Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 90: Mami với chú Dịch Khôn có tình riêng?



Editor: miemei

Lăng Vi bị xem nhẹ cảm thấy có chút tức giận, giơ tay nhéo tai của Lăng Dịch Sâm, lớn tiếng hỏi: “Dịch Dịch, những gì mami nói với con, con có nhớ hay không hả?”

Lăng Dịch Sâm bị đau, hét lên một tiếng ui da: “Mami, mẹ ngược đãi trẻ em. Mẹ chờ đi, con sẽ méc với daddy. Như thế này mà ở Mỹ là mẹ sẽ bị bắt đó, không thể quá đáng quá nha.” Lo lắng mami thỉnh thoảng chơi trò đùa con trai để tìm thú vui, Lăng Dịch Sâm đã bảo chú Dịch Khôn giảng dạy cho cậu các điều lệ người lớn đối xử với trẻ em ở Mỹ.

“Lăng Dịch Sâm……” Lăng Vi vặn tai của Dịch Dịch, nghiến răng cười nói: “Ở đây là thành phố Liêu, không phải Mỹ. Nếu con muốn về Mỹ, mami sẽ đi đặt vé máy bay cho con, một mình con về bên đó.”

Từ Niệm Niệm vừa thấy Lăng Vi nhéo tai Dịch Dịch, liền ra oai ngay: “Vi Vi, mẹ nuôi của Dịch Dịch còn ở đây, cậu không được động tay nhé, Dịch Dịch, mẹ nuôi làm một giao dịch với con, nếu như con không cần bao lì xì của lần trước nữa, thì mẹ nuôi có thể bảo mami con thả tay ra.”

Lăng Vi vừa muốn lên tiếng, thì nhìn thấy Từ Niệm Niệm nháy mắt với cô, cô lập tức phối hợp nói: “Cũng được, hai người thỏa thuận xong thì mình sẽ buông tay.”

“Hừ hừ, mami, mẹ vẫn nên đánh con đi, đừng đánh mặt là được rồi, dù sao về sau cũng phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm. Nhớ là đánh con xong rồi cũng phải cho con lì xì nhé, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn cái của mẹ nuôi đó, trở lại con sẽ đi qua chỗ daddy khóc lóc một hồi, rồi cũng sẽ có lì xì nữa, nghĩ thôi đã thấy rất xúc động rồi, mami, mẹ mau đánh đi.” Hừ, muốn dùng bao lì xì để xóa bỏ hết hả, mơ hão đi. Lăng Dịch Sâm hạ quyết tâm trong lòng. Đao có thể gãy, máu có thể chảy, lì xì tuyệt đối không thể mất.

Hai người lớn lại nhìn nhau một cái, muốn nói thêm gì nữa, kết quả xe đã dừng lại bên đường. Tài xế xin lỗi quay đầu lại nói xe tắt máy rồi.

Lăng Vi và Từ Niệm Niệm ngây ra hai giây, liền nghe thấy Lăng Dịch Sâm nói một cách quái lạ: “Chắc chắn là chiếc xe cũng chịu không nổi hai người phụ nữ già như mami với mẹ nuôi, nên thà tắt máy cũng không muốn chạy tiếp nữa.”

“Lăng Dịch Sâm con nói cái gì đó?”

“Dịch Dịch, con nói mẹ nuôi là phụ nữ già hả?”

Hai người phụ nữ lên tiếng cùng một lúc, như xù lông nhìn về phía cậu nhóc ngồi trên ghế lái phụ, ngay lúc muốn vươn tay bắt lấy cậu thì cậu đã mở cửa xe nhảy ra ngoài mất rồi.

Xong đời, đụng phải ranh giới của mami với mẹ nuôi rồi. Nét mặt Lăng Dịch Sâm thay đổi, nhất là khi nhìn thấy Lăng Vi và Từ Niệm Niệm đã chạy tới bắt cậu.

“Có ai không, có ai không, có người muốn bắt con nít đi bán nội tạng kìa.” Cũng không nhìn đây là đâu, Lăng Dịch Sâm hét lớn kêu cứu.

