Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 421: Trở Về Thành Thân





Nơi xa có tiếng cưỡi ngựa truyền đến, là cấm quân do Hoàng đế phái tới, bọn họ phụng mệnh đến bắt Thái tử trở về thành thân!
Ninh Tương Y có chút nóng lòng, “Thái tử ca ca!”
Nhưng nàng vừa lên tiếng, đã thấy Ninh Giác nhắm mắt lại, sau đó, một tay kéo vương miện trên đầu mình, vứt xuống mặt đất!
Trong khoảnh khắc, những sợi tóc hắn bay lên, rõ ràng là luôn hiền hoà như trích tiên, một khắc này lại đẹp quỷ dị như yêu tinh.
Ninh Tương Y không đoán được thay đổi của hắn, cảnh giác nhìn hắn, không nói chuyện.

Bên kia tiếng móng ngựa càng ngày.

càng gần, giống như sợ hắn chạy trốn, vội vã chạy tới, móng ngựa hất lên vô tận cát vàng.

Ninh Giác lần nữa mở mắt ra, nhìn Ninh Tương Y, đột nhiên cười.

Mái tóc đen bay lên và bộ lễ phục đỏ như máu tạo thành một bức hoạ cực kỳ rõ nét.

Gương mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, môi không còn chút máu, và đôi mắt thì đỏ ngầu nhìn rất nguy hiểm và đáng sợ! Khiến Ninh Tương Y ám ảnh.
Ánh mắt hắn lần nữa nhìn vào Ninh Tương Y, khiến Ninh Tương Y vô thức cảm thấy ớn lạnh! Rõ ràng đối phương là Thái tử tay trói gà không chặt, nhưng nàng vẫn phải phòng bị lui về phía sau một bước.

“Nàng biết không?”

Phía sau là âm thanh cấm quân tới gần, gót ngựa bay lên.

Thế nhưng hắn nhìn Ninh Tương Y, hai mắt dần dần về trạng thái khôi phục, giống như hoàn toàn biến thành người khác, trở nên cực kỳ nguy hiểm đáng sợ.

“Ta từng coi là, ta luôn nhượng bộ, sẽ khiến cho ta có được tất cả, mà tất cả của ta, chính là nàng.”
Giọng hắn mang ý chế giễu, lại làm cho nàng ớn lạnh lên.

Ninh Tương Y liền nghiêm mặt không nói gì, mà bên kia, cấm quân đã gần trong gang tấc.

Ninh Giác vẫn giữ y thong dong, dùng giọng nói rất tỉnh táo cũng rất lạnh lùng nói.

“Nhưng là bây giờ, ta biết ta sai.” Hắn tà khí cười, “Đối với nàng, ta chỉ có cướp đoạt, ép buộc, mới có thể có được.”
Hắn nói câu này tự dưng khiến Ninh Tương Y hãi hùng khiếp vía, hắn đột nhiên tiến lên một bước, nàng chưa kịp lui lại, đã bị hắn nắm lấy tay, sau đó Ninh Giác bỗng hôn lên bàn tay đang lạnh buốt mà run rẩy của nàng.

Hắn không hề mạnh mẽ như hắn biểu hiện như vậy, đau lòng đến chết lặng vẫn ở đó! Thế nhưng..

Hắn đã khác! Hắn sẽ không nhượng bộ! Hắn muốn đem tất cả thứ thuộc về hắn đoạt lại!
“Y nhi...” trong cảnh rối loạn, ánh mắt của hắn yếu ớt, tựa như đến từ Địa Ngục.

“Nàng cuối cùng sẽ của ta...!Ta sẽ suốt đời theo đuổi nàng, cho đến khi có được nàng, cho đến ngày ta chết.”
Ninh Tương Y sửng sốt trước lời nói kỳ quái của hắn, vội vàng rút tay về, bên này cấm quân cũng đã xuống ngựa quỳ gối sau lưng Ninh Giác.

“Mời Thái tử hồi kinh!”
Bọn họ cùng nhau hô, trong lòng còn đang kinh ngạc vì cảnh mới nhìn thấy! Thế nhưng Ninh Giác lúc này vừa quỷ dị lại khí thế mạnh mẽ, khiến bọn họ một câu cũng không dám nhiều lời.

Ninh Giác không để ý đến bọn họ, chỉ là một lần một lần miêu tả trước mắt gương mặt này, tham lam, lại tà tứ.

Ninh Tương Y thở sâu, cau mày nói.” trở về đi, đừng cứ mãi u mê không tỉnh ngộ.”
Ninh Giác nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay đẩy nhẹ nàng đến bên cạnh hắn, lại dùng giọng rất nhẹ nói với nàng.

“— ta vạn kiếp cũng không phục.”
Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu ngậm lấy môi Ninh Tương Y! Đưa nàng lập tức ép chặt vào người hắn!
Tiếng ngựa rít lên một tiếng, Ninh Tương Y bị hắn làm như vậy kinh ngạc mở to mắt nhìn!
Ninh Giác dám ở trước mặt nhiều người như vậy hôn nàng?!

