Kiếp Này Đã Định - Phiến Lạc

Chương 28



“Ô ô…”

Ta nhào vào lòng Tô đại ca, bắt đầu một trận gào khan long trời lở đất, còn dùng đầu dụi tới dụi lui trong ngực hắn, phát tiết bất mãn trong lòng, Tô đại ca sửng sốt một lát, vẫn kéo ta vào lòng, vỗ vỗ vai ta dỗ dành: “Ta thề sau này sẽ không mắng ngươi, không đánh ngươi, cũng sẽ không chiếm tiện nghi ngươi được không?”

“Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, không được lại đánh ta lại mắng ta, nhưng mà tiện nghi nên chiếm thì cứ chiếm, dù sao thì chúng ta cũng đã duyên định tam sinh rồi.”

Ta đem nước mắt quẹt sạch sẽ lên người Tô đại ca, sau đó ngẩng mặt cười ha hả với hắn.

“A…”

Có lẽ lúc cứu ta Tô đại ca đã bị đông lạnh, sắc mặt của hắn có hơi tái nhợt, rất cẩn thận mà hỏi thăm: “Ngọc Kinh, ta với ngươi lúc nào thì có duyên định tam sinh?”

“Tô đại ca …”

Thấy ta lại có xu thế chuẩn bị giàn giụa trời mưa, Tô đại ca vội vàng sửa lại lời nói: “Có có có, ta hiện tại nhớ ra rồi.”

“Tô đại ca, ta rất thích hạt châu kia, cho ta đi.”

Ta tiện thể đả xà tuỳ côn[1] (ừm, cái ví dụ này sao giống như đang tự mắng mình) kéo áo Tô đại ca , bắt đầu năn nỉ.

“Cái đó… ta đã cho Tiểu Lục rồi…”

Tô đại ca liếc mắt nhìn con rắn nhỏ đã từ lâu lui về một góc, con rắn nhỏ vội vàng dùng đuôi cuốn lấy hạt châu đang lăn lóc một bên, đưa tới trước mặt ta.

Tô đại ca cầm lấy hạt châu nhét vào tay ta, bất đắc dĩ nói: “Ngươi xem, ngay cả Tiểu Lục cũng sợ ngươi, phải đem hạt châu cho ngươi .”

“Cảm tạ Tô đại ca .”

Ta cười hì hì nhận lại hạt châu, đây chính là đồ vật của ta, rốt cuộc cũng quay về nguyên chủ rồi.

“Ngươi đó, có đôi khi thật giống một hài tử, ở chung với ngươi lâu, lại thấy ngươi rất giống Tiểu Lục trước đây, luôn luôn có chút rắc rối, còn thích đổ nước mắt, nhưng thật ra Tiểu Lục gần đây đã trở nên rất ngoan…”

Ha ha, chúng ta đương nhiên là giống, bởi vì chúng ta vốn là cùng một người mà.

Đêm đó bởi vì ta ngã xuống nước, Tô đại ca sợ ta cảm lạnh, rốt cuộc thái độ khác thường chủ động ôm ta ngủ, còn đem áo khoác của hắn đắp lên người ta, đem cả người ta bao lại như một cái bánh tét, cơ hội tốt như vậy ta sao có thể bỏ qua, ta cũng hai tay ôm lấy eo Tô đại ca, còn dán mặt vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập đã lâu không được nghe.

“Tô đại ca , lúc đó ở trong hồ, vì sao ngươi không lo thoát thân, vì ta mà suýt chút nữa ngươi cũng mất mạng.”

Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ của Tô đại ca.

“Ta nếu sợ chết, sẽ không nhảy xuống hồ cứu ngươi, ngươi đã quên ta là đại phu sao?”

“Vậy là mặc kệ người ngã xuống là ai, ngươi đều sẽ nhảy xuống hồ cứu hắn đúng không?”

“Phải.”

“Nhưng nếu như là người khác rớt xuống hồ, ngươi cũng sẽ đợi hắn tỉnh lại vừa mắng vừa đánh sao?”

“…”

Cảm thấy thân thể Tô đại ca nhẹ nhàng chấn động, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là kéo ta vào lòng ôm càng chặt, tay hắn thân thiết vuốt ve tóc của ta, giống như đang xoa đầu một con mèo nhỏ nhu thuận, khiến ta rất nhanh liền đi vào mộng đẹp.

Rơi xuống nước đối với ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Tô đại ca lại lo lắng ta sẽ bị cảm lạnh, liên tiếp mấy ngày, hắn không ngừng đem chén lớn chén lớn nước gừng cho ta uống, ta uống đến nỗi chỉ cần nghe tới chữ ‘gừng’ là đã có xu thế muốn té xỉu.

Có ai gặp qua rắn bị cảm lạnh đâu? Cho nên ta vốn không có khả năng bị cảm lạnh, đương nhiên lý do này ta không thể nói cho Tô đại ca nghe, vì vậy ta cũng chỉ có thể theo ý hắn, mỗi ngày đều coi nước gừng như thuốc mà uống cạn, nhưng điều kiện là buổi tối hắn phải ngủ chung với ta, một cái tát kia ta cũng không thể chịu oan uổng được.

