Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 224: Trọng Binh Vây Thành





Một câu này của Tiêu Uyên, lập tức khiến không khí trở nên giương cung bạt kiếm!
Vân Cẩm không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, Uyên nhi lại còn đứng cùng Ninh Tương Y bên kia! Tiên nhân kia đến cùng là cho Uyên nhi uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Chẳng lẽ nó muốn phản quốc hay sao?!
Tiêu Thắng quả nhiên không vui giận tái mặt, âm trầm nói, “Ngọc Hành này còn chưa tới phiên con định đoạt! Trẫm hỏi một lần nữa, con có giao người hay không?!”
Ý của hắn đã rất rõ ràng, đó chính là vì bắt được Ninh Tương Y hắn không ngại trở mặt với đứa con ngày càng lợi hại này!
Nếu như Tiêu Uyện thật sự chọc giận hắn, dù sao hắn còn trẻ, chưa chắc không sinh được con nữa!
Tiêu Uyên hít sâu một hơi, “Con nói, các người tìm nhầm người rồi, nơi này không có Công chú gì cả, về phần Xa Nguyệt, con sẽ không giao ra!”
“Vậy cũng đừng trách trẫm không khách khí!”
“Bệ hạ!” Vân Cẩm vội kéo tay Tiêu Thắng, thần sắc bối rối, mặt mày trắng bệch, “Bệ hạ là có ý gì? Uyên nhi là vô tội! Nó là bị yêu nữ che mờ mắt!”
Không nghĩ tới, Tiêu Thắng đối với Vân Cẩm một mực nuông chiều lúc này vậy mà hất tay bà ra!
“Trẫm có ý tốt khuyên bảo, nói rõ lợi hại thiệt hơn, nó lại còn u mê không tỉnh ngộ! Đã như vậy, trẫm chỉ có thể để nó hiểu được, Ngọc Hành là do ai làm chủ! Bắt lấy nó cho trẫm!”
“Vâng!”
“Bệ hạ!”
Vân Cẩm gào thét! Bà không nghĩ có một ngày mình lại bị Tiêu Thắng hất ra, càng không khĩ đến đến chính là, Tiêu Thắng vậy mà ra tay với Uyên nhi! Bọn họ không phải đến bắt Ninh Tương Y sao?!

Tiêu Uyên thấy bọn họ không chịu lui, mình lại bị vây chết ở đây, căn bản là không có cách ra ngoài điều binh, mà lại coi như hắn đi điều binh, binh lực trong tay hắn cũng kém xa Hoàng đế!
Hắn lại lần nữa lui trở về, đem cửa khóa lại! Mà người hắn mang đến ở trước cửa tiếp tục hống đỡ, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đảm bảo Ninh Tương Y an toàn!
Chờ lúc hắn vội trở về vũ đài, Ninh Tương Y đang cúi đầu, ngồi ở cái bàn bên cạnh chờ hắn.

Vũ đài to lớn càng khiến nàng trông thân nhỏ nhắn yếu ớt, Tiêu Uyên không rõ, vì cá gì nhiều người như vậy không chịu buông tha nàng? Nàng dù sao cũng chỉ là một cô gái!
Nàng chưa từng gây hại thế nhân, chuyện tốt nàng làm nhiều không kể xiết, vì cái gì bọn họ muốn đối với nàng như vậy?
Thấy Tiêu Uyên trở về, trên mặt Ninh Tương Y hiện lên vẻ vui mừng, “Thế nào rồi?”
Mặt Tiêu Uyên tĩnh lặng như nước,” Bọn họ nhận định nàng ở đây, liền muốn xông vào!”
Kỳ thật không cần hắn nói, Ninh Tương Y cũng nghe thấy âm thanh đánh nhau ngày càng huyên náo, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ khổ sở.

“Đã như vậy, ta liền rời đi, bọn hắn không ngăn được ra, ngươi không cần phải lo lắng.”
Ninh Tương Y cố tỏ ra thoái mái nói, “ Hơn nữa ta sẽ dịch dung, chỉ cần hôm nay ta có thể bước ra khỏi đây, rất nhanh, ta liền có thể rời khỏi nơi này.”
Tiêu Uyên lại biết, sự thật không có đơn giản như nàng nói!
Kinh đô NGọc Hành có năm vạn cấm quân, một vạn trấn thủ hoàng cung, một vạn trong tay hắn, trừ bỏ một vạn trong tay đô vệ,, còn có hai vạn người vẫn đang hoạt động trong kinh thành, một khi Hoàng đế hạ quyết tâm, tầng tầng lớp lớp vây quanh! Như vậy Ninh Tương Y rất khó chạy thoát!
Nói đến chạy trốn, Ninh Tương Y cảm thấy mình đã xe nhẹ đường quyen, nàng cười lớn vỗ vỗ vai Tiêu Uyên.

“Không sao, vẫn đi được mà!”
“Mang ta cùng đi đi!”
Tiêu Uyên đột nhiên nói, Ninh Tương Y nghe xong vô cùng sững sờ.

