Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 594: Giấc Mộng Cuộc Đời





Ninh Tương Y không nói gì, mà bên kia, ngón tay Ninh Giác đưa lên đầu vò tóc, tràn đầy tự trách.

“Nàng nhất định cũng thấy vậy, cho nên nàng chướng mắt ta...”
“Không phải như thế.”
Ninh Tương Y đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, nghiêm túc mà lạnh nhạt lặp lại.
“Không phải như thế.”
Bởi vì nàng đã quyết định kết thúc sinh mệnh chính mình, cho nên có chuyện, nàng cũng không che giấu nữa.

“Ta đối tốt với huynh, ta cự tuyệt huynh, không phải nguyên nhân nằm ở huynh.” Trong góc tối, ánh sáng không thể chiếu vào, cho nên chỉ có giọng nói của nàng vang lên.

Ninh Giác tự nhiên đã quên áy náy tự trách, hắn nhịn không được hỏi, “Vậy bởi vì sao?!??”
Ninh Tương Y thở dài, đi đến góc tối, ngồi xuống cạnh hắn.

“Ta kể chuyện xưa cho huynh nghe…”
Ninh Tương Y ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường, híp mắt, vẻ mặt có chút không giải thích được.


Ninh Giác không có trả lời, hắn biết Ninh Tương Y sẽ không vô duyên vô cớ kể.

Ninh Tương Y thoáng tự hỏi một chút, sau đó, liền đem chuyện kiếp trước của nàng,kể từ sau khi xuống núi, kể hết một lần chuyện của ba người.

Ninh Giác ngay từ đầu không rõ ý nghĩa câu chuyện nàng kể, nhưng lại theo nàng thâm nhập vào chuyện xưa, biểu tình dần dần kinh ngạc, Thái tử kia sao lại giống hắn như vậy? Cô bé kia sao lại giống Y Nhi chứ?
Đến khi hai chữ “thuốc nổ” xuất hiện, biểu cảm Ninh Giác càng thêm ngưng trọng, chỉ có trong tay Y Nhi mới có thuốc nổ…Như vậy, câu chuyện này?!
Hắn không dám tưởng tượng tiếp!
Khi chuyện kết thúc, nữ chính đã chết, Ninh Giác từ câu chuyện lại có cảm giác, hắn không biết tại sao lại cảm thấy quen thuộc như thế, thậm chí cảm thấy, nếu là hắn là Thái Tử kia, hắn nhất định sẽ làm như vậy.

Nhưng, nếu nữ nhân kia là Y Nhi thì sao?
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ phải bắt được cái gì, nhưng lại cảm giác như không bắt được!
Ninh Tương Y dừng một chút, từ “Chuyện xưa” bỏ đi, nhẹ giọng nói.

“… Huynh biết điều khiến cô bé kia không cam lòng là gì không??”
Trong bóng đêm, giọng nàng thanh thản, phi thường tinh tế miêu tả, “Nàng ấy luôn cảm thấy đó không phải là lỗi của mình, ít nhất, nguyên nhân chính không phải do nàng ấy, mà là cuối cùng mọi kết cục xấu xa nàng ấy phải gánh chịu, nàng ấy không muốn điều đó, nàng ấy không cam lòng?”
Các hoàng tử sau khi có thuốc nổ, làm theo ý mình, nổi loạn bắt đầu, thuốc súng lưu thông đến nước ngoài, quốc gia khác thấy Đại Dục chia năm xẻ bảy, cũng đều nghĩ đến chiếm đoạt, đây là ích lợi, là dã tâm.

Thuốc nổ của nàng như mở ra cửa địa ngục, thả ra những tội ác đó, cho nên nàng có sai, cho nên…… Hậu quả này nàng nhận!
Chỉ là nhận, không thể hiện là không oán hận, nhưng trong lòng nàng có một kỳ vọng, tất cả chuyện nàng làm, đều là vì một người, người kia, nhất định sẽ vẫn luôn đứng ở bên cạnh nàng, thấu hiểu nàng, bảo vệ nàng!
Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y cười thầm một tiếng, trong bóng đêm, Ninh Giác không thấy rõ mặt nàng, lại cảm giác tiếng cười kia làm lạnh lòng mình.

“Huynh biết trong lòng cô bé kia có bao nhiêu uất ức không?”
Ninh Tương Y sau khi cười xong lại hỏi, “Rất nhiều người chỉ vào mũi nàng mà mắng, các loại lời nguyền rủa ác độc ùn ùn không dứt, nàng bị người qua đường ném đá, nhổ nước miếng, thậm chí nàng mang theo thiện ý cứu một thôn, cái thôn kia lại thiếu chút nữa phóng hỏa thiêu chết nàng…… Bọn họ nói, nếu không phải nàng, sao chuyện lại thế này? Không cần nàng tới giả vờ có lòng tốt.”
Ninh Giác không trải qua sự việc, nhưng hắn lại biết loại cảm giác không được thấu hiểu này, không thể không đau, hắn là một người nam nhân, bị buộc đến đường cùng còn làm ra việc không lý trí, nhưng cô bé trong câu chuyện, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn, chờ đến tứ quốc nhất thống khi đó mọi người mới bắt đầu nói tốt cho nàng, nhưng đã muộn, có thương tổn, là không thể đủ đền bù, không phải xin lỗi, miệng vết thương không thể liền lại, đọng lại phẫn nộ cũng tốt, oán hận, uất ức cũng tốt, là không thể bình ổn, chỉ có thể đè nén.

