Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 645: Lẻn Vào





Hắn nghĩ hắn sẽ nói với nàng, không sao cả, cho dù cổ độc nàng tái phát cũng không sao, hắn có thể khống chế được nàng, nàng không cần sợ hãi,
Mỗi một lần nhắm mắt, cảnh tượng nàng cả người là máu, nhảy xuống vách núi liền sẽ tái hiện!
Nàng sợ nàng giết hắn, cho nên nàng thà là mình chết!
Nàng sợ hắn theo nàng nhảy xuống đi, cuối cùng còn biết cắt đứt kinh mạch hai chân.

Nàng đều nghĩ kỹ rồi, nhưng tại sao nàng không nghĩ, không có nàng, hắn sống cũng đau khổ biết nhường nào!
“Vương gia?”
La Tiểu Thất thấy Ninh Úc không trả lời, liền hỏi lại.

Ninh Úc xoa xoa cái trán, hắn có lẽ thật sự phải ngủ một giấc thật ngon, hắn không thể ngã xuống, hắn còn muốn tìm nàng…….

Cho nên mặc dù là ban ngày, hắn vẫn là bỏ đi quần áo, gỡ kim quan, nhưng ngồi ở mép giường, tâm tư thất thần lại hoảng, cứ như ngơ ngẩn.

“Mang rượu tới.


“Hả? La Tiểu Thất chưa phục hồi tinh thần lại.

Ninh Úc ngẩng mắt nhìn, trong nháy mắt kia, hắn ngồi ở mép giường, quần áo trắng cùng với màu bạc xung quanh, đẹp đến giống như hư ảo.

Nhưng cặp mắt kia u ám không gợn sóng, an tĩnh đến làm người ta xót xa.

“Bổn vương nói, mang rượu tới.



La Tiểu Thất không dám vi phạm, chần chờ một lát liền đi tìm Nghiệp quốc vương Chu Tìm lấy rượu,không ngờ đã uống nhiều như thế, mà vẫn chưa muốn ngừng sao, chẳng lẽ hắn không biết say.

La Tiểu Thất muốn khuyên, nhưng một cái bình rượu hung hăng nện bên chân hắn.

Hắn cả kinh, còn không có tới kịp nói cái gì, Ninh Úc lạnh lùng một chữ quăng tới!
“Cút!?”
La Tiểu Thất nhanh đi khỏi!
Tình yêu sai lầm…… Hắn biết Vương gia trong lòng nhất định thực khổ! Cứ thế với trước nay hắn đều sẽ không mượn rượu tiêu sầu, thế nhưng cũng sẽ có uống rượu mới có thể đi vào giấc ngủ một ngày.

Hiện giờ chỉ ngóng trông Vương gia có thể ngủ ngon.

Nhưng cũng không có tin tức công chúa, bọn họ làm thuộc hạ cũng không vui vẻ gì, mỗi ngày như kim chích vào lưng, là kiểu không biết ngày nào sẽ mất đầu.

La Tiểu Thất canh giữ rất xa ngoài điện, chắp tay trước ngực khấn cầu trời cao.

Hy vọng hôm nay người đi ra ngoài có thể mang về tin tức công chúa!
Ninh Tương Y ra sức bò trên tường……
“Không có ai…… Sư phụ, ngươi nói Nghiệp quốc vương này cũng quá nghèo, hộ vệ cũng chưa được mấy người.


Nhưng nàng không biết thực ra là người đều bị Nhiếp Chính Vương cưỡng bức mượn đi.

Thu Hành Phong áp sát vào tường bên cạnh, “Được rồi, chỉ xem một lát một chút thôi nhé…”
“Ừ Ừ! Bảo đảm!” Ninh Tương Y thề.

Sau đó Thu Hành Phong thở dài, trực tiếp ôm nàng về chính điện, mà ở chính điện, sau khi nghe được quốc vương cùng bộ hạ buồn rầu, Ninh Tương Y nằm trên nóc nhà nói với Thu Hành Phong.

“Nghiệp quốc vương này thật đúng là vô dụng, ở trước mặt Nhiếp Chính Vương giống như tôn tử! Đúng rồi, hắn nói Nhiếp Chính Vương kia uống say sao! Uống say thì tốt, nhất định sẽ không phát hiện chúng ta!”
Thu Hành Phong có chút khó xử nhìn nàng một cái, “Ngươi còn muốn xem gần sao?”
Có lẽ có thể khôi phục ký ức?
Ninh Tương Y gật đầu lia lịa.

Thu Hành Phong cưng chiều nàng vô độ, rối rắm một hồi, liền mang theo Ninh Tương Y, đi theo một đám người đưa rượu, tới cung điện của Nhiếp Chính Vương
Ngoài tầm quan trọng, Nhiếp chính vương có rất nhiều thị vệ từ trong cung điện, bọn họ tạo thành một vòng vây quanh toàn bộ cung điện, trường hợp này trừ phi Thu Hành Phong đột phá, nếu không sao có thể không bị phát hiện?
Ninh Tương Y đưa ra chút chủ ý, nói, “Ngươi cứ chờ ta ở đây, nếu ta kêu ngươi, ngươi liền ra tới cứu ta, nếu ta không kêu ngươi, ngươi ở đây đừng nhúc nhích!?
Thu Hành Phong nghe lời cực kỳ, hắn gật gật đầu, “Vậy ngươi cẩn thận một chút!”
Sau đó, hắn liền nhìn Ninh Tương Y đánh hôn mê một cung nữ, nhanh nhẹn thay quần áo, lại vội vàng đuổi theo.

