Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 92





Lời như vậy nhiều không kể xiết, mọi người càng ngày càng quan tâm vị công chúa này có làm được như lời nàng nói hay không, có thể đả thông Nam Bắc trong vòng bảy ngày hay không.

Đến lúc đó lại là một việc làm vĩ đại đủ để lưu danh thiên cổ!
Đồng thời bọn họ càng thêm lo lắng, một vị công chúa vì nước vì dân như vậy nếu bị chém đầu vì tội kháng chỉ hoàng để thật thì đó mới chính là tổn thất lớn của thiên hạ!
Mà Ninh Tương Y bỏ ra thời gian hai ngày không ngủ không nghỉ vội vã ngày đêm chạy đến Hành Thủy! Lập tức xông vào phòng Từ Nguyên!
Lúc này Từ Nguyên cũng chưa ngủ, đang ngồi trước bàn của mình khổ cực suy nghĩ, vừa thấy Ninh Tương Y đến, y dụi dụi mắt cho là mình bị hoa mắt.

“Công chúa! Sao người lại tới đây!” Nói xong câu đó, nét mặt bỗng nhiên trở nên kỳ lạ: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Y nói quả quyết giống như biết là đã xảy ra chuyện gì đó.

Ninh Tương Y vốn đã mệt mỏi đến cùng cực nhưng khi nghe được những lời này của y thì cũng nhíu mày, hỏi: “Ngươi đã biết cái gì?”
Từ Nguyên nghe nàng hỏi thì sửng sốt, trên mặt xuất hiện vẻ ảo não…
“Hai ngày trước… Lý Kha có đi ngang qua nơi này.


Ninh Tương Y vốn đã chuẩn bị tốt nhưng khi nghe đến những lời này vẫn nhịn không được, thân hình chao đảo một cái.


Không sao cả, nàng chỉ quá mệt mỏi mà thôi…
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Từ Nguyên không đành lòng: “Công chúa đừng nên quá đau lòng…”
Từ Nguyên nói đến đây lại vô cùng phẫn nộ: “Chúng ta không nghĩ tới chuyện Lý Kha là người như vậy, vì dã tâm mà bỏ cả bạn bè, mật báo cho hoàng đế! Hai ngày trước hắn ta phụng mệnh hồi kinh, có thánh chỉ của hoàng thượng ta không thể ngăn lại, nếu không ta rất muốn đánh hắn ta một trận!” “Không cần nhiều lời.


Tuy lúc này Ninh Tương Y mệt mỏi nhưng trong lòng cũng rất rõ, chắc chắn Lý Kha đứng về phía Long Quý phi, không chỉ ra tay với Thái tử mà còn bán đứng nàng chuyện trong tay nàng có vũ khí lợi hại.

Khó trách hoàng để lại liên tiếp hạ chi, ông ta không phải không biết Ninh Giác gặp chuyện mà rất có thể ông ta biết rõ nhưng vẫn chống cự không nổi cám dỗ, muốn đoạt được thứ đồ trong tay nàng! Hoặc đúng như nàng phỏng đoán, đã có chuyện xảy ra và không thể không có thuốc nổ!
Ninh Tương Y nhắm mắt, lúc mở ra trong mắt tràn đầy dứt khoát!
“Hiện giờ hoàng đế muốn Thái tử hồi kinh, nhưng Thái tử gặp chuyện, tính mạng nguy nan cho nên mọi chuyện nói sau đi! Ta muốn đả thông đường thủy trong vòng một tuần mới để cho hái tử ca ca đi thuyền hồi kinh, chứ nếu phải chịu xóc nảy thì chắc chắn Thái tử sẽ chết trên đường”
Từ Nguyên vô cùng khó xử: “Làm sao mới được đây, ta cũng nhận được ý chỉ phải tức khắc hồi kinh… Hơn nữa đả thông đường thủy trong vòng một tuần là chuyện không thể, công chúa cần gì phải hao phí sức lực.


Ninh Tương Y nhìn hắn thật sâu: “Có hao phí sức lực hay không… Sau này ngươi sẽ biết… Thôi, ngươi về trước đi, nhưng đội ngũ nơi này phải để lại cho ta sai khiến!”
Từ Nguyên ngày ra một lúc, có chút khó xử nói: “Nhưng… Hôm nay ta đã cho nông công nghỉ việc, bọn họ không cần phải đến nữa.



Ninh Tương Y khẽ nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng: “Không có gì, việc này ta đã có cách, người chỉ cần đưa Thái tử lệnh cho ta rồi quay về kinh thôi.


Từ Nguyên gật đầu: “Ngươi yên tâm, sau khi hồi kinh ta nhất định
sẽ liên lạc với bằng hữu cầu xin cho các ngươi.


“Không cần.

” Ninh Tương Y nói chậm rãi: “Ngươi chỉ cần nói cho hoàng để biết chuyện Thái tử sắp chết đến nơi là được rồi.

” Những thứ khác còn nhiều lời làm gì nữa chứ?
Từ Nguyễn xót xa trong lòng, những đả kích liên tiếp gần đây cứ khiến cho lòng y cảm thấy vô cùng tức giận và thất bại! Vốn y đã sắp lập công, bỏ ra thời gian một năm hơn vất vả để sửa chữa nơi này, đã hao hết tâm tư và sức lực! Nhưng giờ vì một cái mật báo của Lý Kha mà khiển toàn bộ tâm huyết đổ sông đổ bể không nói, còn khiến Thái tử gặp chuyện, công chúa lâm vào cảnh khốn cùng! Kênh đào lớn tạo phúc cho dân chúng cứ như vậy mà mắc cạn, hết thảy những chuyện này chỉ vì cuộc tranh đoạt của hoàng tử, cũng vì cái vị trí đó!

