Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 509: Một Bạt Tai





Rõ ràng vẫn là đầu mùa thu, nhưng trong cung điện nguy nga lại có một cái lạnh thấu xương, cung nhân trong cung đều cảm thấy bất an, nhất là khi nhìn thấy bóng dáng người đó xuất hiện ở cuối hành lang, mọi người đều vội vàng quỳ lạy sợ hãi!
“Bái kiến thái tử điện hạ!”
Ở Hoàng cung Đại Dục ngày thường làm lễ không cần quỳ lạy, nhưng chẳng biết tại sao, sau ngày Thái tử đại hôn, bọn họ đối với Thái tử đáy lòng lại sinh ra một cảm giác e ngại, kính lễ thường ngày đối với hắn, cũng bất giác biến thành quỳ lạy.

Ninh Giác đi qua không thèm chớp mắt, khiến bọn họ thở mạnh cũng không dám!
Bàn Long thêu bằng lụa vàng trên vạt áo màu đen, đại biểu cho phẩm vị tối cao phải trước mặt bọn họ, đám cung nhân cúi mặt nhìn hình rồng giương vuốt trước mặt, đầu cúi rạp xuống dưới, nhưng chủ nhân của nó chợt dừng lại khiến lòng ai cũng nhảy dựng lên.

“Thuốc trong tay người, là mang đến Chiêu Dương Điện sao?”
Một giọng nam rõ ràng truyền đến, dường như có chút cười, nhưng không hiểu sao khiến trong lòng bọn họ lạnh đi, nói chuyện cũng trở nên run rẩy.

“Hồi bấm thái tử, cái thuốc này… Là mang đến Chiêu Dương Điện.”
Hành động của Ninh Úc tại Ngọc Kỳ truyền đến, sau khi Hoàng đế giận dữ liền bị bệnh, Ninh Giác mỉm cười.

“Giao cho ta, các ngươi đi xuống đi.”
Cái này… không hợp lý lắm!
Tên tiểu thái giám ngẩng đầu vừa muốn nói gì, nhưng ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt hiền hoà của Thái tử đang tươi cười, rõ ràng đang cười, cặp mắt lại giống như tảng băng, khiến trong lòng hắn nhảy lộp bộp, Thái tử trực tiếp đưa tay cầm khay đựng chén thuốc trong tay cùng nhân, khiến hắn kinh hồn khiếp đảm.


“Đi xuống đi.”
“Là…”
Đám người cung kính lui xuống, trong lòng đều có chút thấp thỏm, nhưng so với bị Thường Hi công công trách phạt, hiển nhiên là vị Thái tử càng khiến cho bọn họ cảm thấy đáng sợ hơn!
Thấy bọn họ đi, Thái tử thu lại nụ cười, mang theo người trực tiếp đến Chiêu Dương Điện.

Chiêu Dương Điện không có bất kỳ ai, rõ ràng đều bị Hoàng đế đuổi đi.

Cho nên Ninh Giác cũng không cần thông báo, đi thẳng vào, còn chưa bước vào cửa, đã nghe âm thanh bát sứ vỡ tan truyền đến, cùng với tiếng Hoàng đế la mắng!
“Cầm xuống đi! Trẫm không ăn!”
Thường Hi ở một bên trấn an nói, “ bệ hạ… Công chúa làm việc luôn luôn ổn thỏa, ngài đừng tức giận, có chuyện gì chờ nàng trở lại hãy nói được chứ?”
Hoàng đế liền trầm mặc chớp mắt một cái, còn Ninh Giác cười lạnh, cho người bên cạnh đứng ở ngoài cửa, mình bưng chén thuốc đi vào.

“Phụ hoàng còn đang mang bệnh, phát giận như thế cũng không tốt.”
Ninh Kham sắc mặt ngừng lại, lại trừng nhìn Thường Hỉ một chút, Thường Hi vội vàng vả vào mặt mình một cái, đi ra ngoài nghênh đón.

“Thì ra là thái tử điện hạ! Bệ hạ thân thể khó chịu, không muốn gặp người khác, chi bằng thái tử để ngày khác trở lại thăm?”

Cách một tấm rèm châu nặng nề, Ninh Giác tất nhiên không thấy rõ được tình huống bên trong, chỉ cười nói, “Ta khó mà làm được, ta còn bưng thuốc trên tay, mà lại thân làm con, đến thăm phụ thân, tận tâm báo hiếu, mà lại, ta mới có được một tin tức, phụ hoàng nhất định rất muốn biết.”
Thường Hỉ nghe vậy có chút khó xử, lúc này, mới nghe được giọng nói mệt mỏi của Ninh Kham trong phòng truyền ra.

“Đã như vậy, cứ vào điện đi đã!”
Ninh Giác cười một tiếng, vòng qua người Thường Hỉ đi vào trong, đi ngang còn nói, “ Thường Hỉ công công cứ đứng ở trước cửa đi, Chiêu Dương Điện lớn như vậy một tên giữ cửa cũng không có, cái này quả không tốt.”
Thường Hỉ không nghe thấy Hoàng đế phản bác, liền biết Hoàng đế cũng đồng ý với Thái tử đuổi mình đi, thế là im lặng, liền đi ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng với hai cha con này.

Còn Ninh Giác một tay bưng chén thuốc, một tay vén rèm châu lên, trong nháy mắt đó, hào quang trên người hắn vậy mà khiến Ninh Kham có cảm giác khó lòng mà nhìn thẳng.

