Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 56





Nói xong, đế vương phất tay áo rời đi, hoàn toàn không quan tâm những lời ông ta nói sẽ làm nổi lên gió tanh mưa máu như thế nào ở hậu cung! Cũng không biết đã quỳ bao lâu, lúc này Ninh Giác mới đứng dậy, ngơ ngơ ngác ngác rời điện Chiêu Dương, đi tới cung Phượng Thê.
Suốt đường đi, mặt hắn ta đều lộ vẻ hoảng hốt, khóe miệng trùng xuống, giống như người mất hồn, không hề thấy được vẻ dịu đàng, hòa nhã khi trước.

Bộ dạng này của hắn ta làm mọi cung nhân đều tránh xa khi nhìn thấy hắn ta, không dám xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.
Nhưng hắn ta không ngờ tới, dù vẫn còn ở ngoài viện, chưa bước chân vào cung Phượng Thê mà đã nghe thấy tiếng khóc lóc ồn ào, hắn ta sợ hãi!
Hắn ta vội vàng chạy vào trong, thế nhưng lại nhìn thấy hai đại cung nữ đang lôi kéo hoàng hậu quần áo không chỉnh tề, rõ ràng là thái giám truyền chỉ đã tới đây, hoàng hậu vừa biết hết mọi chuyện nên mới đau đớn không muốn sống như vậy.
“Mẫu hậu! Người đang làm gì vậy?!” Một đại cung nữ trong số đó nhìn thấy Ninh Giác, hai mắt đẫm lệ, rưng rưng nói: “Thái tử điện hạ, người tới rồi! Người mau khuyên nhủ nương nương đi, vừa rồi nương nương… muốn đập đầu vào tường tự vẫn!”
“Thái tử?” Nghe thấy mấy từ này, hoàng hậu ngẩng đầu lên, búi tóc của bà ta rối bù, đôi mắt bà ta sáng ngời.
Bà ta cười to, nói: “Vẫn còn thái tử cái gì chứ? Thái tử giờ có tác dụng gì? Ngươi nghe rồi đấy, ngươi nghe ý định của hoàng thượng rồi đấy, ông ta nói ai ai cũng có thể trở thành hoàng đết Thái tử thì có tác dụng gì?!”
Những năm gần đây, bà ta sống khốn khổ luồn cúi lại có tác dụng gì? Vắt óc suy nghĩ, tìm mưu kế lại có tác dụng gì? Đều không bằng một câu nói của kẻ nắm quyền trong tay, chỉ một câu có thể đưa tất cả một người đều gia nhập vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!
Thật chẳng khác nào một câu chuyện cười! Bộ dạng như vậy của bà ta đã dọa Ninh Giác sợ.


Hắn ta vội vàng quỳ xuống trước mặt hoàng hậu, đau đớn nói: “Mẫu hậu! Nếu là người có năng lực kế vị, tại sao không thể là nhi thần? Mẫu hậu, người tin tưởng nhi thần một lần đi, mẫu hậu!” “Tin ngươi?” Đôi mắt hẹp dài của hoàng hậu dần dần đong đầy nước mắt, giọng bà ta thống khổ mà tuyệt vọng.
“Con trai của ta… Ngươi còn chưa nhận rõ thực tế sao? Bàn về quyền lợi, chúng ta không thể bằng Hiền phi, bàn về tài chính, càng không thể so với Long quý phi.

Lưu gia đã suy yếu rồi, vậy nên bọn chúng có thể hợp tác với nhau để ức hiếp chúng ta như vậy! Muốn làm gì thì làm!
Con của ta… Cục diện ngày hôm nay, mẫu hậu không sợ ngươi không có tài hoa mà sợ ngươi có tài hoa nhưng không thể tự bảo vệ mình, bị bọn chúng coi như cái gia trong mắt, như hòn đá cản đường mà bọn chúng cần nhanh chóng loại bỏ!” Bà ta vừa nói vừa khóc, hoàng hậu thì sao?
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, mà vốn dĩ địa vị của người phụ nữ chốn hậu cung luôn đi cùng sự hưng thịnh, suy yếu của gia tộc hoặc do sự sủng ái của Hoàng đế quyết định.