Nếu bình thường, với tính tình của hoàng đế tất nhiên sẽ không dễ dàng để cho chuyện này xảy ra, nhưng hoàng để lại cứ thèm thuồng thứ đồ tốt của Ninh Tương Y, có người cố tình dùng những thứ này làm mồi hấp dẫn hoàng đế mới tạo ra hoàn cảnh như thế này!
Những người đó quá ích kỷ và quá độc ác!
Ninh Tương Y không phải không tức giận, nhưng có tác dụng gì chứ?
Tạm biệt Từ Nguyên, nàng không hề nghỉ ngơi mà chạy vội đến khúc sông đang sửa chữa kênh đào, bởi vì đào đường sông trên đất bằng nên làm việc nhanh hơn so với trong nước bùn, bên Từ Nguyên đào rất nhanh, nếu theo tiến độ này thì đào đến kinh thành cũng chỉ mất một tháng.

Ninh Tương Y đứng ở cuối công trình nhìn về hướng Bắc, trước mắt là đất liền đã được dọn dẹp kéo dài đến tận xa xa, chỉ cần đào dọc theo con sông này đến khi nối được vào sông Long Đảng là đủ rồi.

.

Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Bóng dáng như ma quỷ đi bằng băng theo hướng Bắc, thỉnh thoảng nàng sẽ dừng lại chôn vật gì đó xuống sau đó tiếp tục đi về phía trước, cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến cho nàng gần như chưa chợp mắt cả đêm.

Ngày thứ hai, mọi người trong thành trấn và thôn trang xung quanh Hành Thủy bị một tràng tiếng nổ làm cho bừng tỉnh!
“Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!”
Âm thanh rung trời chuyển đất đó khiến cho phòng óc dường như cũng rung động theo.

Trời mới tờ mờ sáng, không có mưa rơi cũng không có sâm sét nhưng âm thanh giống như sấm sét đó cứ liên tiếp vang lên hết lần này tới lần khác! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sơn thần tức giận hay Địa Long trở mình?!
Người dân trong thôn gần đó đều bị tiếng nổ rung trời chuyển đất này làm cho hoảng sợ, họ tập trung ngay ngắn tại cửa thôn và quỳ lạy về hướng tiếng nổ kia, những nông công vốn thôi việc nghe được tiếng nổ mạnh chỗ đang sửa chữa đường sông truyền đến thì đều vội vàng khiêng cuốc chạy tới, không lâu sau thì đã có một đám người tụ tập ở đó.


Là do ông trời nổi giận sao? Âm thanh vừa rồi là sấm sét sao?
Cũng có rất nhiều người nhát gan gói ghém bao bọc vội vàng chạy về hướng ngược lại, sợ chậm một chút sẽ bị dính vào cái chuyện trời phạt hủy thiên diệt địa kia!
Nhưng mà khi tiếng nổ mạnh đã ngừng, không ít người cẩn thận lại gần, chỉ thấy bụi mù đầy trời, khắp nơi đều là mùi thuốc nổ, động tĩnh vừa rồi… Chẳng lẽ là có người châm ngòi pháo hoa?
Khi cát bụi mù dần dần tản đi, không ít người đều hô lên!
Bởi vì chỗ mà hôm qua bọn họ mới đào một con đường ở phía Bắc lại mở ra một con đường mới! Thực sự là mở ra một con đường!
Mọi người lũ lượt chạy tới chỗ hổ đất, tiếng nổ ầm vang lúc nãy cũng không phải là do bọn họ nằm mộng.

Đúng là có một nguồn năng lượng mà người phàm không thể tưởng tượng được nện xuống mặt đất, không chỉ nổ ra hố lớn mà còn làm nổ những hòn đá xung quanh, giống như là ông trời đánh thần lôi xuống giúp bọn họ đào kênh vậy!
“Kênh đào trời sửa! Ông trời hiển linh!”
Người tụ tập đến đều nhao nhao quỳ lạy, miệng hô to không ngừng!
“Kênh đào trời sửa! Ông trời hiển linh!”
Tiếng reo lớn của bọn họ khiến cho những người dân vốn sợ hãi xung quanh cũng tập trung lại đây, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tất cả đều kinh ngạc! Đối với lực lượng thần bí không rõ ràng này, trong lòng bọn họ đã bị thuyết phục, tất cả đều sợ hãi quỳ xuống thành kính quỳ lạy cảm ơn!
Kênh đào trời sửa đó! Cái này chứng minh kênh đào được ông trời cho phép, không chừng còn là do ông trời báo mộng cho Thái tử nên Thái tử mới đến sửa chữa kênh đào, bởi vì tất cả đều là ý trời!
Không lâu sau, bên cạnh bờ sông đã có bảy tám vạn người quỳ, hơn nữa còn có xu hướng tăng lên.

Nếu như ông trời cho phép thì người phàm như bọn họ há lại làm trái đạo lý này? Ngay cả quan địa phương cũng đã nhận được tin tức vội vàng chạy tới, chứng kiến cảnh tượng rúng động như vậy, quan phụ mẫu của Hành Thủy cũng quỳ xuống, không dám bất kính chút nào!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.