Tính toán tuổi, Ninh Giác cũng có hai mươi hai, chính là tuổi tinh thần nam nhân phấn chấn nhất, hắn và Ninh Úc đã lớn như thế, hăng hái, cảm thấy trên trời dưới đất, nơi nào cũng đi được! Tham vọng và hoài bão của hắn trước đây, Bây giờ nghĩ nó đã quá xa vời.

Hắn già, còn bọn nhỏ đều lớn.

Ninh Giác đội chiếc vương miện vàng với búi tóc chải chuốt tỉ mỉ, trên người mặc áo Long bào dài đen, tạo cho người ta cảm giác uy phong lẫm liệt, tuy rằng khuôn mặt tươi cười, nhưng khí thế trên người lại không hề nhỏ, không thua gì phụ hoàng hắn!
Khoảng thời gian này, hắn thay thế Hoàng đế cai quản chính sự, xử sự kín đáo, ngay thẳng rõ ràng, trên dưới triều đình đều khen ngợi! Hắn được thế này bên trong cũng không ngừng rèn luyện, uy nghiêm hơn lúc trước, khiến người khác không dám nhìn thẳng.


Ngón tay bạch ngọc của hắn tương phản rõ nét với tấm rèm châu đang vén lên, giống như những hạt Lưu Ly rực rỡ kia cũng không bắt mắt bằng tay của hắn, Ninh Giác nhìn thấy Ninh Kham, mỉm cười bước vào.

“Phụ hoàng, uống thuốc đi.”
Ninh Kham sững sờ, chỉ vào bàn bên cạnh, “Đặt ở kia,chút nữa Trẫm uống.”
Ninh Giác hơi híp mắt lại, “Phụ hoàng, uống thuốc phải nên uống khi còn nóng mới được.”
Ninh Kham chăm chú nhìn Ninh Giác, “Trẫm nói, đặt ở kia!”
Người thái độ khó chịu, Ninh Giác cũng không giận, liền đem chén thuốc đặt ở trên bàn, còn hắn thì ngồi ở bên giường Hoàng đế.

Hoàng đế ngồi ở trên giường, hắn tới gần như thế có chút không quen, khẽ nhíu mày, Ninh Giác lại nói.

“Phụ hoàng, Y nhi muốn trở về...”
Nói đến Ninh Tương Y, giọng điệu hắn khiến lông mày Ninh Kham càng nhíu chặt!
Nhưng Ninh Giác cơ bản đang cười đột nhiên ngưng lại.

“Cho nên, Ninh Úc cũng phải trở về.”
Ninh Kham đột nhiên đau đầu! Tay hắn che lấy trán kêu than một tiếng, hồi lâu mới lớn tiếng nói.

“Cái gì là Ninh Úc! Đó là đệ đệ của ngươi!”

“Đệ đệ?” Ninh Giác cười lạnh, “Cô không có loại đệ đệ này.”
“Ninh Giác!”
Ninh Kham ngẩng đầu trừng hắn, thế nhưng Ninh Giác lại trực tiếp đối mặt, lạnh lùng nhìn Ninh Kham!
“Cái chuyện này cũng là do ngài, phụ hoàng, ngài nói, ngài tại sao phải sinh nhiều hài tử như vậy? Ngài chỉ cần sinh ta và Y nhi không được sao?”
Ninh Kham nhất thời im lặng, hồi lâu mới phẫn nộ rống lên, “khốn nạn!”
Ninh Giác bị Hoàng đế mắng nặng, nhưng giống như không nghe thấy, chỉ vào chén thuốc bên cạnh, “Phụ hoàng đừng tức giận, vẫn nên uống thuốc đi, thân thể quan trọng.”
“Các ngươi rõ ràng là muốn chọc trẫm tức chết!”
Ninh Kham trợn lên, vẻ mặt rất dữ tợn!
“Nữ tử trong thiên hạ đều chết cả rồi sao?! Các ngươi một tên hai tên, vì sao đều nhìn chằm chằm Ninh Tương Y không buông?!”
Ninh Giác cười lạnh, “Vậy ngài phải nên đi hỏi một chút, vì sao Ninh Úc lại muốn dây dưa Y nhi, Y nhi vẫn là tỷ tỷ của hắn là người giống như mẫu thân hắn.”
“Bốp!” Ninh Kham không nhịn được đánh Ninh Giác một bạt tai!
Nhưng sau khi đánh xong hắn liền hối hận, hắn nhìn vào bàn tay chính mình, sau đó nhìn mặt Ninh Giác bị hắn đánh, cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu liếc mắt về phía hắn.

“Ngài cũng chỉ giỏi ép buộc ta thôi.” Ninh Giác sờ sờ mặt mình, cười rất mỉa mai, “Ngài có bản lĩnh như thế, vì sao không ép buộc Ninh Úc kết hôn? Cũng chỉ vì ta nghe lời, ta từ trước tới nay đều nghe lời, cho nên ngươi ép buộc ta, cảm thấy không áp lực chút nào đúng không?”
Ninh Kham tay phát run, “Không phải như thế...”
“Không phải?” Ninh Giác giọng nói đột nhiên cao giọng lên!
“Ninh Úc một mực quay lưng, ngài lại luôn phóng túng hắn! Hắn đuổi theo Y nhi đi đến Ngọc Kỳ, ngươi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu không thì vì hắn là hoàng tử, còn ta là Thái tử!”
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.