Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 248: Nam Sủng Của Công Chúa





Ninh Tương Y xém chút nữa phun hết cơm trong miệng lên mặt hoàng đế!!
Nàng có phải là nghe nhầm rồi đi không, vì sao sau khi trở về, nàng cảm thấy tam quan của Ninh Kham lại trở nên lệch lạc rồi?
“Người nói cái gì? Người nói…nam sủng sao?”
Ninh Kham gật đầu một cái, “Hôm nay thương triều, quân thần có ý kiến đối với việc trẫm phong hào cho con, cho nên trầm liền nói ra chuyện con cả đời này không gả.”
Ông nhìn Ninh Tương Y, thấy nàng không có biểu tình gì lạ, yên tâm tiếp tục nói, “Có đại thần nói về vấn đề nối dõi của con, trẫm cũng cảm thấy cả đời này con không có con cái là một tiếc nuối.”
Kỳ thật trong lòng Ninh Kham cũng đã sớm có tính toán riêng.

Đó chính là tuy Ninh Tương Y nói cả đời không gả, thế nhưng là nàng cũng chưa trải qua chuyện nữ nhi tình trường, nếu sau này gặp được một người tâm đầu ý hợp, ông sợ Ninh Tương Y sẽ thay đổi, vì tình yêu mà phản quốc.

Nhưng nếu có nam sủng thì sẽ khác, ông có thể tìm cho nàng vô vàn nam nhi tuấn mỹ, để nàng tận hưởng, nếm thử hương vị tình yêu, biết chuyện nam nữ là như nào, về sau mới không bị nam nhân tâm cơ lừa gạt, mà làm ra chuyện hồ đồ.
Ninh Tương Y lại không biết ông suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ buồn bực hỏi, “Người nói quần thần nhất trí thông qua, người không gạt con đấy chứ?”
Ninh Kham trừng mắt nhìn nàng, mày rậm nhíu lại, “Bọn hắn dám không đồng ý?! Con gái của trẫm, vì chỉnh đốn triều đình trấn an lòng dân, không lấy chồng, mấy cái nam sủng làm sao mà không được có chứ?”
Trong lòng Ninh Tương Y biết rõ, cái này e là chỉ là quyết định của một mình Ninh Kham.

Nàng đột nhiên lại nghĩ đến trưởng công chúa Đại Lục Ninh Hàm Duyệt bởi vì tìm nam sủng mà bị Ninh Kham hung ác mắng cho một trận, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi…
Bây giờ trưởng công chúa đã xuất giá, không biết đã gả cho ai, nàng cũng chẳng thèm bận tâm.

Ninh Kham dường như nghĩ đến chuyện của trưởng công chúa, nhìn Ninh Tương Y một chút, dùng giọng điệu nghiêm nghị nói với nàng, “Trẫm là bởi vì tin tưởng con, con không thể cũng giống Hàm Duyệt trầm mê nam sắc! Con rõ chưa?”

“Rõ.” Ninh Tương Y vô thức trả lời, sau đó vội vàng đổi giọng nói, “Chờ chút! Con không cần nam sủng đâu.”
Hoàng đế có chút không vui, “Tại sao lại không cần?”
Ánh mắt của ông rất kì quái, nhìn Ninh Tương Y giống như một nam nhân ở phương diện “ấy” “không được”.

Nhưng trong lòng lại không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Y nhi thích cái tên Tiêu Uyên kia sao? Lần này trở về là Tiêu Uyên đã làm nàng thương tâm sao?
Nghĩ vậy, trong lòng ông liền vang lên một hồi chuông cảnh báo! Vội vàng đem tất cả lời phản đối của Ninh Tương Y chặn ngang họng.

“Không được, chuyện này cứ quyết như vậy đi! Con thông minh như vậy, con của con sau này nhất định sẽ giống con!”
Ninh Kham nói vậy, đồng thời ở trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ Ninh Tương Y có phải là thật sự thích Tiêu Uyên không, cũng chẳng sao hết.

Hắn có thể ban thưởng cho nàng mấy mỹ nam tuấn thu thông minh là được rồi.

Ít tiếp xúc với nam nhân, khó tránh khỏi việc không thể buông bỏ tình.

cảm.

Cho nên ông tin rằng, chỉ cần tiếp xúc nhiều với nam nhân một chút, bất kể trong lòng nàng trước đây có ai, thì đều có thể buông bỏ được!
Ông vô thức dùng cách của một người đàn ông để hỏi ý kiến Ninh Tương Y loại vấn đề này.


Ninh Tương Y cũng muốn lạy luôn!
Nhưng Ninh Kham kiên quyết như vậy, nàng cũng không muốn vì mấy cái nam sủng mà gây hấn với hoàng đế, cho nên hàm hồ đáp qua loa ứng phó.

Nhưng Ninh Kham lại không muốn bỏ qua cho nàng, “Yên tâm, trẫm đã quyết định rồi! Chờ lễ đại điện phong hào xong, trẫm khắc ban thưởng phủ công chúa cho con, đến lúc đó lại ban thưởng thêm cho con mấy nam nhân!”
Hắn vung tay, thập phần hào sảng nói, trong lòng bất giác đối với Ninh Tương Y vẫn quá là tín nhiệm, hắn tin tưởng Ninh Tương Y không phải là người hồ đồ như vậy.

Ninh Tương Y còn có thể nói gì được nữa chứ? Nàng sững người nhìn.

