Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 472: Lần Thứ Ba Cầu Cứu





“Ta không hiểu..

Môi hắn dần dần phát tím, mặt mũi đầy hoang mang, “Rõ ràng ta là Hoàng đế, rõ ràng ta chưa từng giết người, rõ ràng… Ta đã rất cố gắng, vì sao bọn họ đối xử với ta như vậy? Nữ nhân kia ở phía xa cười, nhìn thấy ta trước mặt mọi người muốn chạy ra, nàng liền cười sai bọn họ ép ta vào trong… Ép ta vào trong đống lửa, những người kia nghe lệnh, thật sự không cho phép ta bước ra một bước, đem ta ra trêu đùa như con vật, vùng vẫy giãy dụa trước khi chết cho bọn họ nhìn…”.

Hắn dừng một chút, giọng nói bắt đầu khàn khàn.

“Lúc đó ta la lên, ai cứu ta, muốn cái gì ta đều đồng ý… Ta là Hoàng đế, nói được làm được… Nhưng bọn họ nhìn ta lạnh lùng cười, chẳng thèm ngó tới ta, vẫn không có ai cứu ta..
Có người la lên, đây chính là kết quả của tên nam sủng không nghe lời..

Nhưng ta không phải nam sủng, ta là hoàng tử...!Không, ta là Hoàng đế… Chỉ bởi vì một đoạn quá khứ, bọn họ lại có thể không chút kiêng nể coi thường ta, nhục mạ một Hoàng đế vui vẻ đến vậy sao? Nhưng bọn họ nói rất đúng, ta đã từng làm nam sủng…”
Ánh mắt của hắn dần dần tan rã, sắc mặt yên tĩnh, dường như nhớ lại chuyện cũ rất lâu trước đây.

“Lúc ta lên làm hoàng đế, ta nghĩ lễ sắc phong sẽ rất hoành tráng, nhưng nàng vì muốn chứng minh cho cả thiên hạ, Ngọc Kỳ do nàng định đoạt, cho nên nàng ngay trước mặt mọi người, ép ta quỳ xuống liếm nàng chân...!Còn an bài các quan đại thần ở một nơi gần đó xem, cuối cùng không nhịn được ồ ạt cười to…
Sau đó ta phát hiện ra bọn họ, xấu hổ muốn chết đi, bọn họ nhìn ta đầy coi thường, không ai cảm thấy muốn đỡ ta dậy, nói giúp ta một câu...!Bọn họ xem thường ta, cũng không phục ta..”
“Ta chỉ được ăn thức ăn lỏng, thức ăn chay, vì phải bảo trì làn da non trẻ, rất nhiều thứ ta cũng không thể ăn, nhưng có một ngày, ta được ăn thịt, nàng cười hì hì gắp vào trong chén ta, đó là ngón tay người… Thái hậu cho ta ăn một miếng thịt của một tiểu cung nữ, bị nàng đánh chết...!

Nàng nói rằng, người đã thích ăn thịt, thì những miếng này đều phải ăn hết, không ăn hết, sau này mỗi ngày đều phải ăn loại thịt này...!Ta vừa ăn vừa nôn, nàng một bên ngồi cười…”
Ninh Tương Y buộc chặt vết thương trên bả vai hắn, nhưng không ai biết, lúc nghe hắn nói những chuyện này, lòng của nàng chìm xuống mức nào.

Những chuyện này, ở kiếp trước trước khi hắn chết cũng chưa nói với nàng!
Rốt cục, cỏ cây trong sân cũng bị thiêu đến, còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ bọn họ thật sự phải chết ở chỗ này!
“Chúng ta có thể ra ngoài, ngươi phải tin ta!”
Ninh Tương Y nghiêm túc nhúng một tấm vải ướt nhẹp, sau đó che mũi miệng của hắn lại, lại bị hắn tránh đi, lúc này Ninh Tương Y cũng nhìn được, toàn thân hắn bắt đầu cứng đờ, không còn sống lâu được nữa!
Hắn đột nhiên nhìn Ninh Tương Y, khóe môi tràn ra một ngụm máu.

“Còn có …”
Ninh Tương Y bị hắn dùng tay nắm lấy, lại không đành lòng hất ra, nàng nén lại lo lắng, ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy sắc mặt hắn an tĩnh, không sợ hãi chút nào.

Có người nói người sắp chết, con mắt sẽ vẫn đục, nhưng đôi mắt của hắn lại trong veo, giống như mắt hài tử vừa chào đời.

“Ta không muốn bị bọn họ xem ta chết đi ở ngoài cửa...!Cho nên ta lại lui về nơi này, khắp nơi đều là lửa...!Nóng quá, sặc khói… Ta sắp bị thiêu chết…”
“Người sẽ không chết, ngươi còn có ta.”

Ninh Tương Y tỉnh táo lại, ép mình nhất định phải nghĩ ra cách dẫn hắn vượt ra cái tường lửa rộng lớn này! Hắn không thể chết!
“Lúc ta nhảy vào vạc nước lúc đó còn nghĩ… Còn nghĩ… Nếu bây giờ có người tới cứu ta…”
Thân thể hắn sụp xuống, đầu kề vào vai Ninh Tương Y.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay [ tr ùmtruyện.N ET ]
“Nếu có người tới cứu ta… Ta sẽ ban thưởng cái chết...!Ninh Tương Y, hãy chết cùng ta đi...”
Ninh Tương Y sững sờ, lời hắn vừa nói ra tay hắn lập tức năm một con dao, sắt bén, kề trước ngực nàng.

