nít như cậu cũng không thể làm chủ được, vẫn nên ăn nhiều đồ ngon một chút để lớn lên thật nhanh thôi.

Lúc Lăng Vi đến phòng làm việc là thời gian vừa vào ca làm việc buổi chiều, đợi đến khi cô bận rộn xong rồi ngẩng đầu lên thì đã là bốn giờ chiều rồi, mới mấy ngày không làm việc thôi, trong mail đã chất đầy thư từ.

“Niệm Niệm, cậu đói không?” Cô nhớ Từ Niệm Niệm vẫn chưa ăn trưa, nhìn cô ấy lật cuốn tạp chí trên tay, vội hỏi.

Từ Niệm Niệm quay đầu qua nhìn, mặt đầy vẻ bất lực: “Ngất, mình thật sự phục cậu luôn đó. Mình đã gọi đồ giao tận nơi rồi, nếu không ly mocha kia của cậu ở đâu biến ra chứ? Mình thấy cậu uống sắp hết rồi, mới nghĩ tới hỏi mình hả, chậc chậc, sớm biết vậy thì làm cho cậu chút thuốc xổ là được rồi, cho giải nhiệt chút, ha ha.”

Lăng Vi cười cười tắt máy tính, đứng dậy kéo Từ Niệm Niệm đi về phía thang máy. Nhân viên trong công ty thấy Lăng Vi tan tầm sớm cũng chẳng lấy làm lạ, tổng giám đốc có năng lực giành hợp đồng với Cartier về tay, bọn họ khâm phục đến đầu rạp xuống đất, về sớm một chút thì thế nào, không đến mấy ngày cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến sự vận hành của công ty.

“Tổng giám đốc Lăng xin dừng bước.” Lăng Vi và Từ Niệm Niệm đã đứng trước thang máy chờ thang xuống lầu, phó tổng giám đốc Lưu ở đằng sau chạy tới, điệu bộ thở hổn hển.

Chỉ là mấy ngày không gặp, Lăng Vi cảm thấy cái bụng phệ của phó tổng giám đốc Lưu lại rộng thêm hai mét nữa, quả thật nên giảm béo rồi đây.

“Phó tổng giám đốc Lưu có chuyện gì sao?” Cô đã hỏi trợ lý tại sao lại tìm Lưu Kế Phát làm giám đốc, những lời giải thích của trợ lý lại làm cô rung động. Sự khôn khéo, tinh ranh của phó tổng giám đốc Lưu vô cùng thích hợp đi mời gọi kí kết hợp đồng trong giới kinh doanh bên ngoài, đường đường là một phó tổng giám đốc, mà có thể cùng nhân viên đi chạy khách, tuy là có hơi đáng ghét một chút (háo sắc một chút), nhưng cũng có chỗ có ích.

Lưu Kế Phát cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Phòng Thiết Kế đã ra bản vẽ thiết kế rồi, bây giờ vẫn là nửa thành phẩm, không biết cô có hứng thú đi xem một chút không?”

Kể từ khi kí kết hợp đồng với Cartier, đã mấy ngày rồi Lăng Vi không đến công ty, chuyện của Ngô Mỹ Mỹ, mọi người đều nghe ngóng được. Ngô Mỹ Mỹ được tuyển vào là do ông ta thông qua, không muốn bị liên lụy, cho nên…… nhìn thấy Lăng Vi thì lập tức chạy qua bày tỏ lòng quyết tâm.

“Tạm thời không có thời gian, sáng ngày mốt hãy nói đi, không yêu cầu thời gian, chỉ yêu cầu hoàn mỹ, sáng tạo.” Đây là yêu cầu của cô đối với phòng Thiết kế, đối với nhân viên trong công ty.

Lưu Kế Phát khom lưng gật đầu, nhìn cũng không dám nhìn Lăng Vi với Từ Niệm Niệm bên cạnh cô, rồi lại quay đầu chạy vào công ty, y như chó pug vậy.

Yêu cầu bên phía Cartier chính là muốn Lăng Vi chính tay vẽ bản thiết kế, nhưng Lăng Vi vẫn muốn cho nhân viên trong công ty một cơ hội, liền để cho bọn họ thiết kế một bộ trước, nếu có thể hợp yêu cầu thì dùng của nhân viên. Nếu của nhân viên không qua ải được, đến lúc đó cô mới tự mình ra tay. Một vài ý tưởng sáng tạo đều ở trong đầu của cô rồi, cũng không vội.