Thủ vệ ngăn nàng, nàng cúi đầu bưng khay trong tay, ngượng ngùng nói, “Ta vừa mới bị trật chân, các tỷ tỷ đi vào trước rồi sao?”
Thủ vệ nhìn bộ dạng xấu xí của nàng, cũng không thể nhớ được đây là ai, thấy nàng đi cà nhấc, liền tin nàng.


“Lần sau cẩn thận một chút! Có quý nhân ở đây! Chậm trễ,chọc phải quý nhân tức giận, không ai gánh nổi!”
Thủ vệ thấy Ninh Tương Y khiêm tốn tiếp nhận, mới hài lòng nghiêng người sang một bên.

“Đi vào đi!”
“Vâng, đa tạ ngài!”
Nói xong, nhanh chóng đi vào.

Nàng đi vào, phát hiện trong viện ngược lại là không có bao nhiêu người, cũng thế, đều bị Ninh Úc đuổi đi tìm người, nơi này cũng chỉ có La Tiểu Thất bọn họ ở đây.

Ninh Tương Y vùi đầu đi về hướng chính điện, nhưng lại bị chặn lại ở sảnh ngoài.

“Chờ một chút!”
La Tiểu Thất ngăn lại nàng, hắn nhìn nữ nhân không có chút xinh đẹp nào, nhíu nhíu mày.

“Ngươi là ai? Không phải vừa mới có đám người đưa rượu đi vào sao?”
Ninh Tương Y nhìn La Tiểu Thất, rồi cười ngốc nghếch nói, “Bệ hạ đột nhiên nhớ ra trong cung còn có chút Bách Hoa tửu là rượu cap cấp, nên sai nô tỳ khác đưa tới, xem thử có hợp với khẩu vị của vương gia hay không.


La Tiểu Thất nhìn bình rượu tinh xảo trong tay nàng, cũng không ngăn cản nhiều, chỉ là lẩm bẩm một câu, “Trên người ngươi có mùi gì đó, nhớ lát nữa hãy cách vương gia xa một chút!”
“Vâng, đại nhân.


“Đi đi.

” La Tiểu Thất phất phất tay tay.

Ninh Tương Y kém chút quên trên người nàng còn có mùi cỏ Bồ sườn núi, chỉ hi vọng nhiếp chính vương kia đã thật say, nếu không sẽ bị bắt quả tang!
Còn có tên thị vệ kia thật thản nhiên để nàng vào như vậy, nếu nàng là sát thủ thì sao, xem ra người của Nhiếp chính vương cũng chẳng hơn gì.


Nhưng là nàng không biết là, Ninh Úc sau khi đạt đến cấp tám, có nội lực hộ thân, tức là lúc bất tỉnh, bất luận kẻ nào muốn đến gần hắn cũng sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Cho nên La Tiểu Thất cũng chỉ là nhắc nhở,đám người vừa vào hắn cũng đã nhắc nhở không được tới gần vương gia, còn lại thì không nói, dù sao cũng không sợ có sát thủ.

Sau khi Ninh Tương Y bước vào, các cung nữ khác cũng đang đi ra, nàng nhanh chóng trốn vào sau cây cột.

Liền nghe được các nàng có chút thất vọng nói, “Còn tưởng rằng vương gia còn tỉnh, không ngờ giờ đã say.


“Đúng vậy đó, đáng tiếc, nếu là có thể được vương gia coi trọng, về sau vinh hoa phú quý, còn không dễ như trở bàn tay?”
“Các ngươi cũng đừng nằm mơ!” Một cung nữa có phần lớn tuổi nói, “ nhiếp chính vương là người thế nào mà muốn tơ tưởng là có thể mơ mộng à? Cẩn thận cái mạng có ngày còn không giữ được!”
Nàng vừa nói, những người khác liền không dám nói lời nào.

“Đúng rồi, Tiểu Kỳ đâu?”
Không phải nàng ấy vừa đi theo vào sao?”
“Chắc cô ta lại lười biếng rồi, Tiều Kỳ là đứa lười biếng nhất, sau này nhấc định phải nói mama phạt cô ấy!”
Đợi các nàng đi xa, Ninh Tương Y mới có chút bối rối bước ra ngoài, may mà trong sân không có ai, nàng nhìn mấy cung nữ hành lễ với La Tiểu Thất rồi rời đi, La Tiểu Thất cũng không nói gì, xem chừng, hắn cho rằng nàng đã cùng với mấy cung nữ này rời đi, thực ra hắn cũng không nhớ rõ số người! Ha ha, chuyện này cũng tốt, như vậy nàng sẽ có nhiều thời gian hơn!
Ninh Tương Y có chút hưng phấn đi vào trong, chung quanh vẫn im lặng, chỉ có tiếng tim đập của nàng.

Nàng cảm giác thật quá thuận lợi, giống như ông trời cũng đang giúp đỡ nàng, nàng cứ tự nhiên mà đến được nơi này một cách suôn sẻ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.