Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 474: Xông Ra Khỏi Biển Lửa





Nghe giọng nói này xong, đám người giống như gặp quỷ!
Cái này… Vậy là công chúa kia còn sống?! Nhưng không thể nào, có thể không chết sao?
Thái hậu và những người khác không quan tâm đến một hài tử nữa, nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một ngọn lửa lớn, không hề có ai, âm thanh vừa nãy là ảo giác sao?
Cung điện mặc dù sụp đổ nhưng ngọn lửa cao ngất ngưởng vẫn nằm trên đường, khói đen mù mịt khắp nơi, sóng lửa cuộn trào.
Nếu chỉ có một mình Ninh Tương Y, khoảng cách xa như vậy dù có dùng khinh công vượt qua, nhưng không có điểm dừng chân chỉ có thể cố gắng đạp trên lửa mà đi, nhưng như vậy, cặp chân của nàng có lẽ cũng phải phế, mà nếu Tư Vô Nhan như còn sống, nàng mang theo Tư Vô Nhan đi, sẽ càng thêm gian nan…
Cho nên Thái hậu không tin, coi như Ninh Tương Y còn sống, Tư Vô Nhan cũng không thể còn sống, Ninh Tương Y không cần thiết phải mang một cái thi thể ra ngoài!
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn không yên.

“Nàng còn sống sao…”
Đồng Loan Nghi có chút sợ, giọng run run hỏi Hải Thanh, Hải Thanh võ nghệ cao siêu, giọng nữ vừa nãy là dùng nội lực truyền đến, nhưng cũng hơi mơ hồ, hắn cũng không nắm chắc được Ninh Tương Y còn sống hay không.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đều biết!n
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, có một bóng dáng, đạp trên lửa đi tới.

Tư Vô Nhan đã ngất đi, trước đó Ninh Tương Y lấy thuốc ra, thuốc quá mạnh nhưng lại không đúng bệnh, mặc dù cũng có tác dụng áp chế được độc, nhưng thân thể suy yếu của hắn không thể chịu nổi tác dụng của cả hai loại thuốc, dấu hiệu sự sống đang từng chút từng chút biến mất.


Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng da thịt bị bỏng rát! Hắn cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại vô cùng nhẹ nhõm, hắn phải thất hứa với nàng rồi, hắn không gánh nổi tính mạng của mình nữa, một khắc cũng không gánh nổi.

Thậm chí hắn cảm giác người mình càng ngày càng nhẹ, giống như sắp phải vứt bỏ thể xác này.

Nhưng Ninh Tương Y sao có thể nhìn hắn chết?
Phòng ốc tan nát, khói đen ngập tràn, Tư Vô Nhan cảm giác hô hấp của mình dễ chịu hơn, ngay sau đó, một dòng nước nóng từ chỗ lưng hắn truyền vào bên trong, sự ấm áp lại khiến hắn đau đớn đến vặn vẹo toàn thân!
Sinh mạng hắn lại được kéo trở về, giống như lúc này sống chết đang kéo co!
Cảm giác giống như hắn một nửa ở trong gió, một nửa đang ở địa ngục! Còn Ninh Tương Y chính là người đang kéo hắn khỏi địa ngục! Nàng không cho phép hắn đi!
Chết rất dễ, rất nhẹ nhàng, cũng rất dễ chịu, nhưng nàng cứ kéo hắn lại không buông tay, hắn cũng đã rất khổ sở.

Nhưng trong thời khắc nguy hiểm đó, lúc ngọn lửa bao vây, vậy mà nàng không hề trốn đi, ngược lại lúc nhìn thấy hắn sắp chết, không chút do dự hi sinh sức lực vì muốn hắn tiếp tục sống! Phần ân tình này, khiến Tư Vô Nhan làm sao cũng không muốn chết nữa, cho dù nhắm mắt hắn sẽ thấy được Thiên Đường, thể xác tinh thần sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng bây giờ hắn muốn dù mở mắt là địa ngục, hắn cũng phải sống sót!
Thân thể của hắn đột nhiên run lên! Mũi miệng trào máu ra, nhưng hắn cũng gắng mở mắt, trước mắt vẫn là khói đen, lửa cháy, và cả nàng.

Ninh Tương Y nhẹ nhàng thở ra, chỉ là nàng hiện tại đang rất chật vật, trên người rất nhiều vết thương, đều là do lúc xuyên qua lửa gây nên, y phục của nàng cũng bị cháy nhiều chỗ, nhưng quần áo Tư Vô lọc Nhan còn rất tốt, bởi vì lúc xảy ra nổ Ninh Tương Y đã bảo vệ hắn.


“Ngươi… Không nên...” Cứu hắn, không có hắn, nàng sẽ ra ngoài dễ dàng
Ninh Tương Y bế hắn lên, sức lực tiêu hao khiến nàng cũng trở nên suy yếu, nhưng gánh một người vẫn không có vấn đề.

Cảm giác nàng vẫn đang tiếp tục không ngừng dùng hết sức lực giữ mạng sống cho hẳn, dù biết rất rõ là không nên, Tư Vô Nhan cảm thấy sống mũi cay cay.

“Vì sao đối xử...!ta...!Tốt như vậy…” Giọng hắn không thể nghe thấy rõ.

Nhưng Ninh Tương Y nghe được, nàng nhìn vào biển lửa, bình tĩnh nói.

