Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 627: Ô Nhục





Đối với người luyện võ mà nói, võ công chính là tính mạng của bọn họ!
Mà Thu Hành Phong ngoài võ công lợi hại, y thuật cũng có chút tinh thông, sau khi bắt mạch, hắn nhíu mày.

“Không sao… Người chỉ là bị thương quá nặng, tạm thời mất đi võ công thôi, sau này từ từ sẽ tốt.


Nói đến đây, mặt hắn đột nhiên có chút đỏ.

“Mà còn… Ngươi có thai!”
Mặc dù hắn không biết mang thai là thế nào, nhưng hắn đã từng nhìn thấy ở trong sách, là một mạch sâu một mạch nông như thế này, chính là có thai, trong bụng của nàng có tiểu hài tử!
“Cái gì!!!”
Lần này, Ninh Tương Y còn kinh ngạc hơn hắn!
Lúc này nàng đang dùng một ánh mắt vô cùng khiếp sợ nhìn Thu Hành Phong, trong đầu nhao nhao hoảng loạn, tình huống này, nàng chỉ có thể nghĩa đến một khả năng!
“Sư phụ… Không ngờ ngươi… Là loại người này…”
Ninh Tương Y cũng không biết dùng biểu cảm gì đối mặt với Thu Hành Phong, phẫn nộ, uất hận? Nhớ tới Thu Hành Phong làm sao cũng không muốn để nàng xuống núi, không phải là vì thích nàng sao?!
Khoan đã, một sự phụ như một đứa trẻ mười tuổi có biết thích là gì không?

Nhìn thấy áo quần trên người đều của sư phụ, nàng không biết nên nổi nóng hay là nên buồn bã! Sao mới tỉnh lại sau giấc ngủ, nàng đột nhiên cảm giác không quen biết thế giới này vậy?
Thu Hành Phong có chút không hiểu cho lắm, cái gì gọi là loại người này? Hắn là loại người nào?
Thấy Ninh Tương Y đang giận dữ nhìn hắn chằm chằm, còn cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hắn hiểu ra, rất tự giác giải thích nói.

“Ngươi nói về quần áo?”
Giống như sư huynh sư tỷ đã từng nói, nam nữ lớn không dùng chung phòng, Ninh Tương Y có phải đang trách hắn đổi y phục của nàng không?
Y phục của ngươi toàn bộ đều hỏng rồi, không thể mặc! ”
Ninh Tương Y bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hắn, “Vết thương trên người ta là chuyện gì xảy ra?”
Thu Hành Phong buồn bực gãi gãi đâu, Ninh Tương Y bị thương mà bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra vậy?
“Có lẽ là ở kinh thành gặp phải kẻ thù! ”
Ninh Tương Y nhíu mày, “Ta luôn cảm thấy ta quên rất nhiều thứ…”
Thu Hành Phong tự nhiên nghĩ đến, “Có lẽ là di chứng sau khi bị thương quá nặng, đầu của ngươi, đã bị va chạm quá mạnh.


Va chạm?
Ninh Tương Y cố gắng nghĩ lại, đột nhiên, đầu kịch liệt đau đớn!
Một cảm giác choáng đầu ù tai xuất hiện, trong sự choáng váng, nàng dường như cảm giác có người ôm thật chặt nàng, đỡ ở dưới người nàng, nháy mắt mặt nước lạnh lẽo nước vây quanh nàng, nàng rõ ràng nghe được âm thanh xương cột sống đứt gãy!

Người đó là ai?!
Vì sao.

.

Nàng cảm thấy rất khó chịu?
Thấy Ninh Tương Y đột nhiên ôm lấy đầu rên rỉ lên, một lát sau, lại khó chịu rơi nước mắt, mặc dù Thu Hành Phong rất muốn rời khỏi nữ nhân vừa kỳ quái, còn rất nguy hiểm này xa một chút, nhưng lúc này vẫn không nhịn được lo lắng hỏi.

“Ngươi không sao chứ…”
“Làm sao lại không sao được?!”
Ninh Tương Y khóc nức nở nói, hai mắt đỏ bừng, gần như chịu oan ức rất lớn!
Chẳng biết tại sao, Thu Hành Phong có chút hoảng, chân tay hắn luống cuống một hồi, mới thủ thỉ hỏi.

“Ngươi làm sao rồi?”
Ninh Tương Y đột nhiên buông tay ôm đầu ra, mở to một đôi mắt đẫm nước mắt nhìn hắn!
“Ngươi còn hỏi ta làm sao! Ta còn phải hỏi người làm sao mới đúng! Vì sao ta bị thương nặng như vậy? Vì sao rất nhiều việc ta đều không nhớ nổi rồi? Còn có ngươi! Ngươi tại sao phải làm chuyện như vậy với ta?!”

“Chuyện gì?” Thu Hành Phong không hiểu trừng mắt nhìn nàng.

