Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 392: Chỉ Cần Là Duy Nhất





Sau khi nàng buông xuống thù hận, Ninh Giác là người nàng yêu kiếp trước, người nàng hận, người quen thuộc nhất, đối với nàng mà nói tất nhiên là khác biệt.

Thế nhưng loại khác biệt này cũng không có nhiều ý nghĩa, giống như là một loại tưởng niệm.

Ví như kiếp trước, nàng nhất nhất hi vọng hắn có thể ngồi yên ổn vị trí Thái tử, hi vọng bệnh của hắn có thể sớm khoẻ lại, kiếp này, nàng đều làm được, giống như đang hoàn tất một phần tiếc nuối của mình, từ đó chặt đứt tất cả ân oán khúc mắc..

Sống lại một kiếp, nàng cũng hiểu được Ninh Giác, không vì hắn từng phản bội mình mà không buông tha hắn, cũng vì thế nàng đối tốt với hắn không có ý gì khác.

Mà hắn đối xử tốt với nàng, cảm thấy có qua có lại, càng không có xúc động gì.
“Ta đối tốt với hắn..” Ninh Tương Y không muốn lừa dối Ninh Úc, nhưng vấn đề này cũng khó trả lời, cho nên nàng nói, “Đại khái là lúc trước khi tất cả mọi người đều không chào đón chúng ta, chỉ có hắn tốt với ta, cho nên có qua có lại thôi”.

“Không giống.” Ninh Úc nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta hiểu rõ nàng, cái này không giống.”
Ninh Tương Y không khỏi rủ mí mắt xuống, thở dài nói, “Vậy thì tính sao? Ta đối xử với ngươi không phải vẫn tốt hơn sao?”
Ninh Úc mím chặt môi
” Không giống”
Hắn muốn độc chiếm, hắn muốn hắn là duy nhất đặc biệt.

Ninh Tương Y cảm thấy trong lòng chua xót phát khổ, nàng đã lâu không có cảm giác vướng mắc này.


“Chí ít có một điều người phải biết...” Ninh Tương Y nhìn Ninh Úc, mím môi, “Ta đối với hắn… Vĩnh viễn sẽ không sinh ra tình cảm...”.

Bởi vì tình cảm đã bị phản bội quá mức thảm thiết, cho dù nàng biết kiếp này Ninh Giác sẽ khác, nhưng nàng vẫn chọn đứng xa mà nhìn.

“Vì sao?” Ninh Úc từng bước ép sát, bởi vì hắn rất muốn biết, vì sao hoàng tỷ đối xử với hắn và Ninh Giác rõ ràng đều khác biệt, nhưng lại sẽ không động lòng với Ninh Giác?
Chuyện này có thể nói ra sao? Ninh Tương Y thở dài một tiếng, “Ninh Úc...!Ngươi đây là đang ép ta.”
Nàng nói một câu, khiến Ninh Úc lập tức lặng lẽ, đứng ở đó không nói ra lời.

Hắn làm sao lại quên, hoàng tỷ trong lòng nàng có nút thắt, hắn sao có thể ép buộc nàng? Ninh Úc âm thầm tự trách mình bị ghen tuông làm choáng váng đầu óc, nhưng vẫn uất ức,
“… Ta chỉ muốn trở thành duy nhất trong lòng hoàng tỷ thôi, chứ không phải tốt nhất.”
Đêm lạnh như nước, giọng nói khàn khàn của hắn, có chút mất mát, kiêu ngạo như Ninh Úc, nhưng khi gặp được Ninh Tương Y, mãi mãi cũng chỉ có thể chịu thua.

“Trong lòng ta chỉ có hoàng tỷ, thế nhưng trong lòng hoàng tỷ, mặc dù ta là quan trọng nhất, nhưng không phải xuất phát từ tình yêu, trước kia nàng đã nói, ân tình nhỏ giọt cũng phải báo đáp, vậy ta yêu nàng như vậy, không cần nàng báo đáp, chỉ cần chúng ta giống nhau được chứ?”.

Chỉ cần như nhau.

Ninh Tương Y trầm mặc không nói, nàng rất muốn thử, nhưng nàng không có dũng khí hứa hẹn với hắn, nàng đối với Ninh Úc trong lòng có vướng mắc, thực tế không bước ra nổi.

Nhưng nàng nhìn Ninh Úc, ánh mắt hắn luôn kiên định như thế, mặc kệ là lúc nào, hắn cũng không lùi nửa bước, bộ dạng này, làm người ta cự tuyệt thế nào?
Nàng thở dài, tiến lên một bước, sửa lại cổ áo hẳn, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Hơi thở của hai người cứ như vậy tiếp cận, động tác của nàng, dịu dàng giống như là thê tử chuẩn bị cho trượng phu đi ra ngoài.

Thấy nàng như thế, Ninh Úc cũng không muốn nói ra bất kỳ điều gì khiến nàng khó xử, chỉ nhìn mặt của nàng, chỉ muốn ẩn sau khuôn mặt này linh hồn hắn.

“Ninh Úc, ta nghĩ, ta đối với người là khác biệt.”
Những ngón tay đặt lên trước ngực Ninh Úc, Ninh Tương Y đột nhiên mở miệng, cũng lần đầu tiên chân thành như thế.