Lăng Vi và Từ Niệm Niệm nhìn nhau, không thể tin được mà nhìn sang con trai khóc lóc kêu cứu, thở dài một hơi, bỗng chốc cảm thấy thất bại quá, ngay cả một thằng nhóc cũng đấu không lại, thật là thất bại quá mà.

Lăn qua lăn lại một hồi như thế, đợi đến khi về đến tổng bệnh viện Xích Viêm thì trời đã tối rồi. Lăng Dịch Sâm chạy vào phòng bệnh trước rồi trốn sang bên cạnh giường của Viêm Bá Nghị, kề bên tai Viêm Bá Nghị, nhỏ giọng nói: “Daddy, nếu ba giúp con vượt qua ải này, con sẽ nói một bí mật nhỏ khác của mami cho ba nghe.”

“Bí mật gì?” Viêm Bá Nghị nheo mắt nhìn cậu con trai đang thở hổn hển, khóe mắt liếc thấy Lăng Vi đã đẩy cửa đi vào.

Lăng Dịch Sâm quay đầu lại thấy Lăng Vi và Từ Niệm Niệm đã mở cửa bước tới, mặc kệ ba lần bảy hai mốt liền trèo lên giường bệnh của daddy, nước mắt lưng tròng nhìn Viêm Bá Nghị: “Daddy nếu con bị mami mang đi, thì ba đừng nhớ con quá nhé, sau này không thể hiếu thảo với ba thật tốt nữa rồi, hu hu hu, con không nỡ.”

Mộ Bạch ngồi bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn Lăng Dịch Sâm, dòng nước mắt này đến nhanh ghê, nói chảy là chảy, nói ngừng là ngừng, thật là khâm phục mà. Không nói những cái khác, Dịch Dịch đi làm diễn viên chắc chắn không thành vấn đề.

“Lăng Dịch Sâm, con đủ lắm rồi đấy, hôm nay gây họa còn ít sao hả?” Lăng Vi ngồi lên sô pha, nhìn Lăng Dịch Sâm đang nằm sấp bên cạnh giường, không đến gần nữa..

Từ Niệm Niệm cũng mệt đến nỗi thở hồng hộc, cô chỉ chạy theo Vi Vi đuổi theo Dịch Dịch mấy trăm mét thôi đã mệt thành thế này rồi, cô làm người mẫu mà thể lực còn không bằng một đứa nhóc, xem ra sau này cần phải luyện tập thêm rồi.

Viêm Bá Nghị ôm Lăng Dịch Sâm, thương yêu hỏi cậu: “Con trai, chẳng phải con đi đón mami với mẹ nuôi à, sao về muộn thế?”

Lăng Vi muốn huơ tay bảo Viêm Bá Nghị đừng hỏi nữa, kết quả vẫn là không kịp.

Tìm được người để kể khổ rồi, Lăng Dịch Sâm hắng giọng, bắt đầu bô lô ba la. Nói đến nỗi Từ Niệm Niệm bịt tai lại, Lăng Vi nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ có Mộ Bạch có chút ngồi không nổi nữa. Năng lực nói nhiều của cậu chủ nhỏ quả là đẳng cấp, anh ta cảm thấy như có một con ruồi bay vào trong lỗ tai, cứ ong ong không ngừng.

Viêm Bá Nghị hơi mệt, vốn là anh mỉm cười nghe con trai kể chuyện trải qua trong ngày hôm nay, rốt cuộc vẫn không chống lại được tiếng gọi của Chu Công, chìm vào giấc mộng đẹp.

Đợi đến khi Lăng Dịch Sâm nói đến khô cả miệng phải ngừng lại, thì trong căn phòng không có một chút động tĩnh gì.

“Daddy?” Kêu Viêm Bá Nghị một tiếng, anh đã ngủ say mất rồi.

“Mami?” Kêu Lăng Vi một tiếng, cô đang cúi đầu xem điện thoại, không để ý đến cậu.

“Mẹ nuôi?” Kêu Từ Niệm Niệm một tiếng, rốt cuộc cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu xuống. Lòng tự tin của Lăng Dịch Sâm bị tổn thương rồi, cậu bĩu môi nhảy xuống giường bệnh, nhấc đôi chân nhỏ ngắn ngủn lên chạy đến trước mặt Lăng Vi và Từ Niệm Niệm, kéo tay của Lăng Vi, ngoan ngoãn hỏi: “Mami, con nhớ mẹ có nhiều tiền lắm phải không, nếu mẹ không nghe con nói chuyện, thì con sẽ đi nói cho người khác biết đó nha.”