Rõ ràng lời nói rất quá đáng, vì sao giờ khắc này nàng chỉ cảm thấy đau lòng? Bởi vì lúc đó hắn đã tuyệt vọng, sắp chết, không ai có thể cứu hắn nữa, cho nên hắn hận bất kỳ một người nào muốn cứu hắn lại tới chậm.

Nếu như cứu một người, lại không xuất hiện kịp thời, không cứu nổi linh hồn họ, vậy thì còn cứu được hay không?
“Đường đến hoàng tuyền quá lạnh, ta lạnh quá… Người và ta cùng đi được không...”
Hắn nói ở bên tai nàng, giọng nói yếu ớt không thể nghe thấy, con dao trong tay hắn lại đưa vào một chút, chỉ cần đâm vào, hắn sẽ có thể giết Ninh Tương Y!

Ninh Tương Y không hề nhúc nhích, nàng cảm giác được trước ngực mình nhói nhói, cũng cảm giác được hắn đang do dự, giờ khắc này, nàng một chữ cũng không nói được, bất động, mặc cho hắn chém giết!
Ngọn lửa càng ngày càng mãnh liệt, hầu như đã đem bao vây lại cả sân này, bầu trời khói đen bao phủ tựa như đêm tối, bên cạnh là ngọn lửa sáng rực đang thiêu đốt người!
Người ở bên cạnh hắn...lúc hắn ở trong địa ngục, chỉ có duy nhất người này tới cứu hắn, cho dù là tới chậm… Cho dù hắn đã muốn chết, vậy thì đã sao?
Nàng đã tới cứu hắn…
Con dao một chút rơi xuống chum nước, bọn họ một người đứng ở bên ngoài, một người đứng ở trong chum, nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, cách nhau giữa nước và lửa, đang chạy đua với sinh tử!
“Ta vẫn không thể giết người...” Hắn cười, “Giống như bốn năm trước vậy, ngươi có tài năng xuất chúng… Khiến ta e ngại, nhưng không thể xuống tay hạ độc ngươi…”
Tựa như khi đó là ánh sáng đời hắn, Tư Vô Nhan lúc này mới có chút tinh thần, hắn nói với Ninh Tương Y,” người đi đi, lửa này sẽ khiến cho người bị thương, ta sẽ không để ngươi chết, mang theo ta, ngươi chắc chắn sẽ chết.”
Hắn nhìn quang cảnh thảm thiết trước mặt, đột nhiên cười, “Trước khi chết ta có thể thấy được mặt ngươi… Ta vừa lòng thỏa mãn.”
Ninh Tương Y đột nhiên móc thuốc trong ngực ra lần nữa.

“Ngươi nói, lần thứ ba, còn có người tới cứu ngươi, ngươi sẽ kéo họ cùng chết, nhưng bây giờ ngươi không giết ta, có phải muốn đổi một cái kết cục khác không?”
“Cái gì?” Hắn ngẩng đầu, khóe miệng không ngừng hộc máu, ánh mắt vẫn trong veo như cũ.

Ninh Tương Y trụ chân, xích lại gần hắn mỉm cười.

“Bây giờ còn có người tới cứu người, ngươi nên nhận làm chủ nhân đi!”
Tư Vô Nhan sững sờ.


“Cho nên cái mạng này của ngươi bây giờ là của ta, ta ra lệnh cho người phải tiếp tục sống, ít nhất phải sống cho đến khi ta mang ngươi ra ngoài.”
Trong không khí đều là mùi cháy khét, nhưng trên người nàng mùi thơm rất ngọt, khiến Tư Vô Nhan giống như một vũng nước đọng, đột nhiên rót vào một chút nước thần.

Ninh Tương Y lấy tất cả thuốc ra đổ vào lòng bàn tay, nàng biết Tư Vô Nhan biết đây là thuốc gì.

“Ta muốn người tiếp tục sống!”
Nàng ra lệnh, ánh mắt sắc bén! Rõ ràng rất mạnh mẽ, nhưng Tư Vô Nhan lại không có chút nào phẫn nộ, hai tay nàng nâng mặt hắn lên, trước mặt là mười mấy viên thuốc bổ, nhưng trong mắt hắn, lại là sức sống, hi vọng, và niềm tin...!thế giới của hắn thật giống như biển lửa này, là bóng tối, khó chịu, vỡ vụn, thế nhưng có nàng ở trong, tất cả chuyện này, đều như không tồn tại..

Cuối cùng hắn chậm rãi nhặt lên một viên thuốc nuốt vào.

Có nàng ở đây, không còn bóng tối nữa.

Ninh Tương Y nhìn hắn ăn ba viên, liền dừng tay, vừa định hỏi hắn một chút, nhưng thuốc vừa vào bụng, toàn thân hắn lập tức run rẩy chảy máu nhiều hơn!
Ninh Tương Y giật mình, vội vàng ôm lấy hắn trước khi hắn hôn mê, thấy tim hắn còn nhảy, mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, lần này thì tốt rồi, nàng làm thế nào mang theo một người hôn mê thoát khỏi biển lửa đây?
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.