“Có một số người ta đối với bọn họ có lẽ khác biệt, nhưng là ta có lý do của ta, ví dụ như Tiêu Uyên, ví dụ như Long Thành Vô Cực, nhưng người, là một người ngoài ý muốn, lúc đầu ta đối xử với ngươi và Ninh Giác đều như thế, không có một chút rung động.”
Nàng khiến Ninh Úc giật mình, muốn tóm lấy gì đó, nhưng vì quá nhanh nên không kịp, lại nghe nàng tiếp tục nói.

“Rõ ràng chúng ta không nên đi đến bước này, hết lần này tới lần khác ngươi...!Từng bước ép sát, ép ta nhìn thẳng vào trong lòng mình.

Ta vốn không nên động lòng với người, nhưng…Hết lần này tới lần khác vẫn động lòng.”

Ninh Úc hai mắt sáng lên! Đây là lần đầu tiên hoàng tỷ thừa nhận tình cảm của nàng, thừa nhận tất cả, cũng không phải là hắn đơn phương bức ép, là nàng cũng có tình cảm.

Một khắc này, Ninh Úc cả người đều sống lại, loại thay đổi này lộ vẻ xúc động!
Ninh Tương Y liền tiến lên, nhón gót chân, nhẹ nhàng ấn vào môi hắn một nụ hôn.

Vườn hoa yên tĩnh, mặt trăng rất tròn rất sáng, trong không khí là hương hoa không biết tên, nhưng tất cả cũng không sánh nổi cái hôn nhẹ nhàng này của Ninh Tương Y, Ninh Úc thậm chí đang nghĩ, có phải là hắn say không, nên xuất hiện ảo giác?
Cho nên ánh mắt hắn mở to, nhìn qua lại có cảm giác mỏng manh, cặp mắt đen lạnh lùng của hắn đang phản chiếu nụ cười nhẹ nhàng của nàng, sau đó nàng cắn nhẹ nhàng lên môi hắn.

” Bây giờ, Người đã hiểu chưa?”
Ninh tương Y thụt lùi một chút, hai hơi thở của họ quấn quýt lấy nhau, Ninh Úc có chút sững sờ hỏi:
“Hiểu gì cơ?”.

Một khắc này, ánh trăng chiếu rọi ở trên mặt nàng, trong hai mắt chứa đầy ánh trăng.

“…..Hiểu rằng….

Người trong lòng ta, không phải tốt nhất mà là duy nhất” Nàng nhấn mạnh: “ đặc biệt duy nhất”
Ninh Úc con tim nhảy dựng lên.

Ninh Tương Y nghiêm mặt nói, “ nếu có một ngày, ta có thể bước qua cái vướng bận này, khi đó ta sẽ cùng với ngươi!”
Đây quả thực là phần thưởng ngoài ý muốn! Ninh Úc vui vẻ hận không thể ôm nàng xoay tròn, hắn lúc này nghĩ vướng bận kia của Ninh Tương Y, là nàng không thể tiếp nhận tình cảm giữa người thân, thật sự không biết, la do chuyện kia so ra gian nan hơn nhiều!
Nhưng có gì quan trọng? Hắn đã vừa lòng thỏa ý, còn lại không quan tâm!
Trong lòng Hoàng Tỷ có hắn, không phải chúng gây nặng nề nhất, mà là trường hợp đặc biệt duy nhất!
Hắn nhẹ nhàng cầm tay Ninh Tương Y, ghen tuông trước đó đã sớm ném lên lên chín tầng mây! Hắn có chút lo lắng, lại kiên định nói với nàng.


“Hoàng tỷ, ta sẽ chờ nàng, chờ ngày nàng đón nhận ta!”
Ninh Tương Y trong lòng phức tạp, nhưng vẫn gật đầu.

Ninh Úc bởi vì quá kích động, nên không hề nhận ra, ở phía dưới cây đại thụ xa xa, có một bóng người đứng đó, đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt!
Tề Vương thích đại công chúa …
Hắn mặc dù không nhìn thấy nụ hôn kia, nhưng nhìn được hai người ở dưới ánh trăng đối mặt liếc mắt đưa tình, trong lòng hỗn loạn, vội vàng niệm tâm chú muốn khiến mình tỉnh táo lại, muốn nhanh về báo tin tức này, hắn trong mắt loé sáng, muốn nhanh đi về đem tất cả chuyện này nói cho chủ tử, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ một bước lên mây!
Thế nhưng là hắn còn chưa kịp đi lập công đã bị hai bóng đen chặn lại, không cho cơ hội chạy thoát.

” Nhìn thấy cả rồi sao?”
Một tên nhẹ giọng hỏi Bóng đen còn lại nhẹ nhàng cười, tiếng cười lạnh lùng, quỷ dị làm cho đối phương ớn lạnh.

“Đã như vậy, người đi gặp Diêm Vương đi”.

Vừa nói xong, bóng đen còn lại tiến đến, một tay che miệng, một tay cắt cổ hắn.

Máu me tung tóe ….

- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.