Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 528: Bảo Kiếm Và Vỏ Kiếm





Khi Ninh Giác trở lại trong cung, đã có một đám người đang chờ hắn, bách quan cũng không biết xảy ra chuyện gì, từng người thấp thỏm lo âu đứng ở hai bên, còn chưa kịp mở miệng, khi thấy Ninh Giác nhanh chóng đi qua, sắc mặt hắn lạnh lùng, đem miếng vải cột vào vết thương hung hăng giật xuống vứt trên mặt đất! cũng không thèm nhìn bọn họ một chút, ngay lúc đó đi đến Chiêu Dương Điện.

Miếng vải bọc vết thương kia đã đầy máu tươi, khiến đại thần đứng hai bên con đường Chiêu Dương Điện hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng kinh hoàng! Không phải là Tế Vương muốn tranh giành hoàng vị chứ? Nếu không còn có ai dám tổn thương Thái tử?
Cấm quân vây quanh Chiêu Dương Điện thấy Thái tử trở về, liền tách ra hai bên, có người vội vàng mở cửa ra, để Ninh Giác đi vào, lúc này Ninh Kham đã mặc chỉnh tế, hắn mặc long bào, ngồi ở bên bàn đọc sách, sự uy nghiêm kia là mấy chục năm dưỡng thành, khiến người khác vừa nhìn liền biết hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một vị Hoàng đế uy nghiêm!
Chỉ là lúc này Hoàng đế đã xế chiều, gương mặt gầy gò kia cùng hốc mắt lõm sâu đều lộ ra một cảm giác bất lực, hắn đang nhắm mắt tĩnh dưỡng, nhưng lại nghe được tiếng động, mở mắt ra nhìn Ninh Giác, lại không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
“Ngươi đã trở về...”
Vết thương trên cánh tay Ninh Giác còn đang chảy máu.

“Phụ hoàng, vì sao…”
Ninh Giác nghĩ mãi mà không rõ, trên mặt là oán giận ẩn sâu!
“Vì sao ngài lại bất công thế này, mỗi lần như vậy, đều đứng về phía Ninh Úc, chẳng lẽ là bởi vì hắn là hoàng tử, cũng vì câu nói của hắn, hắn vĩnh viễn không làm Hoàng đế sao?”
Ninh Kham trầm ngâm một lát, trải qua mấy canh giờ suy nghĩ, hắn đã bình tĩnh đi nhiều, lúc nãy hắn nhìn thấy cảnh Ninh Giác đè Y Nhi xuống, hắn kém một chút đã bị chọc giận chết đi!
Thế nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Ninh Giác một mình trở về, hắn đột nhiên không giận, bởi vì mặc kệ Ninh Giác làm chuyện quá đáng, chắc chắn Y Nhi đã hung hăng “Dạy dỗ” hắn rồi.

“Trẫm bất công sao?” Ninh Kham nhẹ nhàng cười một tiếng, “Trẫm còn tưởng rằng đã hết lòng với người, trẫm giáo dục ngươi tốt nhất, thân phận cao nhất, vì ngươi trẫm quét sạch triều đình, càng không nghi ngờ ngươi, ngươi sẽ dễ dàng trở thành Hoàng đế, còn không tốt sao?”
Ninh Giác cười lạnh hỏi.


“Chuyện trong tay Ninh Úc có thuốc nổ vì sao ngài không truy cứu? Ngài rõ ràng bởi vì chuyện này mà đổ bệnh, vì sao hắn trở về, ngài lại không truy cứu?!”
Nếu như trong tay hắn cũng có thuốc nổ, Ninh Úc làm sao đến mức phách lối như thế?
Ninh Kham cười lạnh.

“Trẫm vốn là muốn truy cứu, Ninh Úc này, không có giới hạn luật lệ, thuốc nổ nằm trong tay hắn rất nguy hiểm! Nhưng...!Nhìn thấy Y Nhi, trẫm lại không nói, ngươi biết vì sao không?”
Vì sao? Ninh Giác dùng ánh mắt thể hiện bất mãn.

Ninh Kham không nhịn được cười, đứa con trai này của hắn, có đôi khi quá nghiêm nghị, nhưng có đôi khi lại quá táo bạo.

“Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra sao?” Ninh Kham có chút bí ẩn cười một tiếng, “Trên cánh tay Y Nhi, vẫn còn Thủ Cung Sa…”
Hắn nói, khiến Ninh Giác thật lâu chưa hoàn hồn lại, Thủ Cung Sa...!Nói cách khác, Y Nhi và Ninh Úc cũng chưa...!
Giờ khắc này, hắn nói không rõ nên cảm thấy may mắn hay là ảo não.

May mắn là nàng vẫn chưa cùng Ninh Úc đến bước kia, ảo não là hành động hôm nay của chắc chắn làm nàng chán ghét!
Ninh Kham thở dài nói, “Y Nhi vừa về trẫm lập tức phát hiện, chúng ta đều nhìn lầm Ninh Úc, trẫm còn tưởng rằng, một người như hắn, một khi quyết tâm sẽ phải chiếm hữu tuyệt đối mới vừa lòng, thế nhưng đối với Y Nhi, hắn lại nhẫn nhịn, ở Ngọc Kỳ có cơ hội tốt như vậy, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, đến chuyện này hắn cũng có thể nhịn, như vậy thì còn cái gì hắn không thể nhịn được? Thuốc nổ trong tay hắn, có lẽ sẽ an toàn hơn nằm trong tay ngươi!”