Hai người vừa xuống tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở giữa bãi đậu xe. Lăng Vi kéo Từ Niệm Niệm lùi về sau một bước.

Sau khi Lý Canh nhìn thấy Lăng Vi, không có đuổi theo. Hôm nay anh ta đến đây chỉ với mục đích muốn giải thích nỗi khổ tâm mà lúc trước anh ta đối xử với Lăng Vi như thế.

“Lăng Vi, cô đừng chạy, đừng, đừng sợ tôi.” Lý Canh gỡ mũ xuống, bước chậm về phía thang máy.

Lăng Vi từng chịu khổ ở chỗ Lý Canh, trong lòng có ám ảnh, cô không muốn nghe Lý Canh giải thích, ấn nút thang máy chờ để đi lên lầu trở lại.

Từ Niệm Niệm nhìn ra Lăng Vi căng thẳng, nắm chặt lấy tay của Lăng Vi, an ủi: “Không sao, đừng sợ, Vi Vi, cậu đừng sợ.” Thực ra cô ấy cũng có chút sợ, chẳng qua là cố hết sức kiềm chế lại thôi.

Nhìn thấy thang máy chậm lại, sắp xuống tới tầng hầm, Lý Canh cũng chạy nhanh mấy bước, cách mấy chiếc xe hét về phía Lăng Vi: “Tôi không phải cố ý đâu, Lăng Vi, cô đừng trách tôi, lúc trước là tôi bị ép buộc, tôi cũng không còn cách nào khác, mạng của con gái tôi vẫn còn ở trong tay cô ta……”

Một tia sáng lóe lên giữa không gian u tối, mấy tiếng tách tách lại vang lên. Tiếp theo đó liền có một đám phóng viên chạy về phía Lăng Vi và Từ Niệm Niệm.

Sau khi thấy có ngưới tới, Lăng Vi lập tức lấy khăn quàng che mặt lại, lấy kính râm ra đeo vào.

Lý Canh nhìn thấy có người chạy vào, không dừng lại nữa, xoay người ngồi vào trong xe rồi rời khỏi, anh ta đợi mấy ngày rồi mới đợi được Lăng Vi, muốn thanh minh một chút, nhưng lại phát hiện càng bôi càng đen, hơn nữa Lăng Vi đã không tin tưởng anh ta rồi. Ha ha, thật buồn cười, hoặc là vốn đã chưa từng tin tưởng anh ta, anh ta còn áy này biết bao lâu.

Sau khi mấy tiếng tách tách và đèn nháy qua đi, một cái micro được đưa tới: “Chúng tôi nhận được tin tức, nói Niệm Niệm ở đây, không ngờ thật sự đợi được nha, liên quan đến chuyện làm người phát ngôn quảng cáo cho Cartier, vừa mới có tin tức mới, không biết Niệm Niệm có nghe nói không?” Một nữ phóng viên trông giống thực tập sinh hỏi.

Từ Niệm Niệm lắc đầu không muốn trả lời, người phát ngôn quảng cáo cho Cartier là ai liên quan gì đến cô cơ chứ, thật sự đủ rồi nha. Cô ấy mỉm cười đáp: “Chuyện này hả, tôi không để ý lắm, chuyện người phát ngôn bây giờ vẫn chưa kết luận mà? Nếu có quyết định phải nói với tôi một tiếng nha.”

“Cô bên cạnh đây là bạn của Niệm Niệm ư? Hay là……” Một nam phóng viên với giọng nói hơi ẻo lả, Lăng Vi liếc anh ta một cái, nhìn thấy càng ngày càng nhiều phóng viên chạy tới, rốt cuộc cũng hiểu tại sao các ngôi sao đi đến đâu đều thích đeo kính râm, mấy cái đèn flash này thật là chói đến mù mắt mà.

Thang máy đã xuống tới, Lăng Vi canh chuẩn thời gian, nhấn nút thang máy, kéo Từ Niệm Niệm chạy vào. Động tác của Từ Niệm Niệm cũng rất nhanh, có thể là vì kinh nghiệm tích lũy được khi trốn phóng viên ngày qua ngày. Sau khi hai người vào thang máy, lập tức nhấn vào nút đóng cửa, sau khi Từ Niệm Niệm mỉm cười vẫy tay, chào một cái rất lịch sự, cuối cùng cửa cũng khép lại.