Ninh Tương Y đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cười nói với Ninh Giác.

Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy nàng ngồi trên lưng ngựa, một kiếm cứu một nữ nhân bị thổ phỉ chiếm đoạt, nhưng nữ nhân kia, sau khi biết thân phận của nàng liền tự sát.


“Ngươi là tà ma! Ta như vậy, đều là do súc sinh như người làm hại! Ngươi vì dục vọng đã tạo ra tai họa ngập trời, hại cha ta, huynh ta,tướng công ta đều chết trên sa trường! Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế! Trước khi chết nhận hết tra tấn, sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh!”
Nói xong nàng liền đâm đầu vào cây mà chết, Ninh Tương Y còn nhớ rõ, nàng lúc ấy dùng cặp mắt lạnh lẽo nhìn toàn bộ chuyện xảy ra, nhìn nàng chết, ánh mắt đều không có chút nào dao động, nhưng siết chặt dây cương trong tay, thiếu chút nữa đứt dây!
Ninh Giác nghe nàng cố dùng giọng nói oán hận diễn tả, nói những lời nữ nhân kia trước khi chết nguyền rủa… Trong bóng đêm, hắn mơ hồ nhìn thấy Ninh Tương Y đang cười, nhưng nụ cười lại làm người khác lạnh cả lưng…
Sau đó, nàng quay đầu cười hỏi hắn.

“Huynh biết cô bé kia có bao nhiêu sợ hãi không???”
Ninh Tương Y nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng nói, “…… Không biết là ai, đồn đại nàng muốn xưng bá thiên hạ, triều đình vài lần hạ lệnh muốn nàng khải hoàn hồi triều, rõ ràng thắng lợi liền ở trước mắt, tại sao lại phải rút lui? Cơ hội lướt qua, nàng nhiều lần chống đối, làm lắng xuống lời dồn này.

Nàng sợ hãi giết người, lại không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì nàng là tướng quân anh dũng đấu tranh, nàng muốn tìm người kể rõ sợ hãi, những người đó nhìn ánh mắt của nàng lại ghen tị, đề phòng, cho nên sợ hãi tầng tầng tích lũy, hàng đêm trong mộng bừng tỉnh…”
Hiện giờ ngẫm lại, đây đều là âm mưu thôi, bọn họ biết nàng sẽ không lui, cố ý âm mưu như thế, chính là vì bôi đen nàng, chứng thực ác danh của nàng.

Thật là nực cười.

“Đừng nói nữa!”
Sự thật bày ra ở trước mắt, chính là Ninh Giác đột nhiên không có dũng khí vạch trần, hắn đột nhiên không muốn biết, hắn lui bước!
“Vì sao lại không nói, huynh không phải muốn biết sao?”
Ninh Tương Y ngồi bên người hắn, giọng điệu vui tươi.

Giọng Ninh Giác run run, không liên quan tới ta, ta vì sao phải biết?!”
Chuyện này không phải chỉ là một chuyện xưa sao, hắn có gì mà phải sợ hãi chứ?

Ninh Tương Y gật gật đầu.

“Huynh nói đúng.”
Nàng ôm đầu gối nhìn ra ánh đèn, “Tất cả những chuyện này không liên quan tới huynh, huynh cũng không từng phòng bị ta, kiêng kị ta, tính kế ta, chưa từng sai khiến, đổ oan cho ta.”
Nàng cười, “… Nhưng tất cả chuyện này, là chuyện kiếp trước của ta.

Cổ nhân nói giấc mộng Hoàng Lương, giấc mộng là cả một đời, ta chính là như vậy, ở cảnh trong mơ tỉnh lại, mang theo vết thương đầy người tới đối mặt huynh, huynh sợ không? Ninh Giác.”
Ninh Giác nghe giọng nói lạnh lạnh của nàng, trong lòng đột nhiên luống cuống!
Hắn vội vàng giải thích, “Không phải sự thật, kia chỉ là cảnh trong mơ thôi, nàng quá sợ hãi thuốc nổ bùng nổ sau đó tạo thành nguy cơ, cho nên nàng mới có giấc mộng như vậy!”
Sao hắn có thể tổn thương nàng như vậy trong giấc mộng chứ? Không có khả năng!
Ninh Tương Y cười khẽ.

“Nằm mơ?” Nàng chớp chớp mắt, đem hình ảnh Ninh Giác hoảng loạn để trong mắt, môi đỏ hơi cong lên.

- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.