Ninh Kham đắc ý tươi cười, chẳng biết sao, lại đột nhiên nghĩ đến Ninh, Úc, không khỏi giật mình!
Lúc La Khải ở bên tai Ninh Úc bẩm báo chuyện này, hắn quả thật vô cùng chấn kinh!
Hắn đã lớn như này, nhưng sự việc để hắn lộ ra vẻ chấn kinh như này thì chưa từng có! Hắn rất muốn bổ đầu hoàng đế ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa thứ gì!
Thấy Ninh Úc sắc mặt khó coi, người bên cạnh không dám lên tiếng, lúc này Ninh Úc đang ở trong Chiêu ngục, trên thân tỏa ra hàn ý lạnh lẽo, khiến đám phạm nhân trước mặt bị dọa cho mặt mũi tái mét liên tục lắc đầu!
“Ta khai, ta khai hết, đừng giết ta, xin đừng giết ta!”
Thế nhưng Ninh Úc giờ này làm gì còn tâm tư thẩm vấn.

Hắn đem đám phạm nhân giao cho La Khải, rồi vội vàng lao ra ngoài.

Khi hắn nghe được toàn bộ sự kiện, hắn cũng lờ mờ đoán ra được dụng ý của Hoàng đế, cũng bởi vì đã hiểu ra được nguyên nhân hoàng đế làm vậy, cho nên hắn càng cảm thấy chuyện này khó xử lý hơn nhiều…
Nếu để hoàng tỷ cự tuyệt ban.


thưởng nam sủng của Hoàng đế, chỉ sợ hoàng đế lại nảy sinh nghi ngờ với hoàng tỷ, mà có nam sủng thì..

Được thôi! Ninh Úc nảy ra ý nghĩ ác độc, nếu ngày sau hoàng tỷ thật sự có nam sủng, thì hắn giết chết hết là được rồi.

Tới một giết một, tới hai giết cả hai!
Trong mắt hắn tràn ngập lệ khí!.

Sau đó lại nghĩ, thân là nam nhi đại trượng phu, bọn hắn đã thích hầu hạ người khác như vậy, thì hắn dứt khoác tác thành cho bọn hắn vậy! Đưa tất cả bọn hắn bán đến kĩ viện nam, để bọn hắn từ từ hưởng thụ thật tốt!
Ý nghĩ vừa nảy ra, có thể tưởng tượng được rằng nam sủng sau này của công chúa có bao nhiêu đáng thương, mỗi ngày đều sống trong việc cảnh nước sôi lửa bỏng, nhân sinh đặc sắc nhường nào.

Ngày hôm sau, tiết trời u ám.

Ninh Tương Y vừa mới tỉnh ngủ, liền nghe được một tin xấu.

Đó chính là Thái hậu bị bệnh, bệnh rất nặng! Nhưng Thái hậu nói bà ta bị bệnh, là bởi vì Ninh Tương Y ở trước mặt bà ta đốt thi thể của Long Hàm Yến, Long Hàm Yến oán khí không tiêu tan, mới khiến bà ta sinh bệnh! Cho nên nói Ninh Tương Y là người xui xẻo, ở lại trong cung chỉ gây nguy hại cho người khác mà thôi!
Hoàng đế đương nhiên không tin bên mấy chuyện này, phải không ít thái y đến xem bệnh cho thái hậu, nhưng ai nấy đi ra cũng đều lắc đầu.

Tâm bệnh phải có tâm dược mới trị khỏi được, mà tâm bệnh của thái hậu nương nương là không muốn nhìn thấy công chúa sống tốt!
Mặc dù bọn họ không nói, nhưng Ninh Kham vẫn đoán ra được nguyên nhân.


Thái hậu làm loạn thì cũng thôi đi, lúc thương triều, ông muốn chọn một ngày lành tháng tốt cử hành lễ đại điển sắc phong cho Ninh Tương Y, cũng lại bị quần thần chất vấn.

Thái hậu có chuyện, Ninh Tương Y phận là cháu gái, sao có thể cử hành nghi lễ vào lúc này, chí ít, cũng phải chờ thái hậu khỏe lại mới được.

Mà gần đây lời đồn thổi bay khắp tám phương tư hướng trong cung, dẫn đến việc rất nhiều đại thần đứng ở phía trung lập đều cảm thấy Ninh Tương Y mờ ám, dù sao, nàng mới trở về Đại Dục mấy ngày thôi.

Cứ như vậy mấy ngày, lời đồn thổi càng thêm nghiêm trọng, mà đương sự Ninh Tương Y lúc nghe được những tin này đang ở trong Thái Cực điện đọc sách.

Nghe cung nhân vẻ mặt lo lắng đến.

bấm báo lại những lời đồn thổi kia, nàng không để tâm cười cười.

Muốn dùng mấy lời đồn thổi này để đả kích nàng sao, thái hậu cũng coi như thông minh được một lần.

Bây giờ giả bệnh, sau này không biết còn giở thủ đoạn gì nữa!
Nhưng mà, có sao đâu?
Ninh Tương Y cười cười.

Vinh Cực Công chúa này, nàng nắm chắc rồi!
Lúc này, có người hấp tấp đến báo, thần sắc nàng ta rất khó coi, sau đó sợ hãi len lén nhìn Ninh Tương Y một chút, “Không tốt rồi công chúa thái hậu hạ chỉ, muốn người, đến hầu bệnh!
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.