Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 560: Kích Thích





Người kia lớn lên dung mạo bình thường, Ninh Tương Y nhớ rõ, hắn là mưu thần bên người Ninh Giác, tên là Tiết Dương, rất tài năng, được Ninh Giác trọng dụng.

“Vương gia! Bệ hạ còn đang nghỉ ngơi……”
Hắn đứng trước mặt cản Ninh Úc, đoạn đường đến đây, đây là người duy nhất dám ngăn Ninh Úc lại.
Ninh Úc hơi hơi híp mắt nhìn hắn, cười lớn.

“Cút ngay.”
Tiết Dương làm như không nghe thấy, khóe miệng hắn mang theo nụ cười phảng phất, khiêm tốn nói.

“Vương gia chẳng lẽ không chờ được mấy ngày sao?”
Hắn nói ý này, giống như Ninh Giác chỉ có mấy ngày thọ mệnh ……
Ninh Tương Y có chút kinh hãi, người này khi hoàng đế bệnh nặng mà còn có thể cười, nói ra những lời đó, tựa hồ hắn cũng không phải trung thành với Ninh Giác như vậy...!
Nàng ở một bên nhìn, đột nhiên cảm thấy đời trước, lúc nàng từ chiến trường trở về, bởi vì trong lòng có muộn phiền nên chưa từng chú ý này đó, hiện giờ xem ra có vẻ như mỗi chỗ đều có vấn đề.

Ninh Úc sâu kín nhìn chằm chằm hắn, lúc này, thân phận cùng khí thế của Nhiếp Chính Vương, có thể làm mọi người run rẩy, Tiết Dương cũng không ngoại lệ, ở trong tầm mắt Ninh Úc cuối cùng cũng phải chịu thua.


“Xin Vương gia đừng kích thích bệ hạ.”
Hắn cúi đầu quỳ trên mặt đất nói.

Ninh Úc lười nghe, liếc hắn một cái, trực tiếp đẩy cửa đi vào, một mùi thuốc nồng đậm ập vào trước mặt làm Ninh Tương Y nhíu mày, mà Ninh Úc như không ngửi thấy vẫn ngay lập tức đi vào phòng trong.

Trên long sàng lỗng lẫy quý giá, Ninh Giác thực chất chỉ nhắm mắt dưỡng thần nhưng khi nghe được có người tới, hắn không có chút bất ngờ, khi mở mắt ra nhìn Ninh Úc, trong mắt lại là trào dâng giận dữ!
Ninh Tương Y cuối cùng nhìn thấy một đời này của Ninh Giác, nàng có chút hoảng hốt che miệng lại, mới có nửa năm trôi qua vì sao hắn tiều tụy như thế?
Ninh Tương Y nghi ngờ nhìn Ninh Úc liếc mắt một cái, hay là Ninh Úc thật sự muốn làm hoàng đế cho nên âm thầm hạ độc Ninh Giác?
Không trách Ninh Tương Y sẽ nghĩ như vậy, Ninh Giác lúc này thật sự quá dọa người, mới ba mươi mấy tuổi, vốn dĩ là một thời đại hoàng kim của người nam nhân, nhưng hắn sao lại thế này?
Tóc trên đầu đã trắng đi một nửa, khuôn mặt vốn ôn nhu tuấn tú bây giờ lại tái nhợt uể oải, hai mắt ảm đạm, cả người gầy ốm, nhìn không thấy sức sống.

Ninh Tương Y đột nhiên hiểu rõ lúc trước Tiết Dương vì sao lại nói như thế, tâm Ninh Giác đã chết, hiện giờ còn tồn tại, bất quá chỉ còn thể xác di động, nếu hắn còn suy sụp như vậy, lại còn không được khám chữa, dùng thuốc tốt thì có lẽ thật đúng là không sống được bao lâu.

“Ngươi tới… Xem trẫm đã chết chưa phải không?”

Nhìn Ninh Úc đến, Ninh Giác vẫn là có vài phần muốn nói chuyện, chỉ là cái động lực khiến hắn nói lên lại đến từ hận!
Ninh Úc ngồi xuống ghế gỗ đỏ ở một bên, tự rót cho mình một ly trà, chỉ cần qua đêm nay, những người vướng bận hết thảy đều sẽ biến mất, cho nên hắn hiếm khi kiên nhẫn như thế này, quá thiện tâm đến xem Ninh Giác, ít nhất nhìn bộ dáng sắp chết của hắn, ít ra Ninh Úc còn thấy thoải mái hơn so với việc nhìn khuôn mặt buồn nôn của Diệp Khuynh Vãn kia.

Ninh Úc không nói lời nào, Ninh Giác đã quen, bởi vì khi Ninh Úc nói chuyện cổ họng sẽ bị đau như đao cắt, hắn còn đã từng âm thầm đắc ý, bệnh kín của hắn có thể khỏi mà yết hầu Ninh Úc là cả đời đều không thể khỏi.

Ninh Giác nghĩ vậy, đột nhiên nhớ tới lúc trước, khi bệnh kín của hắn khỏi, người con gái bên cạnh hắn đã cùng hắn nhảy lên vì vui sướng, điều này làm yết hầu đột nhiên nghẹn lại, hắn hai mắt sung huyết, trong miệng trào ra một ngụm máu rồi từ từ nuốt xuống.

