Mấy ngày nay hắn không dám tiếp xúc với nàng nhiều, chỉ cùng nàng đi xem trạch viện. Trong lúc đang xem trạch viện, hắn cũng phát huy khả năng nói chuyện ba hoa chích chòe của mình, ánh mắt nhìn trời chứ không dám nhìn nàng dù chỉ là một chút – cho dù cũng có lúc không nhịn được mà nhìn lén một chút. Sau đó, xem trạch viện thì liền lấy cớ có việc, lập tức cáo từ, không dám nhìn đến sắc mặt Lâu Điềm, có phải đã thất vọng đối với hắn không?
Hắn biết đây là có chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên cũng không thể dùng bốn chữ “thưởng thức sắc đẹp” này để có thể giải thích.
Hắn đã vô cùng, vô cùng thích nàng!
Vẻ đẹp của nàng, mùi hương của nàng… Nhưng sự ôn nhu trí tuệ của nàng vẫn là thứ trí mạng nhất! Chưa từng có người nào có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu được hắn, còn làm hắn có thể chật vật như vậy.
Lâu điềm nha…
Một việc biết trước là sai lầm, sắp dẫm vào vực sâu. Hắn biết được… Hắn biết được…
“Lâu tiểu thư!” Cách xe được một trượng, hắn nhảy xuống lưng ngựa.
Lâu Điềm cùng nha hoàn Lệ Nhân đang chờ ở một cửa hàng bán điểm tâm ở phía trước. Nghe được hắn gọi, liền quay đầu nhìn về phía hắn.
“Chúc công tử? Thực khéo.” Lâu Điềm cách khăn che mặt gật đầu, giọng nói rất lễ độ.
Tuy là lễ độ, nhưng lại rất lạnh nhạt. Chúc Tắc Nghiêu kinh ngạc phát hiện điểm này, sau đó trong lòng liền rất hoảng loạn! Nàng giận hắn sao? Giận hắn nên muốn lạnh nhạt né tránh hắn sao?
“Ngươi… đi dạo chơi sao?” Hắn hỏi, cố gắng muốn nghĩ thấu bí mật qua lớp lụa trắng che lấp, muốn nhìn rõ sắc mặt của nàng, muốn biết nàng có buồn bực hắn hay không?
Lâu Điềm bình thản gật đầu, cũng không còn nói chuyện. Lúc này mỹ nhân liền mở miệng:
“Chúc công tử, ngươi chắc có việc khác muốn làm phải không? Đừng vì chúng tôi phải chậm trễ, chúng tôi cũng muốn đi rồi.” Đem tiền đưa cho tiểu thương, Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư, muốn đỡ đi. Giống như gặp mặt phải người qua đường chỉ mới gặp qua một lần, bố thí cho một nụ cười, sau đó cũng tự mình từ biệt.
Nha hoàn biểu hiện ra thái độ thân thiện hay lạnh nhạt, đều là từ tiểu thư bày ra mưu kế. Chúc Tắc Nghiêu biết Lâu Điềm chỉ coi hắn như chỉ là kiên thương bình thường, không còn gì khác…
Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn, như vậy mới là chính xác…
“Tiểu thư!” Nhưng là thân mình khống chế không được! Hắn bước nhanh đến trước mặt Lâu Điềm.
“Sao? Còn có việc sao? Hôm nay có hẹn xem phòng cùng Chúc công tử sao?” Vẫn là Lệ Nhân nói chuyện.
Chúc Tắc Nghiêu dừng trước mặt Lâu Điềm, hắn biết đây đều là lỗi của hắn, phải nhận được đãi ngộ như vậy tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão. Hắn sớm đã hạ quyết tâm, ngăn cách ra chút khoảng cách, tự mình buông tha. Nhưng mà… lúc nàng thật sự lạnh nhạt với hắn thì sự đau lòng lại vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn. Hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Đi thôi, Lệ Nhân.” Lâu Điềm nói với Lệ Nhân.
“Vâng.” Lệ Nhân giúp đỡ tiểu thư đi lướt qua Chúc Tắc Nghiêu, cũng không để ý đến hắn, lên xe ngựa rời đi.
Chúc Tắc Nghiêu chỉ có thể ngơ ngác nhìn các nàng đi xa, người đi xa, tâm cũng đã xa…
Đây là thứ hắn muốn sao? Đúng vậy, đây đúng là thứ hắn nhất định phải nhận được.
Trên người hắn có nhiều thứ không vui vẻ như vậy, gánh nhiều gánh nặng như vậy, tính cách dĩ nhiên đã bị biến đổi rồi, phân biệt không được đâu là âm trầm đâu là lỗ mãng… Có thể xác định như vậy, hắn không thể làm chậm trễ bất cứ nữ tử nào, nhất là một người vừa đẹp vừa tốt như nàng.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy đi!
Quay lưng lại, xoay người lên ngựa, đi về hướng ngược lại, đem khoảng cách vốn đã xa nay càng xa hơn xa hơn, xa đến chân trời mà hắn cũng không thể vọng tưởng nổi, có lẽ, trong lòng, cũng sẽ không đau đớn như vậy, phải không?
Phải không!
“Đến đây, các ngươi ngoan nào, đều cho các ngươi ăn.” Lệ Nhân ngồi lên một thanh gỗ ngang, mạnh mẽ gửi đồ ăn vặt cho mười tiểu hài tử quần áo tả tơi.
Đây là nguyên nhân mà các nàng mới nãy đi chợ xong.
Lâu Điềm vài lần đi trạch viện thì thấy có một vài hài tử cầm bó rơm, cầm ki đến để quét rác. Có khi sẽ thay người quét rác., có khi sẽ quét ở ngã tư đường, rất chăm chỉ. Sau khi thấy, trong lòng liền không khỏi có hảo cảm cùng tò mò với đứa nhỏ kiên cường này.