“Chắc là con nhỏ Ngô Mỹ Mỹ kia nói với phóng viên là mình ở đây rồi.” Từ Niệm Niệm thở ra một hơi, nói với Lăng Vi.

Lăng Vi không gật đầu cũng không lắc đầu, cô càng ngày càng không có ấn tượng tốt với cái cô Ngô Mỹ Mỹ kia.

Sau khi Viêm Bá Nghị nhận được điện thoại cầu cứu của Lăng Vi, thì lập tức phái người qua dời đám phóng viên đứng chờ ở ngoài tòa nhà đi, Lăng Vi và Từ Niệm Niệm lén la lén lút ngồi vào xe của Mộ Bạch, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nhìn nhau cười, ngay lúc đang muốn trao đổi điều tâm đắc, bên cạnh vang lên một tiếng cười chế giễu: “Bảo hai người mang theo con thì cứ không chịu, bây giờ tốt rồi, gây họa rồi đó.”

Lăng Vi vừa quay đầu qua liền nhìn thấy cậu nhóc núp ở dưới ghế phụ lái, vươn tay qua muốn kéo cậu lên.

“Dịch Dịch, con tới khi nào thế?” Từ Niệm Niệm lấy kính mát xuống, nhìn sang gương mặt ngây ngô của nhóc Dịch Dịch, cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc Dịch Dịch này cứ như là không có ý tốt ấy.

Lăng Dịch Sâm ngồi lại lên ghế phụ lái, còn hung dữ trừng tài xế một cái, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ có thể làm anh ta run sợ: “Chú tài xế này, chẳng phải cháu đã nói với chú rồi sao, sau khi hai người họ lên xe thì đừng chạy ngay, chú không thấy cháu đang trốn sao? Thành tâm muốn cháu bị đụng cho ngốc đi phải không?”

Tài xế ngồi bên ghế lái như ngồi trên bàn chông, vừa lái xe vừa giải thích: “Cậu chủ nhỏ, lúc đó tình hình khẩn cấp, thuộc hạ cũng không còn cách nào khác, lần sau nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý.”

“Chú ý gì hả? Nếu như cháu bị đụng cho ngốc mất rồi, lão đại của các chú sẽ rất đau lòng, có phải chú bất mãn với lão đại các chú, nên mới ăn hiếp cháu đúng không? Đợi chút nữa xuống xe cháu sẽ nói với chú Mộ Bạch, để chú ấy đánh mông của chú, hừ hừ.” Nói xong, còn giơ tay nắm lấy dây an toàn, cậu tiếc mạng lắm đó nha.

Cậu mới hơn bốn tuổi một chút xíu thôi, đời người vừa mới bắt đầu, an toàn là chuyện quan trọng nhất nhất nhất. Suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy mình nói chưa đủ, lại trừng mắt với tài xế nói: “Cháu giận thật đấy, không phải nói đùa đâu. Không có lần sau nữa nhé, nếu chú muốn lấy công chuộc tội, thì dừng xe trước tiệm kem đối diện bệnh viện, mua một cây kem khổng lồ tặng cháu đi.”

Lăng Vi ngồi ở hàng ghế sau, lạnh lùng liếc sang con trai cưng của mình, lắc đầu: “Lăng Dịch Sâm, có chừng mực thôi, đừng quá đáng quá đấy.”

Thật sự đủ quá rồi, Từ Niệm Niệm vừa lấy kính mát xuống lại đeo lên lại. Cô đây không muốn để cho con trai nuôi nhìn thấy ánh mắt của cô bây giờ, nếu như bị chú ý thì lại phải tổn thất một mớ nữa, năng lực vơ vét tài sản của con trai nuôi thật sự không ai bì kịp đâu.

“Mẹ nuôi Niệm Niệm, mẹ ngồi lên xe chuyên dụng của con rồi, chẳng lẽ không có gì muốn nói sao ạ?” Lăng Dịch Sâm lắc cái mông nhỏ, dùng sức quay đầu lại nhìn sang Từ Niệm Niệm.

Từ Niệm Niệm cười cười không nói gì, cô ấy không biết nói gì mới tốt. Mỗi lần tiếp xúc với Dịch Dịch cô đều phải cực kỳ cẩn thận, không để ý một chút thôi là bị ép phải tặng một bao lì xì lớn đi mất, trong lòng chịu không nổi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.