Trước khi Ninh Tương Y đẩy hắn ra, Ninh Giác đã tự rút lui, nhưng trước khi rút lui đó hắn mạnh mẽ cắn nàng một cái, khiến nàng kêu lên một tiếng đau đớn!
Nháy mắt, máu loang lổ trên môi hai người, có loại quyến rũ quỷ dị không nói nên lời.

Hắn cười, thật giống như yêu tinh hút máu, sắc thái kỳ lạ!
“Đi đi, Y nhi, ta ở Đại Dục, chờ nàng trở về.”
Còn hắn, cũng phải trong thời gian này, nắm hết đại quyền trong tay!
Nói xong, hắn đột nhiên xoay người, mái tóc đen dài đan xen vào nhau, áo choàng đỏ ngòm phức tạp, có cảm giác thê lương đến tận xương tuỷ, màu đỏ không phải quần áo, mà chính là máu trong ngực hắn ứa ra.

Không chỉ Ninh Tương Y kinh ngạc sửng sốt, những cấm quân kia càng hận không thể chọc thủng hai mắt mình! Bọn họ nhìn thấy cái gì vậy, Thái tử...!Hôn công chúa sao?
Nhưng không chờ bọn họ phản ứng, bên kia Ninh Giác đã lên ngựa, không quay đầu lại mà rời đi, cấm quân vội vàng đuổi theo, sợ lại mất dấu hắn.

Ninh Tương Y sờ máu tươi trên bờ môi, trong lòng đột nhiên có cảm giác bi thương.

Nàng không muốn làm tổn thương tổn bất kỳ kẻ nào, Ninh Giác vẫn vì nàng mà tổn thương, có phải đây chính là ý trời không?
Lúc Ninh Giác trở về, tất cả mọi người vẫn đang chờ hắn ở cửa cung!
Còn Ninh Kham làm nguyên một mặt phẫn nộ, lúc nhìn thấy Ninh Giác một nháy mắt, biến thành lo lắng.

Thái tử, vẫn mãi là Thái tử, bởi vì hắn là đại diện cho Đại Dục từ trên xuống dưới, không thể có bất kỳ sai lầm nào, không kể Thái tử vẫn luôn làm rất tốt, hắn văn chương nổi bật, ôn hoà khiêm tốn, phong độ nhẹ nhàng, chăm chỉ nỗ lực.

Tất cả mọi người chưa từng thấy bộ dạng này của Thái tử, lúc này hắn ngồi trên lưng ngựa, mặc dù đang cười, nhưng mái tóc rối tung, cùng bộ đồ đỏ thẫm giống như phong thái Địa Ngục, mặt trắng bệch không có chút máu nào, màu môi cũng thế, nhưng hắn nhìn đám người cười một tiếng, lại khiến người ta cảm giác mỹ lệ, nhưng trên người hắn là khí thế nặng nề, lại làm cho mọi người không dám mở miệng, dù hắn có làm ra chuyện gì quá đáng.

Ninh Kham lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.


Thấy hắn xuống ngựa, đến quỳ trước mặt mình, lại tươi cười nói.

“Phụ hoàng, Nhi thần bỗng nhiên có việc gấp, cũng đã làm lỡ giờ lành, vậy lễ thành hôn này không cần làm nữa được không?”
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, kẻ kiêu ngạo lỗ mãng này thật sự là Thái tử sao?
Nay cả Diệp Khuynh Vãn trong kiệu toàn thân cũng căng thẳng theo, nàng rõ ràng cảm giác được không giống Thái tử, rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì?
Ninh Kham hồi lâu mới mở miệng, “Ngươi biết người đang nói cái gì không?”
Ninh Giác ngẩng đầu không mảy may nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhi thần nói, việc thành thân này, ta không làm nữa.”
Hai cha con thật sự đối đầu, ở đây tất cả mọi người đều cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt!
Kỳ thật trong tình huống này, Thái tử không chịu thành thân, một lòng đã quyết không ai có thể miễn cưỡng được, nhiều nhất thì Thái tử ở vậy vài năm, nhưng còn cái nữ tự bị từ hôn kia, coi như không chết, chỉ sợ cũng phải xuất gia Cổ Phật cả một đời.

Ninh Kham bị sự thay đổi của Ninh Giác làm cho sửng sốt, có thể cảm giác được sự thay đổi tính tình của nhi tử hắn lúc này chỉ là nhất thời vì bị kích thích nặng nề! Nhưng nếu ép hắn thành thân lần nữa, thì có thể hắn sẽ hoàn toàn.

… trở thành một người khác.

Sự thay đổi này rất nguy hiểm, khiến Ninh Kham không dám đánh cược, há mồm lên muốn răn dạy hắn vài câu, nhưng cũng muốn đồng ý cái yêu cầu hoang đường này của hắn.

Dù sao danh dự chuyện này quan trọng đến đâu, hơn được con của hắn sao?
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.