Mỗi ngày cứ trôi qua êm đềm như vậy, Lý Mộng Nghiên cũng không quá để tâm vấn đề trí nhớ nữa.
Chỉ cần ngày ngày được có anh xuất hiện trong cuộc sống cô đã mãn nguyện rồi.
Hiện tại đã đến cuối tháng 1, anh và cô đã kết hôn được 4 tháng, đã quen với sự xuất hiện của người kia trong cuộc sống.
Nhưng cuộc sống nhẹ nhàng không được lâu, vẫn luôn có người muốn nhảy vào phá hỏng nó.
Cuối tuần như thường lệ, nếu ba mẹ có nhà thì hai người sẽ về nhà cũ để thăm, ở lại ăn cơm tâm sự cùng ba mẹ.
Ba mẹ Lý hiện vẫn đang ở Pháp bàn bạc hạng mục của tập đoàn.
Nên hai người về thăm ba mẹ Quý.
Khi đến nơi hai người phát hiện ra người thứ 3 có mặt trong phòng khách.
Ba mẹ, chúng con tới rồi.
Tới đây nào, Mộng Nghiên lại gầy đi rồi, có phải thằng nhóc Thừa An không chăm sóc con tốt không.
Mẹ Quý nhìn thấy Lý Mộng Nghiên thì vô cùng vui vẻ, quan tâm rất nhiệt tình.
Không có, còn còn béo lên được 2kg nữa rồi.
Con không phải nói giúp nó, con trai mẹ, mẹ còn không hiểu à, không biết chăm sóc ngừoi khác.
Mẹ Quý không hề nể nang mà nói xấu con trai.
Anh cũng đã quen rồi nên cũng mặc mẹ muốn nói xấu anh ra sao thic nói.
Mẹ Quý kéo cô ngồi xuống cạnh mình, nhìn sang phía còn lại, giới thiệu người con gái ngồi bên cạnh còn lại
Mộng Nghiên, đây là Hạ Lâm Tuyết bạn của Thừa An.
Lâm Tuyết sống từ bé ở nước ngoài, mới vừa về nước hôm nay.
Hạ Lâm Tuyết nhìn Lý Mộng Nghiên với chút thù địch trong ánh mắt, không để ai phát hiện ra.
Ngoài mặt vẫn niềm nở nói chuyện:Mình là Hạ Lâm Tuyết, hai chúng ta cùng tuổi, nói chuyện cũng sẽ dễ hoà hợp, từ giờ kết bạn nhé.
Lý Mộng Nghiên có chút không thoải mái trong lòng, không biết là tại sao lại không có thiện cảm với cô gái Hạ Lâm Tuyết này.
Rất vui được gặp bạn.
Lý Mộng Nghiên nhàn nhạt trả lời.
Hạ Lâm Tuyết cũng không muốn nói chuyện nhiều với Lý Mộng Nghiên, quay sang trò chuyện lấy lòng mẹ Quý.
Hai người thân thiết trò chuyện, nhìn như mẹ con ruột đang ngồi tâm sự sau lâu ngày không gặp vậy.
Quý Thừa An thấy cô có vẻ không vui vẻ lắm, kéo cô tới gần, nhỏ giọng thì thầm chọc cô cười.
Bên kia đang vui vẻ tâm sự, bên này cô và anh thì thầm trêu chọc nhau.
Cảnh tượng đó lọt vào mắt Hạ Lầm Tuyết, cô ta vừa khó chịu lại ghen tị, nhưng lại không thể thể hiện ra bên ngoài.
Hai người ăn xong bữa tối, lái xe về lại biệt thự.
Cả quá trình tối nay, anh không hề nói chuyện với Hạ Lâm Tuyết câu nào, ngoài câu chào hỏi ban đầu.
Nhưng Lý Mộng Nghiên vẫn thấy trong lòng bồn chồn, khó chịu.
Hiển nhiên cô không hề thấy thích Hạ Lâm Tuyết một chút nào.
Cô quay sang hỏi anh thắc mắc mà cả tối nay cô vẫn giữ
Anh và Hạ Lâm Tuyết có quen biết à.
Quen khi còn ở nước ngoài, mấy năm rồi.
Ồ, mẹ có vẻ rất thân thiết với cô ấy.
Khi đó cô ấy giúp mẹ chút chuyện ở nước ngoài nên mới quen biết.
Anh thấy đó cũng không phải chuyện quá quan trọng nên cũng không kể chi tiết với cô.
Cô thì lại nghĩ Hạ Lâm Tuyết không hề làm gì quá đáng, nếu cô cứ chất vấn thì anh sẽ nghĩ cô nhỏ nhen.
Trước đó cô ta còn giúp mẹ chồng cô, là con dâu cô còn nên tỏ thành ý chủ nhà, tiếp đãi cô ta.
Dù không vui vẻ gì nhưng cố sẽ cố tỏ ra hoà thuận với cô ta, không thể để mẹ chồng và chồng mất mặt được.