Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 139





Lời của hắn ta khiến Ninh Tương Y sững sờ.

Ninh Giác càng nghĩ càng thấy đây là ý kiến hay!
Nếu như Ninh Tương Y đi cùng hắn ta, không chỉ có thể bắt tay xây dựng thời đại thịnh thế, hơn nữa hắn ta có đủ thời gian để tác động vào Ninh Tương Y, để nàng đón nhận, chờ đợi hắn ta!
Chỉ cần hẳn ta trở thành Hoàng đế, hắn ta nhất định sẽ để Ninh Tương Y trở thành Hoàng hậu của hắn ta! Chỉ cần nàng đi cùng hắn ta, hắn ta có thể có rất nhiều thời gian để làm việc!
Mà Ninh Tương Y cũng hơi dao động, bởi vì kế hoạch âm thầm của nàng còn đang trong quá trình xây dựng, tự mình tới giám sát thì tốt hơn.

Nhưng nàng lại nghĩ tới Ninh Úc… bây giờ Ninh Úc được phong làm Tề vương, còn nhậm chức Hữu đô vệ cấm quân kinh thành! Dưới tay có năm vạn binh mã, chắc chắn không thể rời đi, chẳng lẽ nàng lại muốn rời khỏi Ninh Úc đi làm việc khác sao?
Hai mắt Ninh Giác dần hiện lên vẻ mờ mịt, chậm rãi nói.

“Nếu muội và ta đi với nhau, không chỉ có thể bắt đầu kế hoạch hậu cần của muội, còn có thể đi mở cửa hàng, dù sao cũng tốt hơn huynh bị bó tay bó chân ở kinh thành, đúng không?”
Hắn ta nói rất đúng, bây giờ Ninh Tương Y ở kinh thành chính là “Người chết”, tuyệt đối không thể xuất hiện, so với ở lại đây, còn không bằng thay hình đổi dạng ra ngoài gây dựng sự nghiệp lẫy lừng…
Đang lúc Ninh Tương Y há to miệng muốn nói gì, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Nàng sẽ không cùng ngươi đâu!”
Thân thuyền chao đảo nhẹ, rèm buồng thuyền bị nội lực xé rách.


Mà Ninh Úc lạnh lùng đứng đầu thuyền, gió thổi bay áo bào của hắn, đôi mắt tràn ngập sát ý khóa chặt vào người Ninh Giác!
Sát ý trần trụi đó khiến Ninh Tương Y không khỏi đứng dậy ngăn Ninh Giác, nhưng Ninh Giác lại đứng dậy, vượt qua Ninh Tương Y đi về phía khoang thuyền, đối đầu với Ninh Úc.

“Vì sao không thể?”
Dưới ánh trăng, Ninh Giác đứng khá thấp, cho nên hắn ta khẽ ngẩng đầu, trên khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười lần đầu tiên lạnh lẽo đến vậy, lưng hắn ta thẳng tắp, nhìn thẳng Ninh Úc.

Nếu như lui một bước là phải nhường Ninh Tương Y, như vậy thì dù có thịt nát xương tan, hắn ta cũng sẽ không lui lại! Mà Ninh Úc đứng trên mũi thuyền nhô cao, nhìn xuống Ninh Giác từ trên cao, là đang trào phúng.

Chỉ với loại nam nhân tay trói gà không chặt như Ninh Giác mà cũng xứng tranh hoàng tỷ với hắn sao?
“Hoàng tỷ là của ta, nàng… sẽ chỉ đi theo ta!”
Lúc Ninh Úc nói câu này, không khỏi quan sát sắc mặt của Ninh Tương Y, hắn hi vọng nhìn thấy Ninh Tương Y sẽ tán thành hắn dường nào, sau đó đứng ra bóp chết trái tim Ninh Giác!
Ninh Tương Y bị vẻ mặt ẩn chứa ưu thương của hắn khiến cho sững sờ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi với hắn.

Chẳng lẽ nàng mới xa hắn một năm rưỡi, đã lại phải rời hắn rồi sao?
Cảm nhận được cảm xúc của Ninh Tương Y thay đổi, Ninh Giác nheo hai mắt lại: “Nàng ở kinh thành chỉ có thể bó tay bó chân, rời khỏi nơi này, mới có thể giương cánh bay cao, người muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà bắt Y Nhi bất chấp nguy hiểm ở lại đây với ngươi sao? Quả đáng rồi đấy!”
Ninh Úc dừng lại, mím môi mỏng, sau đó kiên định nói: “Ta có thể bảo vệ nàng!”
“Bảo vệ?” Ninh Giác cười lạnh: “Y Nhi không phải chim vàng oanh nhốt trong lồng, nàng ưu tú hơn bất kỳ nam tử nào trên thế gian này, nàng đã từng nói, sửa xong kênh đào, nàng phải nghĩ cách lũng đoạn vận chuyển hậu cần, còn nói muốn lén bao trọn nhánh sông giao dịch với Lâu Diệp.

Nàng muốn mở cửa hàng ra khắp cả nước thậm chí là ngoài nước, mà ngươi… Lại muốn trói một người như vậy bên người? Chỉ vì sự ích kỷ của bản thân?”.

Từng câu từng chữ của hắn ta đánh vào chỗ đau của Ninh Úc, sắc mặt hắn trắng bệch, cuối cùng nở nụ cười khổ.

