Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 616: Đau Quá





“Tất cả mọi người đều không thích ta, ta giúp người khác, bọn họ mắng chửi ta, ta làm việc tốt cũng không ai ủng hộ, trong lòng ta đau lắm!”
Giọng nói nàng uất ức đến nghẹn ngào khiến mắt Ninh Úc đỏ lên.

“Hoàng tỷ...”
“Ta không phải Hoàng tỷ của ngươi!”
Ninh Tương Y đột nhiên vung tay, lạnh lùng nói, “ ta không giống các ngươi, không đùa bỡn quyền lực, không tính toán tham lam, ta làm rất nhiều cũng không bằng được các ngươi tính toán một lần… Nhưng, ta thật sự muốn làm chuyện tốt, ta muốn cứu vãn tất cả mọi chuyện!… Ta hối hận rồi! Nếu ta không xuống núi thì tốt!”
“Ta… Ta đã giết nhiều người như thế, Tiêu Uyên vì ta mà chết, Tư Vô Nhan bị ta ép phải uống thuốc độc tự sát, ta đã châm lửa đốt Long Thành Vô Cực! Ta chiếm lấy nhiều thành trì như vậy, chà đạp nhiều vùng đất như vậy, núi thấy biển lửa...!Ta rất sợ..


Hai mắt nàng rưng rưng, hai tay đột nhiên hốt hoảng ôm chặt mình, trong mắt là màu đỏ dữ tợn, lại khiến người ta đau lòng.

“Ta là tội nhân thiên cổ, ta cắn răng làm xong tất cả mọi chuyện mới có thể nhận được tán thành, nhưng các ngươi vì sao còn muốn đổ oan ta… Còn muốn giết ta...!Ta rất uất ức, ta chỉ muốn đơn giản yêu một người, nhưng người tại sao phải giết ta?”
“Là ngươi! Ngươi một tay bẻ gãy ngón tay của ta, còn cả ngón chân...!Ngươi, ngươi đánh gãy hết xương cốt trên người ta, ngươi muốn nghe ta cầu xin tha thứ… Khối sắt như lược kia chải trên người ta đến mức không còn khối thịt nguyên vẹn, Ninh Úc...!Ta đau lắm.”
“Hoàng tỷ!”
Ninh Úc đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy nàng! Đem kinh hoảng sợ hãi của nàng ôm thật chặt vào trong ngực!
Những cái đó đều không phải hắn làm!
Hắn không bao giờ làm ra chuyện không thể tha thứ với nữ nhân hắn yêu mến như vậy!

“Ngươi… Còn sai người dùng kiếm, đâm xuyên cổ họng của ta, lúc ấy ta không chết, từ từ, máu chảy đến cạn, ta mới ngạt thở chết đi...!Thật là khó chịu, cả đời ta cũng sẽ không quên.”
Ninh Úc phát hiện lúc Ninh Tương Y nói lời này giọng nói không ngừng run, nàng hai mắt yếu ớt nhìn chằm chằm vào một chỗ, sau một khắc này, nàng liền im lặng.

“Cả đời ta, đã thất bại như thế, bị trượng phu phản bội, không có bằng hữu, không con cái, bị vạn dân phỉ nhổ, nguyền rủa, cuối cùng lại bị tra tấn mà chết...”
Trong mắt nàng dần dần không còn một tia sáng, trong tay lại chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con dao găm.

“Có đôi khi suy nghĩ… Ta nên sống trong địa ngục thì hơn..”
Ninh Giác nhìn thấy, không khỏi hô một tiếng.

“Ninh Úc! Cẩn thận!”
Nhưng Ninh Tương Y đã giơ tay lên!
Một khắc này, Ninh Úc không tránh, chỉ ôm thật chặt nàng!
“Nàng muốn đâm, thì cứ đâm đi!”
Hắn nhắm chặt mắt, cúi đầu nói bên tai nàng như vậy.

Tay càng thêm nắm chặt, gần như muốn khảm nàng vào thân thể mình, người Ninh Tương Y run lên.

“Những cái nàng nói kia đều không phải thật! Nếu là thật sự, đó cũng là ta đáng chết, mặc kệ một đao, hai đao, cho dù nàng giết ta! Ta cũng không có chút nào oán giận!”
Ninh Tương Y hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ, cánh tay giơ cao sau lưng hắn có chút phát run, bên trong nàng hình như đang có một cuộc tranh đấu! Một phía, là nàng chịu đựng gặp phải đủ trắc trở, nỗi oan ức mà nàng không thể quên! Một phía, là muốn quên đi tất cả, muốn bắt đầu lại từ đầu, suy sụp và hi vọng, giết chóc và cứu rỗi! Nàng chưa từng phải giãy dụa như thế!
Cũng bởi vì giãy dụa, lý trí của nàng dùng hết toàn bộ sức lực để ngăn cản mình tổn thương Ninh Úc, nhưng thân thể, đã dần dần bị cổ độc xâm chiếm lấn át.!
Trong lúc này, Ninh Úc cũng nắm bắt được cơ hội đánh ngất xỉu nàng!
Nhưng hắn còn chưa kịp xuống tay, Ninh Tương Y giống như phát giác được, bỗng nhiên đẩy hắn ra!
“Ngươi muốn làm gì ta?!”
Nàng khàn giọng chất vấn!
Sợ hãi oán hận vừa bình tĩnh bỗng nháy mắt vỡ vụn! Hai mắt nàng dữ tợn, giống như thú dữ bị nhốt, hung ác nhìn chằm chằm Ninh Úc! Hàm răng nghiến chặt vào nhau, gần như muốn đâm xuyên động mạch đối phương
“Y..Y..”
Ninh Úc không thể xuống tay, hơn nữa còn khiến Ninh Tương Y nháy mắt cảnh giác hơn, trong lòng hắn bất an, lại một lần nữa muốn tới gần!
“Ngươi đừng tới đây!”
Ninh Tương Y chấn động hét to một tiếng sau đó lui lại! Mà nàng vừa lui, những hộ vệ phía sau nàng cũng bị sát khí cuồn cuộn trên người nàng ép lui ra, nàng nháy mắt kéo dài khoảng cách với Ninh Úc.