Tiêu Uyên lại hạ quyết tâm, “Nếu thật sự gặp tình huống không may, nàng có thể uy hiếp ta để thoát thân, bây giờ phụ hoàng chỉ có một mình ta là đứa con hoàn hảo, ông ấy không thật sự muốn mạng của ta đâu!”
Ninh TƯơng Y lắc đầu, “Ta cũng không hiểu rõ Hoàng đế các ngươi..” Ai biết hắn có thể vì lợi ích trên người nàng mà phát điên không?
Âm thanh bao vây bên ngoài càng lúc càng lớn, liên ngay cả Tiêu Uyên cũng nghe được, “ Không còn thời gian nữa! Chúng ta đi thôi! Lần này, nàng nghe ta!”
Ninh Tương Y mặc dù không nguyện ý, thế nhưng người đã giết tới, nàng cũng không cạy mạnh, tay khẽ vung tay áo, một thanh kiếm liền xuất hiện trong lòng bàn tay, mang theo Tiêu Uyên lao qua nóc nhà, nhắm về một hướng mà chạy!
Dường như đề phòng một chiêu này của nàng, nàng vừa mới vọt lên, liền có vô số mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bắn tới! Nàng vừa ôm Tiêu Uyên vừa trốn, vụt vụt vụt — mừa tên bắn lên nóc nhà, phát ra âm thanh băng lãnh!

Ninh Tương Y mang theo Tiêu Uyên tạm thời trốn dưới đấu củng ( phần cong lên của mái nhà) của mái hiên, trầm giọng nói với Tiêu Uyên, “Ta không thể mang theo ngươi đi, mang ngươi đi, quá nguy hiểm.”
Thực tế nàng sợ mình chiếu cố không tốt, khiến Tiêu Uyên bị thương.

“Không!” Tiêu Uyên nắm chặt lấy ống tay áo của nàng, ánh mắt kiên định nói, “ĐI thì cùng đi!”
Ninh Tương Y liền không nói nhảm nữa, ôm Tiêu Uyên nhảy lên mấy cái, bỏ chạy ra ngoài!
Chỉ là nếu Tiêu Thắng biết đại danh của Ninh Tương Y, hẳn cũng biết bản lãnh của nàng, nhất định không thể nào chỉ đem ngần ấy người, hắn không chỉ điều động hai vạn binh lực trong hoàng thành, ngay cả cấm quân trong hoàng cung đều bị hắn gọi ra, vây khốn Ninh Tương Y, ban thưởng ngàn vàng, chức quan, chỉ cần bắt sống nàng là được!
Nhưng mà chỉ nói bắt sống cũng không có nói không thể thiếu cánh tay thiếu chân, cho nên cung tiễn cũng tốt, khói độc cũng được, dùng bất cứ thủ đoạn nào, đem toàn bộ hoàng thành, náo loạn đến gà bay cho chạy!
Bọn họ, đây là không hề để ý chút nào đến an nguy của Uyên nhi!
“Bệ hạ! Uyên nhi là con ruột của ngài! Nó còn ở trong tay Ninh Tương Y, rõ ràng bị cô ta cưỡng ép! Ngài sao có thể không để ý đến an nguy của Uyên nhi?!”
Trên lưng ngựa, Vân Cẩm hốt hoảng ở sau lưng Hoàng đế muốn cầu tình, thế nhưng là không biết tại sao, vị Hoàng đế đối với bà tuyệt đối thuận theo lúc này sắc mặt rất lạnh, dường như tâm ý đã quyết!
Bà dù sao chỉ là một người phụ nữ kinh nghiệm sống chưa nhiều, không hiểu được điều quan trọng nhất trong lòng một người đàn ông là gì, đầu tiên quyền thế, sau đó mới là nữ nhân.

Cho nên bà chỉ có khẩn thiết van xin, trong lòng hối hận không thôi, nhưng là Tiêu Thắng một câu cũng không có nghe lọt tai.

Một nữ nhân ngay cả Hoàng đế Đại Dục cũng không bắt được lại không chịu bỏ qua, hắn không có lý nào lại không muốn, đó là súng đạn trong truyền thuyết! Hắn đã sớm muốn mở mang kiến thức một chút!
Ninh Tương Y chỉ cảm thấy đô thành vốn yên tĩnh, lúc này khắp nơi đều là mặc áo giáp cấm quân! Khắp nơi đều là âm thanh kim loại ma sát phát ra tiếng lanh canh! Để trong không khí dâng lên một loại cảm giác lạnh lẽo căng cứng, tựa như một trận gió tanh mưa máu sắp đến.


Mỗi nhà đều đóng chặt cửa, lòng tràn đầy sợ hãi, bọn hắn cũng không biết bên ngoài đột nhiên xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc này ra ngoài, khẳng định khó giữ được cái mạng nhỏ!
Toàn bộ hoàng thành thật giống như đã chết, ngay cả kẻ lang thang cũng không thấy, trừ cấm quân cũng không có bất cứ người nào.

Ninh Tương Y đứng ở chỗ cao nhìn xuống, chỉ thấy ở dưới từng cột lửa liên tiếp phóng lên!
Phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều là người, từ trong hơi thở nghe được mùi bó đuốc dầu hỏa bỏng rát, tự dưng khiến người ta bực bội.

Nàng đã bị vây chết!
Tất cả đường ra đều đã bị trọng binh trấn giữ! Mà Ngọc Hành lại không có sông hộ thành, nàng mang theo Tiêu Uyên, căn bản không trốn thoát được, huống chi, nơi này là nhà của Tiêu Uyên, nàng không thể mang Tiêu Uyên rời đi.

Cho nên, nàng nhìn Tiêu Uyên một chút, thấp giọng nói.

“Trở về đi.”
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.