Ta là rắn, thân thể lạnh là bình thường, nhưng mà Tô đại ca dường như lại cho rằng đó là vì ta rơi xuống nước gây ra, cho nên hắn rất thẳng thắn chấp nhận điều kiện của ta.

Tô đại ca ban ngày cùng ta nói chuyện phiếm giải buồn, buổi tối lại ôm ta ngủ, trên đời này tìm đâu ra chuyện tốt như vậy? Hành trình như vậy, ta nguyện ý cùng với Tô đại ca cả đời.

Đáng tiếc, thời gian vui sướng chính là ngắn ngủi tạm bợ nhất, kinh thành càng ngày càng gần, Tô đại ca cũng càng ngày càng lắm lời.

“Ngọc Kinh, thúc thúc của ngươi ở kinh thành làm nghề gì? Ngươi biết nhà của hắn ở đâu không?”

Tô đại ca, việc này ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?

Lúc đó ta chỉ là thuận miệng bịa đặt ra lấy cớ mà thôi, ai ngờ Tô đại ca lại ghi nhớ trong lòng, bảo ta đột nhiên kiếm đâu ra một thúc thúc đây.

Thực sự không được, vậy thi triển một pháp thuật nhỏ lừa gạt hắn là được rồi, dù sao mục đích cuối cùng của ta cũng là ở lại Trích Tinh lâu mà thôi.

“À, chuyện đó… Thúc thúc của ta tên là Ngọc Thanh… Ở trong thành buôn bán nhỏ.”

“Như vậy đi, đợi tới kinh thành rồi, ta cho bọn tiểu nhị về Trích Tinh lâu trước, ta và ngươi đi tìm thúc thúc của ngươi …”

“Không muốn!”

Phản ứng kịch liệt của ta doạ Tô đại ca giật mình nhảy dựng, hắn ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Tô đại ca, ta không muốn ở cùng với thúc thúc, ta đã nói qua ta muốn cùng với ngươi cả đời, vì sao ngươi nhất định muốn đuổi ta đi?”

“Ta không có đuổi ngươi, nhưng mà ngươi cũng nên đi gặp thúc thúc ngươi, hắn là người thân của ngươi, lẽ nào ngươi không muốn gặp hắn?”

Tô đại ca nói được rành mạch đạo lý, khiến ta chỉ có thể bĩu môi, không có lời nào phản bác.

Rất nhanh đã đến kinh thành, vào thành xong, Tô đại ca giao phó bọn tiểu nhị vài câu, liền để bọn họ về trước, mà hắn lại ôm con rắn nhỏ nhét vào lòng, cùng ta đi tìm thúc thúc của ta.

“Ngọc Kinh, ngươi xác định thúc thúc ngươi ở chỗ này sao? Vùng này dường như không giống nơi có người ở.”

Khi ta mang theo Tô đại ca vào một ngõ nhỏ hẻo lánh trong thành quẹo trái quẹo phải hồi lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi.

Bởi vì không người ở nên mới mang ngươi tới, nếu không thủ thuật che mắt của ta làm sao lừa người được?

“Khi ta còn bé đã từng tới một lần, hẳn là nhớ không sai, tìm thêm chút nữa, tìm thêm chút nữa.”

Ta thừa dịp Tô đại ca không chú ý, niệm khẩu quyết, trong ngõ hẻm lập tức liền có thêm một gian nhà lớn, ta kéo kéo Tô đại ca, chỉ vào gian nhà kia nói: “Hình như là nhà kia.”

“Chúng ta qua đó xem.” Tô đại ca nắm tay ta lôi qua.

Có thúc thúc tự nhiên phải có thẩm thẩm, với thêm hai người con trai nữa, như vậy hẳn là không có vấn đề gì đâu?

Trước lúc chúng ta đi vào nhà, ta ở trong lòng niệm khẩu quyết, nhanh chóng biến ra cảnh tượng bản thân muốn, vì vậy, khi chúng ta vào cửa, liền thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế hút tẩu thuốc, một phụ nữ giặt quần áo bên cạnh giếng trong sân, cạnh nàng còn có hai người con trai đang chơi đùa với nhau, bọn họ thấy có người đến, đều lập tức chuyển ánh mắt về phía chúng ta.

“Xin hỏi nơi này là phủ thượng[2] của Ngọc Thanh sao?” Tô đại ca rất khách sáo hỏi.

“Đúng vậy.”

“Thật tốt quá!”

Tô đại ca vừa nghe, lập tức lôi ta ra đằng trước hắn, nói với người đàn ông: “Hài tử này gọi Ngọc Kinh, là cháu trai của các vị, phụ mẫu hắn đều đã qua đời, ta trên đường về kinh thì gặp hắn, tiện đường nên dẫn hắn đến gặp các vị .”



[1] Đả xà tuỳ côn (thành ngữ): ý nói làm cho triệt để

[2] Phủ thượng: lời nói kính trọng gọi nhà của người khác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.