Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 117





Thấy nàng tỉnh lại, Ninh Úc nở một nụ cười nhợt nhạt mà ấm áp: “Đệ không sao… Tỷ tỉnh lại là tốt rồi.”
Ninh Tương Y cau mày, vậy mà còn nói là không sao?
Nàng còn đang muốn nói gì thì trong người chợt thấy quặn đau! Đúng vậy, nàng đã trúng phải kịch độc, nhưng khi ấy nàng đã mệt bở hơi tai, không dám để Ninh Úc biết nên đã tự mình uống thuốc giải.

Song nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng thì có lẽ độc này vẫn chưa được giải, cũng không biết loại độc gì mà lợi hại tới vậy!
Thấy nàng nhíu mày, Ninh Úc lại cảm thấy lo lắng!
“Tỷ không sao chứ? Đệ đi gọi đại phu!”
Ninh Tương Y kéo hắn lại, muốn nói nàng không sao nhưng vừa chạm tới cổ tay của hắn thì hắn chợt né tránh theo phản xạ.

Ninh Tương Y cảm thấy rất lạ, nàng đưa tay kéo tay áo của hắn lên xem, toàn là vết dao cắt!
“Chuyện này là sao?”
Mặt Ninh Tương Y chợt trở nên nghiêm túc! Lúc trước khi chém giết để thoát khỏi vòng vây thì nàng nhớ rất rõ! Ninh Úc không hề bị thương, vậy những vết thương này ở đầu ra, vì sao nhìn rất giống như là hắn tự cắt? Có cả thảy bảy đường!
Ninh Úc rút tay lại, khẽ mỉm cười: “Đệ không sao, hoàng tỷ, tỷ chờ chút, đệ đi gọi người tới chữa thương cho tỷ.”
“Đợi đã!”
Ninh Tương Y ho khụ khụ mấy tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, lại mở miệng hỏi hẳn.

“Ta hỏi đệ, những vết thương này là sao?”
“Dĩ nhiên là vì ngươi rồi…”
Một giọng nói đểu cán từ xa vọng tới, Ninh Tương Y ngẩng đầu lên, ngay lập tức nàng bị bộ quần áo đỏ thẫm trên người Tư Vô Nhan làm hoa mắt, con người của nàng hơi co lại, không ngờ là hắn ta! Ninh Tương Y rũ mắt, đè nén nghi hoặc trong lòng, thờ ơ hỏi.
“Ngươi có ý gì?”
Tư Vô Nhan cười ha ha: “Ta nói với hắn là người mất quá nhiều máu, tổn thương tới căn cơ, chỉ khi dùng máu của người thân nấu thuốc thì mới có thể cứu ngươi tỉnh lại, vậy nên những vết thương trên người hắn… Đều là vì cắt máu cho ngươi mới tạo ra!”
“Cái gì?!”
Ninh Tương Y giận tím mặt! Người khác không biết nhưng nàng còn không biết sao? Vốn dĩ nàng và Ninh Úc không hề có quan hệ ruột thịt! Vậy mà lúc này nàng vẫn có thể tỉnh lại, chứng tỏ máu này không hề liên quan tới máu mủ ruột thịt, hoàn toàn vô nghĩa!
Có điều, Tư Vô Nhan không biết.

Hắn ta thấy vẻ mặt giận dữ của Ninh Tương Y thì còn ngại không đủ kích thích, vậy nên hắn ta lại nói: “Ngươi không chỉ mất máu quá nhiều, còn bị trúng độc ba phần, phương thuốc của ta không hề có vấn đề.

Bây giờ độc của ngươi chưa hoàn toàn giải hết, xem ra là do đệ đệ tốt của ngươi vẫn chưa cống hiến đủ máu rồi… Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, độc dược ngẩm vào lục phủ ngũ tạng, ta cũng không thể làm gì khác…”
Nói xong, hắn ta lại nhíu mày, giả vờ quan tâm, nói: “Nhưng gần đây, vị thiếu niên này cũng mất quá nhiều máu, không chịu nổi trọng trách này, nếu tiếp tục cho máu thì có lẽ sẽ chết đi.

Nhưng mà nếu hẳn không cho máu thì… Người sẽ chết, ngươi nói xem, làm thế nào mới ổn đây?”

“Ta không sao, ta có thể tiếp tục”
Sau khi lạnh lùng đáp lại lời Tư Vô Nhan, Ninh Úc quay đầu nở nụ cười với Ninh Tương Y, trong dáng vẻ mệt mỏi của hắn lộ ra chút thỏa mãn: Tốt quá… Cuối cùng tỷ cũng đã tỉnh lại.”
Ninh Tương Y cảm thấy chua xót khi nhìn nụ cười của hắn, hăm hằm nói: “Người đâu!”
Có hạ nhân vội vàng đi tới, Ninh Tương Y nói: “Sắc thêm một bát thuốc mà bình thường ta thường dùng tới đây, bát vừa rồi ta đã ói ra rồi.”
Gã hạ nhân nghe nàng nói vậy, trực tiếp quay sang nhìn Ninh Úc, Trong lòng gã hiểu rõ, thuốc mà vị tiểu thư này dùng, nhất định phải tron thêm máu của điện hạ mới được.
Ninh Úc như đã quen, hắn kéo ống tay áo lên, dường như lại muốn tự cắt một đường ở tay.

Ninh Tương Y vội vàng kéo hắn lại, nói với hạ nhân: “Dùng máu gà hoặc máu heo cũng được, mau đi di!”
Tư Vô Nhan cười phi: “Vậy không được rồi, thuốc do ta điều chế thì chỉ cần khác một chút cũng sẽ ảnh hưởng tới tác dụng của nó.”
Ninh Úc vỗ vỗ mu bàn tay của Ninh Tương Y, hạ giọng khéo léo nói: “Yên tâm, đệ không sao”
Không sao mới lạ đó! Ninh Tương Y âm thầm mắng Tư Vô Nhan là kẻ giết người không thấy máu, rồi nàng nói thẳng với gã hạ nhân: “Còn không đi mau?”
Người nọ nghe vậy thì vội vàng rời đi.
Có điều, Ninh Úc cảm thấy không ổn.