“Chuyện gì?” Ninh Tương Y khuôn mặt nhỏ tái nhợt, rõ ràng rất yếu ớt, lại như ăn phải thuốc nổ căm tức nhìn hắn!
“Tại sao người phải chiếm thân thể của ta?!”
Nghĩ tới nghĩ lui không thể còn có ai khác, nhất định là sự phụ!
“Ngươi còn khiến ta có con của ngươi!!!”
Thu Hành Phong ngồi bên cạnh đống lửa, hồi lâu nghe không hiểu nàng nói có ý gì, chờ sau khi hắn vất vả lý giải, đột nhiên như cháy đuôi bỗng nhảy dựng lên! Hoảng hốt sợ hãi hỏi!
“Ngươi nói đứa bé này là ta tạo ra sao?!!”
“Chẳng lẽ không phải?!”
Ninh Tương Y hỏi lại, hai người giống như đang so mắt ai to hơn, bên trong tràn ngập nghi ngờ!
Xong đời rồi, Ninh Tương Y mơ mơ màng màng, căn bản không biết làm sao lại mang thai cùng Thu Hành Phong, cái nhục này nhất định sẽ lớn chuyện!
Hai người trừng nhau xong, Ninh Tương Y cảm thấy chuyện này dường như không hề đơn giản, còn Thu Hành Phong cảm thấy chuyện này vô cùng đáng sợ! Hai người bắt đầu nói như nước đổ đầu vịt một đêm, ngày thứ hai… hai người trừng nhau với cặp mắt thâm quầng, một bụng phiền muộn!
Ninh Tương Y cảm thấy không thể tin, trừ Thu Hành Phong, nàng thực tế không nghĩ ra còn có ai tới gần nàng mà không bị nàng đánh bay! Nhưng Thu Hành Phong làm sao lại làm ra chuyện thế này? Không phải là ăn nhầm thứ gì đó mất lý trí rồi không?
Trong lòng nàng đau nhức! Làm sao bây giờ, trao thân cho sự phụ, sau này cho dù nàng gặp được người mình thích cũng không thể gả! Cô lại vô cùng chú trọng trinh tiết, sao nàng lại số khổ như thế.

Thế nhưng nhìn thấy Thu Hành Phong một mặt vô tội chính hắn cũng vô cùng khó hiểu, nàng thở dài, mắng hắn thì có ích lợi gì? Bọn họ tốt xấu cũng cùng nhau chung sống mười mấy năm, Thu Hành Phong đơn thuần thật giống như tuyết trên Vân Đỉnh Sơn, không thể nào cố ý, đứa bé này… Mặc dù là kết quả ngoài ý muốn, thế nhưng nàng vẫn không đành lòng để mất, cuối cùng cũng là một sinh mạng…
Nghĩ đến Thu Hành Phong bẩm sinh cũng quá ngốc, đứa bé này trí thông minh không có vấn đề chứ?
Thu Hành Phong chưa từng khó hiểu như thế!
Hắn gần như lâm vào trong câu đố nan giải nhất, cả người như mây mù, ở thẫn thờ, bất ổn!
Hắn trong lúc cứu Ninh Tương Y, đã làm chuyện gì, dẫn đến nàng mang thai rồi sao?!

Nghĩ lại hắn dán vào ngực nàng nghe nhịp tim, nghĩ lại hắn thấy nàng một thân bị thương, cởi y phục của nàng bôi thuốc cho nàng, hẳn… Làm như vậy sẽ mang thai à?!
Đột nhiên nhớ tới, giống như hai người sau khi kết hôn, sẽ thẳng thắng ở cùng nhau, trôi qua một đêm, thì sẽ mang thai, hoá ra là như thế này?!
Thương hại cho hắn căn bản cũng chưa ý thức thích nghi loại chuyện này, cũng chưa ai dạy hắn những chuyện này, đột nhiên có thêm một hài tử, hắn! Phải chịu trách nhiệm sao?
Giống như sự huynh nuôi nhi tử, phải trách nhiệm nuôi lớn nó sao?
Chính hắn cũng là một đứa bé! Đột nhiên phải nuôi một đứa bé, hắn cảm thấy hơi hoảng.

Ninh Tương Y sau khi nghĩ một đêm cũng quyết định từ bỏ.

Trong đầu rối bời, nàng cảm thấy chuyện này khả năng không đơn giản như vậy, ví như nàng một thân bị thương, ví như ký ức bị mất vân vân.

Trong lòng nàng có chút bất an nhìn Thu Hành Phong một chút, nàng sợ hãi mình đã gặp bất trắc gì nên mới mang thai, cho nên nàng thà hi vọng đứa bé này là của Thu Hành Phong, mặc dù nàng đối với Thu Hành Phong chỉ có tình nghĩa người thân, nhưng dù sao cũng hơn những người không hiểu thấu nhiều…
Mà lại Thu Hành Phong không phản bác, một mặt suy nghĩ sâu xa cũng làm cho nàng chấp nhận khả năng này, nàng thở dài, là hài tử Thu Hành Phong… Chính là hắn đi, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng trước khi không xác định được chân tướng, nàng sẽ không làm khó Thu Hành Phong, hắn đơn thuần như vậy, cho dù là thật thì hắn cũng không phải cố ý.

Mang ý nghĩ như vậy, hai người đều rất yên lặng, đều đăm chiêu, đều có chỗ khó hiểu, cuối cùng đều biến thành dấu chấm hỏi, nối tiếp nhau ở trong lòng hai người.

Vậy… Nàng nhất định phải mau chóng khôi phục ký ức, khôi phục võ công, nếu không phải ngoài ý muốn, không phải sư phụ làm, mà là tên cầm thú nào khác, nàng nhất định phải cho đối phương biết tay!
Thu Hành Phong đơn giản hơn nhiều, hắn đột nhiên có điểm lo lắng, không dám tiếp tục ở nơi này chờ sự phụ mình, hắn… không muốn xuất hiện ở Đại Dục, nếu Tề Vương biết hắn hại tỷ tỷ của hắn mang thai, nhất định sẽ…
Nghĩ đến một hậu quả đáng sợ, Thu Hành Phong dứt khoát quyết định, vẫn là nên đi sang nước khác thì tốt hơn, Đại Dục thật đáng sợ! “.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.