Ninh Giác ban đầu trong lòng tràn đầy nghi ngờ, thế nhưng nghe được Ninh Kham nói lời này, lại không cam lòng.

“Nếu như thuốc nổ vào tay ta, cũng sẽ an toàn!”
Ninh Kham cười lạnh, “Những hành động của ngươi trong khoảng thời gian này, gần như biến thành người khác, hoàn toàn bất chấp hậu quả! Trẫm mặc kệ ngươi ở bên ngoài bị thứ gì kích động, thế nhưng trước khi người làm bất cứ chuyện gì, ngươi phải cân nhắc trước, thân phận của ngươi là Thái tử! Vậy ngươi cân nhắc rồi sao?”
Hắn thất vọng lắc đầu, “Trong tay Ninh Úc có thuốc nổ, nhưng hắn chưa từng tổn thương ngươi, với tính cách của hắn, mà còn để ngươi nguyên vẹn từ đầu đến chân trở về, nhưng nếu như hôm nay trong tay ngươi có thuốc nổ, ngươi sẽ bỏ qua cho Ninh Úc sao? Có không?”
Ninh Giác bị Hoàng đế liên tiếp hỏi đến cứng đơ! Nếu như hắn, hắn… Sẽ bỏ qua cho Ninh Úc sao?
Ninh Kham buông lời kết thúc, “Trẫm không truy cứu chuyện này, là vì Ninh Úc là một bảo kiếm sắt bén được bảo bọc, lúc này còn có vỏ kiếm, Y Nhi chính là vỏ kiếm của hắn, thế nhưng đối với ngươi Y Nhi lại là chướng ngại vật..

Ngươi cuối cùng có hiểu hay không, như thế nào là Thái tử, như thế nào là trách nhiệm?! Đây chính là vận mệnh bẩm sinh của ngươi, ngươi lại không cam lòng, lại đau hận, cái này chính là vận mệnh của ngươi, ngươi không chống cự được vận mệnh!”
Ninh Giác sắc mặt trắng bệch, bởi vì phụ hoàng nói giống như Y Nhi.

Lúc này, hắn đột nhiên nhẹ giọng hỏi.

“Y Nhi thật sự không phải là hài tử của ngài sao?”
Ninh Kham giật mình một cái! “Hoá ra đây chính là nguyên nhân người đột nhiên nổi điên sao? Ai nói cho ngươi, hoàng hậu à?!”

Hắn liền nghĩ đến khả năng duy nhất.

Ninh Giác lạnh lùng nói, “Nhi thần không cẩn thận nghe được.”
Cặp mắt lạnh như băng của hắn chăm chú nhìn chằm chằm Ninh Kham, “Cho nên, Y Nhi thật sự không phải con gái ruột của ngài!”
Ninh Kham im lặng trong chớp mắt, đột nhiên dơ tay gạt sạch mọi thứ trên bàn rớt xuống đất!
“Đừng u mê vọng tưởng! Chỉ cần ngày nào trẫm còn nhận nàng, nàng chính là muội muội của ngươi, cùng huyết thống không quan trọng, đây cũng là vận mệnh!”
Ninh Giác thấy hắn nổi giận gào thét, mấp máy môi.

“Nếu như đây là vận mệnh, vậy tại sao Ninh Úc lại có thể?”
Ninh Giác đột nhiên nhìn vào tay chính mình, “Bởi vì ta là Thái tử...!Cho nên cái gì ta cũng không thể làm, bởi vì Ninh Úc là hoàng tử, hắn sẽ có thể muốn làm gì thì làm.


Hoá ra làm Thái tử lại mệt mỏi như vậy, một chuyện quá mệt mỏi.

“Nếu như đây là vận mệnh, ta có thể không nhận vận mệnh này hay không?”
Ninh Giác nghiêm túc hỏi, Ninh Kham không cách nào trả lời, chỉ không ngừng thở dốc! Bởi vì phẫn nộ!
“Vậy hãy chờ trẫm chết rồi nói sau!”
Mà đổi sang một bên, Ninh Úc ôm nàng hỏi, “Hoàng tỷ, nàng muốn tìm Tuyết Linh Chi, nói cách khác, nàng muốn đi tìm bảo tàng Tuyết Tộc …”
Nói xong, từ trong ngực hắn lấy ra một tấm bản đồ nhỏ ra.


“Một lần vô tình, ta có được tấm bản đồ này.”
Ninh Tương Y hai mắt sáng lên, vội vàng nhận bản đồ trong tay hắn, hưng phấn nói!
“Ta cũng có một tấm! Phụ hoàng cho ta! Phụ hoàng nói nhỏ máu lên nó mới có thể hiện ra bản đồ, cũng không biết đó là nó nguyên lý gì, ta muốn thử một chút!”
Nói xong, nàng trước ánh mắt có chút khó hiểu của Ninh Úc, cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên.

Chuyện kỳ lạ xảy ra, tấm giấy dầu lại hấp thụ vết máu, cho thấy một đường mạch lạc…
Ninh Tương Y hô to thần kỳ!
“Thật sự thấm máu là hiện ra bản đồ… Thật là mẩu giấy kỳ lạ.”
Lúc này, Ninh Úc nhìn nàng ở trong ngực, hắn cũng cắn ngón tay, đem máu nhỏ lên mặt trên… Nhưng máu lại không tan.

một nháy mắt linh cảm hiện lên! Khiến lọc Ninh Tương Y cứng mặt.

Bên tai, là tiếng thở dài yếu ớt của Ninh Úc.

“Cũng không phải là máu ai cũng có thể, hoàng tỷ à.”
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.