Vốn dĩ hắn cũng không hề tin lời của Tư Vô Nhan nhưng sau khi thử phương thuốc của hắn ta một lần thì sắc mặt Ninh Tương Y thật sự đã khá lên nhiều nên hắn mới tiếp tục cấp máu để phối thuốc cho Ninh Tương Y, song Ninh Tương Y lại túm chặt tay hắn, nghiêm mặt nói,

“Ta đã lừa đệ lần nào chưa? Đệ còn không tin ta sao?”
Ninh Úc không khỏi nghĩ lại, đúng là Ninh Tương Y chưa từng lừa gạt hắn, bởi vậy nên dù vẫn hơi chần chờ nhưng hắn không hề mở miệng.
Hắn đã quá mệt mỏi, mất nhiều máu, lại thêm việc thiếu ngủ, chỉ cần vừa suy nghĩ thì đầu hắn liền cảm thấy đau, choáng váng.

Hiện giờ, Ninh Tương Y đã tỉnh lại, hắn cũng dần cảm thấy hai mắt khô khốc, cay xè, hắn tựa đầu vào vai nàng, rất muốn ôm nàng ngủ một giấc.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã được đưa tới.

Vì thường xuyên uống thuốc này, khi Ninh Tương Y nhận lấy chén thuốc vừa định uống thì giọng nói lành lạnh của Tư Vô Nhan truyền tới.

Không được xem màn kịch tỷ đệ chém giết lẫn nhau, hắn ta cảm thấy rất không vui, vậy nên giọng nói cũng trở nên khó chịu.”Ngươi hãy nhớ rõ, dược tính của thuốc này rất mạnh, nếu không có máu của hắn trộn vào để tổng hợp dược tính thì người uống vào là chết chắc!”
Ninh Úc vừa nghe thấy vậy thì đầu óc vốn mê man chợt tỉnh táo lại! Hắn nhìn chén thuốc, nói nhỏ với Ninh Tương Y: “Vẫn nên dùng máu của đệ đi… Đệ thật sự không sao.”
Tư Vô Nhan nhìn Ninh Úc với vẻ mặt buồn cười, thiểu niên này toàn tâm toàn ý lo lắng, nhưng thiếu nữ đó… Đối diện với sống chết của bản thân, hắn ta cũng muốn xem xem người ta sẽ chọn lựa như thế nào.

Ai ngờ, Ninh Tương Y không cần chọn, nàng dùng một tay ngăn cản Ninh Úc, tay kia đưa thuốc lên miệng…
Ninh Úc chợt thấy căng thẳng, hai mắt mở to!
Thuốc này rất khó uống, vừa đảng vừa chát, nàng nghi ngờ không biết liệu có phải Tư Vô Nhan cố tình thêm muối vào để chỉnh mình hay không!
Thấy nàng cứ như vậy mà uống thuốc, Ninh Úc vội vàng quan sát vẻ mặt của nàng.


Còn Tư Vô Nhan, vẻ mặt tươi cười của hắn ta có chút cứng ngắc, hắn ta không ngờ là sẽ có người không để ý tới mạng sống của mình như vậy, do nàng không sợ chết thật hay nàng tin tưởng rằng phán đoán của mình không sai?
Nhàm chán, không vui chút nào!
Thuốc đắng làm khuôn mặt của Ninh Tương Y nhăn nhó nhưng nàng vẫn nở một nụ cười nhìn còn xấu hơn cả khóc với Ninh Úc: “Đệ nhìn xem, ta không sao, người này quá xấu xa, hắn ta cố ý đó!”
Thấy Ninh Tương Y không sao thật, Ninh Úc thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đã không còn sức lực gây sự với Tư Vô Nhan nữa, bây giờ hắn đã quá mệt mỏi, vì vậy hẳn dựa vào Ninh Tương Y, thoáng cái đã ngủ thiếp đi.
Ninh Tương Y sợ hết hồn.

Nhưng khi thấy hắn chỉ đang ngủ thì nàng không khỏi cảm thấy đau lòng… Nàng không dám gọi hắn dậy, chỉ trừng mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Tư Vô Nhan.

Sao người này sao lại xấu xa tới vậy? Đúng là giống với mẹ của hắn ta, cả trái tim đều biến thành màu đen rồi!
Dường như Tư Vô Nhan không hề nhìn thấy ánh mắt hung dữ của nàng, hắn ta uể oải ngáp một cái: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ xem nên đối xử với ta như thế nào, độc trên người ngươi còn chưa được giải hết, đó còn là loại độc nổi danh nhất Lâu Diệp, nếu không có ta thì chắc chắn ngươi sẽ chết!”
Ninh Tương Y cười nhạt: “Dù sao ngươi cũng không thật lòng muốn cứu ta, ai không biết Quỷ Kiến Sầu Tư Vô Nhan nổi tiếng máu lạnh.

Ngươi cứu người, chẳng qua chỉ vì muốn họ đổi kiểu chết khác mà thôi… Chỉ muốn chơi đùa một phen, đùa chết thêm mấy người mà thôi.” Hoặc hắn ta còn có mục đích khác.
Nói đến đây, vẻ mặt nàng ngày càng trở nên lạnh lẽo: “Dù ngươi có muốn làm gì, ta đều có thể bỏ qua, nhưng nếu ngươi làm tổn hại tới Ninh Úc.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.