“Được rồi...!Ta không đi qua, YY… Nàng đừng đi.”

Ninh Úc lo lắng đứng yên một chỗ, hai mắt khao khát nhìn nàng, oán khí trên người Ninh Tương Y càng ngày càng nặng! Đây là điềm báo nàng đã không thể giữ được lý trí!
“Đừng… Đừng đi theo ta!”
Nàng dữ tợn nhìn Ninh Úc hét lên, nhưng Ninh Úc lại có thể cảm nhận được, nàng đang bảo vệ hắn!
“Ta không thể không đi theo nàng… Y, nàng là nương tử của ta mà..

Hôm nay, là ngày đại hôn của chúng ta.

Cầu xin nàng, đừng đi...”
Ninh Úc chưa từng đau buồn khẩn cầu như thế này, hắn buông bỏ tất cả tôn nghiêm và mặt mũi để giữ nàng lại, muốn năng tỉnh táo lại.

“Nàng tỉnh lại được không? YY… Nàng nói nàng yêu ta mà...”
“Yêu một người đã giết ta sao?” c
Ninh Tương Y đột nhiên cười có chút quỷ dị, bên trong nụ cười kia, bao trọn tất cả giãy dụa nàng từng trải qua...Yêu hắn, nàng thừa nhận mình yêu hắn, quyết định ở bên hắn, mỗi một bước, đều rất giãy dụa...!
“Có đôi khi, ta thật sự cảm thấy đáng thương cho chính mình… Vậy mà, đi yêu một người giết mình!”
Nàng cười to, sau đó đột nhiên mím chặt môi!
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, cặp mắt kia dần dần lạnh tanh, cuối cùng trở nên nghiêm nghị!
Nàng vươn tay chậm rãi kéo mạnh một cái, nàng thật sự bóp nát khuy gài trên vương miện, cởi bỏ chiếc mũ phượng hoàng hội tụ vô số tâm huyết, trong chốc lát, sợi tóc bay tung tóe, quần áo của nàng đỏ như máu,ngay cả khóe mắt cũng đỏ hoe dữ tợn.

Động tác của nàng khiến Ninh Úc kinh hãi, sắc mặt hắn trắng bệch, “YY… Nàng muốn làm gì!”
Nàng chậm rãi nhếch môi, nhẹ buông tay, một giây sau, vương miện hung hăng đập xuống nền đá xanh.

“Ngươi không phải phu quân của ta...!Việc kết này, ta không làm nữa!”

Nói xong, nàng xoay người rời đi!
Một khắc này, năng lượng hung ác trong cơ thể gần như muốn xé nát thân thể của nàng!
Lúc nàng nói mấy câu đó, vẫn còn chút tỉnh táo, cứ như vậy đi, nàng biết mình đang như một quả bom nổ chậm, nàng có thể nổ chết, nhưng…
Nàng không thể tổn thương Ninh Úc.

Cho dù hắn là kẻ thù kiếp trước của nàng!
Lúc nàng nắm lấy vương miện, trong lòng nàng đột nhiên có quyết định! Nàng phải nhận lúc mình còn lý trí, tự giết chết chính mình!
Cho nên nàng dứt khoát quay người, dứt khoát tháo mũ phượng, tách khỏi nam nhân này!
“Không! Nàng không được đi!”
Không thể để cho nàng cứ rời đi như vậy! Nếu không, có thể đời này hắn sẽ không được gặp lại nàng!
Trong đầu Ninh Úc bỗng lóe lên ý nghĩ này, thấy Ninh Tương Y cũng không quay đầu lại, hắn rốt cục cắn răng ra lệnh, bắt nàng lại!
Bị Ninh Úc níu kéo, cùng hộ vệ ngăn cản, khiến Ninh Tương Y càng phát ra nóng nảy!
Những tiếng kêu chói tai khiến đám người bên trong hỉ đường hiểu rõ, công chúa hình như lại nổi điên!
Bọn họ cũng không dám ra ngoài, chỉ cầu nguyện Tề Vương có thể khống chế nàng lại, nếu không, cách giải quyết duy nhất chính là vạn cung tên cùng bắn, bắn chết quái vật kia!
Ninh Úc sao có thể bằng lòng?
- ---------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.