Lúc này Lăng Vi mới ngước mắt lên nhìn Lăng Dịch Sâm, cười khẽ hai tiếng, nói: “Con trai à, nếu mà con tiếp tục giày vò mami như vậy nữa thì mẹ sẽ đưa con về Mỹ thật đấy.”

“Mami, mẹ muốn giao con cho chú Dịch Khôn hả?” Lăng Dịch Sâm hỏi với vẻ mặt đầy hi vọng.

Lăng Vi vội lắc đầu: “Về sau đừng nhắc đến chú Dịch Khôn hoài nữa, nhất là trước mặt daddy con.” Cô không muốn Viêm Bá Nghị có hiểu lầm gì.

“Tại sao ạ? Mẹ sợ daddy biết hai người có tình riêng hả?” Khoảnh khắc này, vẻ mặt của Lăng Dịch Sâm không giống như biểu cảm của một đứa bé nên có.

Từ Niệm Niệm nghe thấy tên của Dịch Khôn, lập tức quay đầu qua nhìn Lăng Dịch Sâm: “Chú Dịch Khôn thế nào?” Cô ấy không chú ý đến những thứ khác, chỉ nghe thấy hai chữ Dịch Khôn thôi. 

Lăng Dịch Sâm nhe răng cười, nhìn Từ Niệm Niệm nói: “Lỗ tai của mẹ nuôi có chức năng lọc từ hay sao thế?”

Viêm Bá Nghị đã ngủ rồi, nghe thấy tên của Dịch Khôn thì tỉnh dậy ngay, mắt hơi động đậy nhưng vẫn giả vờ ngủ, muốn nghe xem Vi Vi sẽ nói gì.

“Dịch Dịch, ai nói với con là mami với chú Dịch Khôn có tình riêng? Người có tình tiêng là mẹ nuôi Niệm Niệm của con ấy, liên quan gì đến mẹ?” Từ Niệm Niệm ngồi bên cạnh, nhưng Lăng Vi vẫn cực lực làm sáng tỏ, thằng nhóc Dịch Dịch này cũng thật là, tự vạch áo cho người xem lưng, lúc trước biết nhìn sắc mặt nói chuyện lắm mà, sao hôm nay không dùng được nữa rồi.

Lăng Dịch Sâm cười hì hì, đôi mắt to híp lại thành hình trăng khuyết, lấy di động ra đưa cho Lăng Vi nói: “Mami, lén nói cho mẹ biết nhé, chú Dịch Khôn có gọi điện cho con đó. Không tin mẹ xem lịch sử cuộc gọi đi, con cảm thấy mục đích chú ấy gọi điện hơn phân nửa là muốn hỏi xem khi nào mẹ về Mỹ ấy.”

Nhìn vẻ nguy hiểm trong mắt Lăng Vi, bàn tay nhỏ mập mạp của Lăng Dịch Sâm rút trở về. Hứ, chú Dịch Khôn thích mami, mami thích daddy, người có mắt đều có thể nhìn ra được mà, cũng đâu phải chuyện mất mặt gì, đến nỗi như vậy sao.

“À, ừ, mẹ nuôi này, nể mặt mẹ rất quan tâm chú Dịch Khôn, con nói tin này cho mẹ nghe, bao lì xì kia có còn cho con nữa hay không?” Hừ hừ, phụ nữ chính là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, lúc ở Mỹ, mẹ nuôi Niệm Niệm vẫn luôn đối nghịch với chú Dịch Khôn, thực ra thì trong lòng thích người ta, thích thì cứ nói thẳng thôi, còn quanh co vòng vèo, tuy cậu là con nít, nhưng lúc thích bạn nữ nào đó, cũng sẽ không hề keo kiệt mà nói ra tình cảm yêu thích của mình đó nha.

Thế giới của người lớn phiền phức quá, vẫn là thế giới của con nít đơn giản hơn, ừm…… vẫn nên làm con nít tốt hơn. Mỗi ngày ăn uống rồi ngủ, hạnh phúc thôi rồi.