Sao hẳn lại không biết Ninh Tương Y thích tự do, sao hắn lại không biết nàng ưu tú cỡ nào? Nhưng cũng bởi vì quá ưu tú, hắn không thể buông tay!
Bởi vì một khi hắn buông tay, sẽ càng ngày càng có nhiều người phát hiện ra điểm tốt của nàng, đến tranh giành nàng! Bây giờ… Hoàng tỷ chưa từng rung động với bất cứ ai, thế nhưng một khi gặp được nhiều người, có thể nàng sẽ yêu ai đó!
Yêu ai đó?!
… Chỉ cần thoáng có suy nghĩ này thôi cũng đủ khiến sát khí trên người hắn chực chờ bùng nổ!
Hai mắt hắn đột nhiên trở nên đỏ hồng, nhếch khóe môi.

“Nhưng xử lý thế nào? Hoàng tỷ từng nói rồi, nàng tất cả cũng vì ta, nếu đã thành lập dựa trên ta, như vậy từ bỏ vì ta thì có gì không được?!”
Lời của hắn như con dao đâm vào tim Ninh Giác chảy máu! Trước giờ hắn ta chưa từng nghĩ đen Ninh Tương Y sẽ làm đến nước này vì Ninh Úc…
Hắn nhìn qua Ninh Tương Y, ánh mắt hắn ta không giấu nổi không cam tâm và lên án!

Chẳng phải chi là ba năm ở lãnh cung thôi sao? Chẳng lẽ hắn ta không sánh bằng, kém cỏi hơn sao?!
“Đủ rồi.


Ninh Tương Y đột nhiên mở miệng, lúc này nàng có chút mệt mỏi nhìn Ninh Giác, lại nhìn Ninh Úc, khó nhọc khẽ thở dài một cái.

“Nói cho ta, tại sao ca ca và đệ đệ ta coi trọng nhất lại cãi nhau ở đây vậy?”
Nàng khó hiểu bứt tóc, bực bội nhìn bọn họ.

“Chẳng phải hai người nên chung sống hòa thuận sao? Vì sao lại là đối đầu với nhau?”
Ninh Tương Y không nghĩ ra, rõ ràng bất kể nàng có rời đi hay không không phải chuyện lớn, vì sao bọn họ lại như đang tranh giành nàng, khiến nàng cảm giác không biết làm sao vậy…
Lời nói lạnh nhạt của nàng khiến Ninh Giác và Ninh Úc giật mình, bọn họ liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy cảm xúc như vậy trong mắt đối phương.

Đè nén, và đau lòng.

Đúng vậy, ở trong lòng Ninh Tương Y, bọn họ là người thân quan trọng nhất của nàng, cũng chỉ là người thân mà thôi… Nàng sẽ sinh ra ý nghĩ nắm tay cả đời với rất nhiều người, song sẽ không bao giờ nghĩ đến bọn họ…
Mà bây giờ, trừ phi… Bọn họ muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy này, nếu không, chỉ có thể giả vờ bình an vô sự chung sống hòa bình…
A, chung sống hòa bình? Không khí giương cung bạt kiếm trên chiếc thuyền này rõ ràng quá rồi.

Dường như trong lòng Ninh Tương Y thoáng hiện lên điều gì, nhìn bọn họ hết sức phức tạp, gió hồ thổi lòng người lạnh, cũng khiến lưng nàng lạnh lẽo.

Nàng hơi chần chờ, thử cẩn thận hỏi…

“Hai người vẫn chưa trả lời ta… Tại sao phải đối chọi gay gắt?”
Ánh mắt nàng sắc bén nhìn qua vẻ bất an trên mặt Ninh Giác, và vẻ lạnh lùng trên mặt Ninh Úc, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ vô cùng kỳ lạ!
Có phải… thế giới này điên rồi không? Vì sao nàng lại sinh ra suy nghĩ như vậy?
Ninh Giác chớp mắt, cuối cùng đưa tay vuốt tóc Ninh Tương Y, dưới ánh trăng, ánh mắt của hắn mềm mại, bất đắc dĩ thở dài.

“Có lẽ muội không biết… con người Ninh Úc tâm ngoan thủ lạt, ta chỉ sợ bị hẳn ảnh hưởng.

” Ninh Úc nhìn chằm chằm hắn cười lạnh, nhưng vẫn tiếp lời hắn.

“Gần đây lợi dụng sự áy náy của Hoàng đế, mượn tay người giết không biết bao người, ngươi có tư cách gì nói ta?”
Câu cuối của bọn họ khiến Ninh Tương Y gạt suy nghĩ kỳ lạ đó, có lẽ bọn họ chỉ chướng mắt tác phong làm việc của đối phương, lo lắng cho nàng nên mới như vậy… Có điều nàng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy hai người không thể chung sống hòa thuận sao?”
Rõ ràng ở kiếp trước, quan hệ hợp tác giữa bọn rất tốt…
Ninh Úc híp mắt nhìn qua Ninh Giác, mà Ninh Giác thì cười lạnh, mặc dù giữa hai người chỉ cách xa hai mét, lại như một người đang ở lò ngục, một người đang ở vách núi!
“Chuyện này… bọn ta sẽ xử lý tốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.