Nghe lão bản nương khách điếm này nói những đứa nỏ này đó khôngphải là cô nhi, mà là đứa nhỏ của người nghèo đói. Vốn chỉ là lẫn trốn ở trên đường, hoặc ăn xin hoặc lừa đối, làm cho người người vô cùng chán ghét, lúc nào nhìn thấy cũng chỉ muốn đánh cho no đòn một trận. Sau đó lại không biết như thế nào, vào ba năm trước đây lại mấy đứa nhỏ đó cũng không còn nhàn rỗi di chuyển, bắt đầu cầm lấy bó rơm tạo thành một nhóm người quét rác, thu phí cũng không nhiều, lại quét sạch sẽ. Vì thế dần dần, Vĩnh Xương Thành mọi người đều đem một phần diện tích cần dọn dẹp để cho bọn họ làm, mọi người bớt việc đổi lại cho bọn nhỏ này có việc để làm, không còn quậy phá trên đường nữa.
Lâu Điềm chỉ nghĩ bọn họ chỉ là quét rác mà thôi, vốn hôm nay chỉ muốn đi lên núi chơi, ở chân núi Kiểm Sài Tân nhìn thấy mấy đứa nhỏ này cõng một giỏ trúc lớn, muốn đi vào trong thành bán lấy tiền, nhất thời cảm động, trở về lại mua một đống đồ ăn vặt đem đến để cho bọn họ ăn, cũng không vội vã lên núi thưởng cảnh.
Trong lòng mấy hài tử tràn ngập cảnh giác nghi ngờ, không dám tới hai vị tỷ tỷ ăn mặc rất đắt tiền này, chỉ có thể mãnh liệt nuốt nước miếng với một đống lớn đồ ăn ngon miệng này.
Lâu Điềm nhìn ra được, mấy đứa nhỏ này đều nghe theo sự chỉ huy của nam hài lớn tuổi này, hắn không đồng ý, những người khác cũng không dám lỗ mãng.
“Đều, đều là muốn mời chúng ta ăn sao? Nếu, nếu ăn xong rồi vu tội nói chúng ta ăn cắp, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đứa lớn kia cũng đang thực vô cùng tham lam, mới nói xong câu đầu tiên thì đã nuốt một chút nước miếng rồi.
“Vậy các ngươi muốn như thế nào mới an tâm đây?” Lâu Điềm ôn nhu hỏi.
“Ngươi… Ngươi liền… A! Đúng rồi, ngươi có thể viết giấy để làm bằng chứng, cấp trên sẽ biết là ngươi mua đến để mời chúng ta ăn.” Đứa lớn vỗ tay một cái, vì chủ ý mà mình nghĩ ra mà hoan hô.
Lệ Nhân nâng mi hỏi:
“Chúng ta dù có viết, ngươi xem có thể hiểu sao?”
“Có thể chứ, Nghiêu ca ca có dạy nhóm chúng ta biết chữ!” Một đứa bé gái lớn tiếng nói.
Nghiêu ca ca? Trong lòng Lâu Điềm ngẩn ra, cẩn thận nhìn đứa bé gái kia, có vẻ quen mặt, là đã gặp qua ở đâu? A! Là lần trước gặp lúc đi ăn canh thạch tủy thì phải?
“Lệ Nhân, ngươi đi viết một bằng chứng cho bọn hắn.”
“Vâng.” Lệ Nhân nhún nhún vai, làm theo.
Chỉ chốc lát, thu được bằng chứng đám nhỏ liền hoan hô một tiếng, phát huy bản sắc châu chấu bay loạn, bắt đầu lướt đến chỗ đồ ăn vặt.
Ăn ngon ăn ngon ăn ngon thật! Tất cả những thứ vị tỷ tỷ xinh đẹp như tiên cô này mua đều là những món ăn thực cao quý đắt tiền, là thứ mà bọn hắn bình thường cho dù có tiền cũng mua không nổi đâu! Tiểu thư áo trắng này thật tốt! Thật vô cùng cảm động, vì thế mấy tiểu bằng hữu này bắt đầu xột xoạt xột xoạt đứng lên…
“Vị tỷ tỷ này thật tốt, cũng tốt giống như Nghiêu ca ca nha!”
“Đúng! Nhưng mà Nghiêu ca ca không có tiền mua đồ ăn vặt cho chúng chúng ta ăn. Hắn thật nghèo.”
“Đúng đó, thật đáng thương. Rõ ràng nhà bọn họ có rất nhiều tiền mà.”
“Anh của ta nói, Nghiêu ca ca là vì để dành năm ngàn lượng để mua Điềm Tĩnh cư nên mới có thể không có tiền!” Bé gái hét lớn.
“Năm ngàn lượng!” Toàn bộ đứa nhỏ đều kêu to. Đó thật sự là một con số không phải là cái nhắc đến liền tưởng tượng ra được.
Lệ Nhân nhanh trí gia nhập vào trong cuộc nói chuyện:
“Vì sao Nghiêu ca ca muốn mua Điềm Tĩnh cư nha? Đó là một gian quỷ ốc a!”
Bé gái thấy mọi người đều đang nhìn nàng, bộ dáng cũng rất là không tin tưởng cho lắm, vì thế ngực nhỏ liền ưỡn lên nói lớn hơn nữa…
“Nghiêu ca ca thực sự muốn mua mà! Có một lần ta còn hỏi Nghiêu ca ca đó, Nghiêu ca ca nói hắn nhất định phải mua được Điềm Tĩnh cư, bởi vì nơi Điềm Tĩnh cư có cha mẹ hắn!”