“Bởi vì có người nói với ta, hắn muốn làm một vị Hoàng đế tốt, muốn tạo phúc cho Ngọc Kỳ, muốn chứng minh hắn tồn tại, không phải là sự sỉ nhục, mà là vinh quang.”
Đây là lời mà kiếp trước Tư Vô Nhan nói với nàng, Ninh Tương Y còn nhớ rõ lúc trước, khi hắn nói những lời này, trong giọng nói nghiêm túc và tiếc nuối.

Lúc này Tư Vô Nhan nghe được trong mơ mơ màng màng, lại như là chính hắn nói, bởi vì hắn cũng muốn như vậy, cho nên luôn nỗ lực.


Ninh Tương Y nhìn hắn một cái, trầm giọng nói.

“Vì ngươi muốn, ta cho ngươi cơ hội làm điều này.”
“Hãy sống sót, nếu không người sẽ không có gì cả.”
Nàng từng câu tỉnh táo, giống như xung kích vào tim, khiến nhịp tim Tư Vô Nhan dần dần rõ ràng lại, hắn ngửa đầu nhìn thấy chính là cảnh ngọn lửa thiêu đốt, tay hắn nắm lấy áo của nàng, dần dần nắm chặt, không còn chút nào cảm thấy sợ hãi.

Phải sống sót.

Để chứng minh mình, phải phản kháng, vì nàng…
Ninh Tương Y đã cố gắng, trong không gian trên người nàng, chỉ cần nàng đụng vào đồ vật gì cũng có thể cất vào đó, bởi vậy trên người nàng bất kỳ một chỗ nào cũng có thể lấy ra đồ vật, kể cả… Nước.

Nàng lôi một ít nước ra, đổ nước xuống dưới chân, sau đó ôm Tư Vô Nhan nhảy lên một cái, đem hai người nhảy vào trong lửa!
Trước khi rơi xuống đất, ánh mắt nàng dừng lại, cố gắng dùng lực tạo ra gió, để tạo một khoảng trống nhỏ! Lúc rơi xuống, nước ở chân vẩy ra liền biến thành khói trắng! Làm chân nàng ít bị bỏng hơn, nhưng vẫn phải cắn răng nhịn!
Bởi vì một giây sau, Ngọn lửa lại lần nữa nuốt hết nàng, sức gió cũng chỉ có thể tạm thời đè ngọn lửa xuống, nước chỉ có thể dập tắt một tấc lửa, không thể khống chế lửa từ khắp nơi đổ tới, cho nên nàng chịu đựng đau đớn kịch liệt bởi ngọn lửa vây quanh nàng dùng sức nhảy lên lần nữa, giống như trước đó cứ mỗi lần tiếp đất nàng lại dùng nội lực kiềm chế ngọn lửa, sau đó dùng nước dưới chân, để giảm bớt phỏng, tranh thủ cơ hội thở một lát.

Sau đó nàng nghe thấy lời nói tàn nhẫn chả Thái hậu — cái tên ngu xuẩn, lại ôm loại con hoang như bảo bối, còn không xử lý nó đi, nhìn thật đáng ghét!

Ninh Tương Y khóe miệng nhếch lên cười nhạt, mặc dù sức lực đã không còn bao nhiêu, nhưng nàng vẫn phải nói.

“Thái hậu, người tàn sát người vô tội, không sợ gặp báo ứng sao?”
“Hộ giá!”
Khi bóng dáng Ninh Tương Y xuất hiện trong chớp mắt! Trong đầu Hải Thanh trong đầu chỉ có mấy chữ này, cho dù nhìn qua đối phương vết thương chồng chất, cho dù đó chỉ là tiểu cô nương, nhưng hắn cũng cảm thấy sợ hãi! Nhất nhìn thấy nàng đi ra từ trong biển lửa! Từng bước một, gần như rất bình tĩnh!
Đồng Loan Nghi đã bị dọa đến mức nói không ra lời, nàng còn nhớ rõ Ninh Tương Y nhảy lên từ bên trong ngọn lửa như thế nào, còn làm sao bình an vô sự tiếp đất, cảnh kia giống như tạo ra một trận gió, mặc dù bọn bọ chỉ thấy một lần, nhưng lại vô cùng bái phục, cảm giác kính sợ với kẻ vô cùng mạnh!
Nàng rốt cục cũng ra được!
Thật ra đó là một đoạn đường dù bằng phẳng, ngọn lửa chỉ lấn được một gang tay đường, nhưng sức lực Ninh Tương Y không còn mấy, không đủ để chèo chống nàng đi, cho nên nàng đã dùng nước, trải ra một con đường đi băng qua.

” Người ngoài nhìn con đường không ra, nên cảm thấy nàng ở trong biển lửa đạp lửa mà đi ra, ngọn lửa khắp nơi đều phát ra tiếng “Xèo xèo”, từng mảng khói trắng bốc lên.

Bọn bọ không biết sao Ninh Tương Y lại làm được, vì sao lửa lại tự động biến mất, còn khói trắng kia là cái gì, bọn đang kích động, cuối cùng mới kinh ngạc phát hiện nàng còn đang ôm một người!
Nàng, thật sự cứu Tư Vô Nhan ra ngoài!
Lại thấy được ánh mặt trời, Tư Vô Nhan híp mắt nhìn bầu trời, sau đó nhìn nàng.

- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.