Đối với chuyện Lăng Dịch Sâm thừa cơ đòi lì xì, Từ Niệm Niệm đã không lấy làm lạ nữa, bao nhiêu lần rồi, đếm cũng đếm không hết, may mà cô ấy cũng coi như là một bà mẹ nuôi có tiền, nếu không sớm đã bị cậu con trai nuôi ham tiền này moi rỗng túi rồi. Dịch Khôn gọi điện cho Dịch Dịch, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ.

Thực sự rất tò mò, Từ Niệm Niệm gật đầu: “Con nói cho mẹ nuôi nghe trước đã, ngày mai sẽ đưa con lì xì.” Nói tới thì cũng là Dịch Dịch bán đứng tin tức của mami cậu, cô ấy mới hứa đưa tiền, tùy tiện nói một câu “được” thôi, thì ở trong lòng Dịch Dịch đã biến thành lời hứa rồi, haizz ~ đau lòng ghê!

Lăng Dịch Sâm không nhìn ánh mắt cảnh cáo của mami, khao khát nhìn sang Từ Niệm Niệm, mãi cho đến khi cô ấy hứa, mới từ từ nói: “Chú Dịch Khôn hỏi sau khi mẹ nuôi về đây thế nào rồi, con có bắt nạt mẹ nuôi hay không. Mẹ nuôi, con là con nít mà, sao con bắt nạt người lớn như mẹ được chứ? Thường nghe nói, phụ nữ với tiểu nhân là khó nuôi nhất, cũng có nghĩa là không thể bắt nạt phụ nữ với tiểu nhân, đúng không ạ?”

Ánh mắt Từ Niệm Niệm nhìn Lăng Dịch Sâm căng cả lên, cô ấy mấp máy môi, lại hỏi: “Chỉ chút chuyện thế này, đáng giá bao lì xì 50 ngàn của mẹ nuôi sao hả? Xóa một số không đi.”

“Đừng mà, đừng mà.” Lăng Dịch Sâm vốn đang cực kỳ hưng phấn, lập tức dẹp cảm xúc đi. Xoay qua đổi lại biểu cảm khác, đôi mắt long lanh nước mắt vươn tay ra, bắt đầu màn biểu diễn của cậu.

Lăng Vi đã quen nhìn dáng vẻ con trai đi theo Niệm Niệm đòi lì xì, thành thói quen thường ngày mất rồi, dù sao chân trước Niệm Niệm đưa cho Dịch Dịch, quay đầu lại cô cũng trả lại cho cô ấy ngay. Nhưng trước giờ Niệm Niệm đều không lấy, cô liền đền bù lại cho Niệm Niệm bằng cách khác. Mặc dù là quan hệ mẹ nuôi với con trai nuôi, nhưng cứ luôn như thế, cô cũng ngại lắm.

Viêm Bá Nghị nằm không nổi nữa, Dịch Dịch là con trai của anh nha, Viêm Bá Nghị anh đây có gia tài nghìn tỷ, lẽ nào còn để cho con trai nhà mình đi theo người khác giơ tay xin lì xì sao.

“Dịch Dịch, con đến thơm daddy một cái, daddy cho con bao lì xì lớn này.” Cổ họng Viêm Bá Nghị hơi ngứa, từ từ ngồi dậy, ngoắc ngoắc tay với Lăng Dịch Sâm.

Nghe thấy có bao lì xì lớn, Dịch Dịch chạy qua ngay, nhìn cũng không thèm nhìn đến mẹ nuôi Niệm Niệm của cậu nữa.

Từ Niệm Niệm bật cười nói: “Vi Vi, mình vẫn luôn nghi ngờ phải chăng lúc Dịch Dịch còn nhỏ, chúng ta đã làm sai chuyện gì rồi không, sao mà thằng nhóc này lại ham tiền thế cơ chứ?”

Lăng Vi cũng hùa theo: “Trong mắt thằng nhóc đâu đâu cũng là tiền, thật sự không thể vơ vét của nó được một chút nào.”

Một lần nữa hai người lại ăn ý nhìn nhau một cái, bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.