Sự thống khổ bất lực của bà ta, ai có thể cảm nhận được?
Lời của hoàng hậu cũng đã cho Ninh Giác một đòn chí mạng! Thực tế luôn tàn khốc và lạnh lếo như vậy! Dựa vào bản thân cũng không được sao? Hắn ta không thể làm được sao?
Người thân cận với hắn ta nhất không tin tưởng, điều này khiến hắn ta bắt đầu nghi ngờ và chán ghét bản thân.


Hắn ta muốn làm Hoàng đế không vì gì khác, chỉ vì có người hắn ta muốn bảo vệ và vì trách nhiệm mà hắn ta nhất định phải gánh trên vai.
Vậy nhưng, ngay đến những người trước mắt hắn ta cũng không thể bảo vệ được, ngược lại còn khiến họ phải sống trong lo sợ mỗi ngày, lo lăng và sợ hãi, cũng không còn tin tưởng hẳn ta nữa, vậy hắn ta còn tác dụng gì? Không, hắn ta không chỉ vô dụng mà còn không quyền không thế, thân thể còn có khiếm khuyết, đúng là hiện thực bốn bề thọ địch.
Lòng hắn ta chùng xuống, lại chùng xuống… Cuối cùng, hắn ta nở nụ cười nhạt lùng.
Vừa rồi khi ở trên đại điện, dù đối mặt với việc phụ hoàng làm nhục và mắng mỏ giận dữ, hắn ta đều không hề cảm thấy tuyệt vọng, vậy mà hiện tại, hắn ta lại cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí còn cảm thấy bản thân đã bị phán tội chết, bị lưu đày tới tầng thứ tám của Địa Ngục.
Thấy mặt hắn ta trắng bệch nhưng lại nở nụ cười tuyệt vọng như vậy, hoàng hậu cảm thấy đau lòng, không nhẫn tâm.

Bà ta không nhịn được quỳ bịch xuống, ôm Ninh Giác vào lòng, khan giọng kêu khóc: “Con trai à! Mẫu hậu liên lụy con rồi, là mẫu hậu vô dụng! Là mẫu hậu!” Nếu bà ta trong sạch hơn, không làm nhiều việc sai trái, nếu nhà mẹ đẻ của bà không phạm sai lầm để người tìm ra, hoàng nhi của bà sao đến nỗi này?
Nước mắt của bà ta nhanh chóng làm ướt bả vai Ninh Giác, bên tai hắn ta không chỉ có tiếng khóc lóc thảm thiết của hoàng hậu mà còn có tiếng nức nở của hai vị đại cung nữ, ngay đến toàn bộ cung Phượng Thê cũng đều chìm trong sự tuyệt vọng.
Tất cả vinh nhục của mọi người đều nằm trên vai của mình hắn ta, xảy ra chuyện cũng là trách nhiệm mà hắn ta nhất định phải gánh vác.

Không rõ vì sao, vốn dĩ hắn ta đã quen với việc gánh vác trách nhiệm, nhưng hiện tại hắn ta chợt cảm thấy vai mình nặng tru làm cả người cũng không còn chút sức lực, ngay đến việc giơ tay lên để an ủi hoàng hậu cũng không có.
Không biết trôi qua bao lâu, hắn ta phụ trách an ủi hoàng hậu và mọi người như bình thường, sau đó ngơ ngơ ngác ngac rời cung.