“Ninh Úc, nhìn bộ dáng này của trẫm, người đặc ý lắm phải không?”
Ninh Giác khẽ cười, trong tầm mắt không chút nào che giấu hận ý!
“Có điều ngươi tính kế trẫm nhưng trẫm còn có con, đứa nhỏ kia là Y Nhi nhận nuôi, tự mình mang theo bên cạnh để giáo dưỡng nên những người đi theo Y Nhi vào sinh ra tử đều bảo vệ, trung thành với nó!” Giữa hai hàng lông mày của hắn giãn ra có chút đắc ý, “Hơn nữa…… thế lực thủ hạ của Trẫm cũng sẽ tận tâm phụ tá nó……
Ngươi, cả đời đều chỉ có thể là Nhiếp Chính Vương!?
Nói đến đứa bé kia, Ninh Tương Y còn nhớ rõ chính là Ninh Cực, hiện giờ chỉ sợ cũng mới có mười ba tuổi, là cô nhi nàng nhặt được ở trên chiến trường ……
Nàng nuôi rất nhiều cô nhi nhặt được trên chiến trường, đứa lớn nhất là nó, đáng tiếc nàng ngày ngày bôn ba nên nuôi dạy nó không được nhiều lắm, nhưng nghe Ninh Giác nói, có vẻ muốn đem hài tử kia lập làm Thái Tử sao?
Có lẽ hắn vẫn muốn đối đầu với Ninh Úc, làm Ninh Úc ngồi cả đời ở vị trí Nhiếp Chính Vương?
Ninh Úc cười lạnh, “Là sao?” Hắn hơi hơi nhướng mày, khuôn mặt kia cực kỳ lạnh lùng tuấn mỹ phi phàm, ngữ khí trào phúng, lại vô cùng bình tĩnh.


Ninh Giác nghe ra sự trào phúng trong lời Ninh Úc nói nhưng cũng cười lạnh, hắn đã quyết định, đêm nay khi cung yến, trước mặt mọi người hắn sẽ sách phong Ninh Cực làm Thái Tử! Lúc ấy, nét mặt trên mặt Ninh Úc khẳng định rất đẹp, hắn nghĩ vậy nên rất thoải mái.

“Nói đến kỳ quái “
Giọng nói Ninh Úc khàn khàn chói tai thấp thấp vang lên, hắn trên dưới đánh giá Ninh Giác liếc mắt một cái, “…… Bổn vương chưa từng xuống tay với ngươi, nhưng bộ dáng này của ngươi, lại là hận ta tận xương, là sao? Chúng ta tốt xấu cũng đã từng hợp tác với nhau.”
Ninh Úc muốn nói chính là bọn họ đã từng là đồng minh, cùng nhau đối kháng ngoại địch, sau lại còn cùng nhau tính kế Ninh Tương Y.

Hơn nữa nghiêm túc mà nói phân chia chính quyền, tuy có phân tranh, nhưng là cũng không đến nỗi thống hạn như vậy.

Ninh Giác nghe vậy thì nắm chặt tay lại! Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia sát ý! Phảng phất sát ý muốn đem treo cổ Ninh Úc ngay tại chỗ!
Hắn trầm mặc làm Ninh Úc cười, khuôn mặt tinh xảo yêu dị tuấn tú kia hơi giãn ra, quả nhiên là hồn phách đang mộng tưởng.

Lúc này hắn ngồi ở kia trên kia, một tay để trên cằm, cao ngạo mà không ai bì nổi.

“…..

Là bởi vì, bổn vương hành hạ Ninh Tương Y đến chết sao?”
“Ninh Úc!”

Ninh Giác đột nhiên nổi giận! Uy phong vương giá lạnh thấu xương kia hiện ra! Tuy rằng hiện tại hắn ốm đau trên giường nhưng rốt cuộc cũng đã làm hoàng đế nhiều năm nên không phải ai cũng có thể khiêu khích.

Ninh Úc híp híp mắt, như càng thêm thoải mái.

“Đây là…… Thẹn quá thành giận?”
Thanh âm của hắn giống như như ma quỷ, hơn nữa nói một chữ liền đau một lần, nhưng chính là hắn thích xem dáng vẻ phẫn nộ của Ninh Giác, chính là thích chọc giận hắn, điều này làm cả người hắn thoải mái!
Ninh Giác nhắm mắt, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm!
Ninh Tương Y chết không toàn thây, thân thể không còn vẹn toàn lại một lần hiện lên ở trong đầu hắn! Lòng hắn như bị ai đó hung hăng cấu xé! Không thể thở được!
Hắn không muốn nàng chết, hắn chỉ là muốn đem nàng nhốt vào lãnh cung, để nàng bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt, trở về ngoan ngoãn làm Quý Phi của hắn! Chỉ cần nàng không quyến luyến quyền binh, chỉ cần nàng không bức bách hại người khác, hắn…… Vẫn sẽ luôn sủng ái nàng.

Thế nhưng lại không ngờ khi gặp lại nàng, lại gặp thi thể của nàng! Thi thể không được đầy đủ, vỡ nát, bị hành hạ kinh người!
Ninh Giác nhắm mắt lại đều tưởng tượng ra nàng đã từng bị tra tấn cực kỳ tàn ác như thế nào! Mà trong thiên hạ, có thể làm đến thế này, chỉ có Ninh Úc! Chỉ có hắn! Xuống tay âm ngoan độc ác như thế, tàn nhẫn không để lối thoát như thế! Chỉ có hắn!
Ninh Giác trong mắt hận ý ngập trời, nửa năm qua này, Ninh Úc dã tâm càng lúc càng lớn, hắn lúc nào cũng bố trí ngăn chặn chính là vì không cho Ninh Úc thực hiện được!
Chỉ tiếc Ninh Úc thế lực lớn tới mức đã không thể diệt trừ, điều duy nhất hắn có thể làm chính là bảo toàn nửa giang sơn trong tay hắn, không cho nó rơi vào trong tay Ninh Úc!
Trong tay hắn, là tâm huyết của Y Nhi… Hắn muốn bảo vệ!
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.