Chờ tới khi hắn ta ngẩng đầu, trời cũng đã tối…
Nhưng bên tai… Giọng nói tuyệt vọng của mẫu hậu vẫn còn lặp đi lặp lai, giống như đòi mạng, ai oán không ngừng.
Ninh Giác không khỏi suy nghĩ lạnh lùng, gia đình mẫu thân đã không còn chống đỡ nổi nữa, mẫu thân lại bị người tiết lộ những tội ác bà ta đã gây ra, hơn nữa lại vì một câu nói của Hoàng đế mà mất đi niềm tin lớn nhất, coi như bà ta còn sống nhưng tâm như tro tàn, chẳng qua chỉ là một xác sống mà thôi.
Giống như hắn ta bây giờ, chẳng khác nào một linh hồn phiêu bạt, xẻ đàn tan nghé, trừ việc hắn ta an ủi người khác, có ai còn nhớ tới việc quan tâm hắn ta?
“Điện hại” Một giọng nói bất ngờ truyền tới, Luyến Hương cầm đèn lồng đến gần, thấy thật sự là thái tử, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Tiểu thư nghe nói trong cung xảy ra chuyện nên lệnh cho nô tỳ đứng chờ ở đây, nói rằng người nhất định sẽ trở về… Điện hạ, người vẫn ổn chứ?”
Nàng ta tiến tới gần hơn mới phát hiện, gương mặt trắng bệch tới dọa người của Ninh Giác.
Thấy nàng ta, Ninh Giác mới tỉnh lại giống như vừa trải qua một giấc mơ.
Sau khi nghe thấy lời nàng ta nói, Ninh Tương Y vẫn đang đợi hắn ta, không hiểu tại sao, trong lòng Ninh Giác cảm thấy ấm áp, toàn thân như có thêm sức sống.
Chỉ là vừa nghĩ tới những chuyện ngày hôm nay, khóe miệng vừa nhếch lên của hắn ta lại chùng xuống ngay.


Hắn ta mệt mỏi day day vùng giữa hai lông mày, lấy lại tinh thần, sau đó mới đi vào phủ.
Lúc hắn ta tiến vào, chỉ thấy tất cả món ăn vẫn còn đang nóng hổi, Ninh Tương Y liếc nhìn xung quanh, nhanh chóng nhúm một miếng thịt bỏ vào trong miệng! Ninh Giác nhìn thấy cảnh đó, không khỏi bật cười.

Hắn ta vừa cười, Ninh Tương Y liền ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt to tròn tràn đây khó chịu, cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, không động đậy cũng không nuốt cuống, bộ dạng vô cùng đáng yêu, buồn cười, vừa ngốc vừa dễ thương!
“Đói lắm rồi phải không?” Hắn ta nở nụ cười dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tương Y.

Trước mặt hắn ta đều là những món ăn mà hắn ta thích, điều này làm gương mặt hắn ta càng thêm dịu dàng.
Những chuyện đã trải qua trong hoàng cung, hắn ta không còn muốn quan tâm nữa, lúc này đây, trong lòng hắn rất bình yên, cảm thấy một nhà, có lẽ chính là như vậy.
Ninh Tương Y thấy hắn ta không có phản ứng gì, vội vàng cười hì hì gắp thêm đồ ăn cho hắn ta: “Tay nghề của đầu bếp nhà thái tử ca ca thật sự rất giỏi, chỉ cần ngửi thôi đã làm muội thèm tới chết rồi!” Thấy nàng nói khoa trương như vậy, Ninh Giác nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Sau này không cần chờ ta, đói thì ăn trước đi, biết chưa?” Ninh Tương Y gật đầu, nhìn ánh mắt của hắn ta rõ ràng là trong lòng có tâm sự nhưng không muốn nói ra, nàng không khỏi cẩn thận hỏi: “Ca ca… Tình hình †rong cung hiện giờ ra sao? Nương nương… Vẫn khỏe chứ?” Lời của nàng làm Ninh Giác không thể tiếp tục giữ khuôn mặt dịu dàng, tươi cười được nữa, vẻ mặt hắn ta dần trở nên cứng ngắc.
Nhưng nếu không nói ra sẽ không thể giải quyết vấn đề, vì thế Ninh Tương Y nhẹ nhàng nắm tay hắn ta: “Có chuyện gì, ngay đến muội cũng không thể nói ra sao?” Nói xong, nàng nhẹ nhàng bĩu môi, không biết xấu hổ làm nũng.
Ninh Giác cười khổ, cảm giác được độ ấm từ lòng bàn tay của đối phương truyền tới, hắn ta không muốn Ninh Tương Y lo lắng nến cố gắng nói mọi chuyện một cách đơn giản.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.