Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 12: Chương 12




Đêm hôm đó Ngôn Tuấn Hàn mở tiệc linh đình mừng Tại Chính Hiên chiến công trở về
“Tại tướng quân thật tài giỏi chúc mừng ngài”
Một vị quan nịnh nọt hắn, Ngôn Tuấn Hàn nãy giờ vừa uống vừa nhìn chầm chầm Tại Chính Hiên, đã lâu như vậy không gặp hắn trong gầy đi rất nhiều, y có chút xót
Tiệc rượu tàn, bá quan văn võ đều đã lui hết, Tại Chính Hiên đỡ lấy Ngôn Tuấn Hàn đang say khướt trở về tẩm điện, Ngôn Tuấn Hàn lén lút uống viên đan dược vào sau đó thuận theo mọi thứ mà hôn lấy Tại Chính Hiên
“Ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không”
“Đương nhiên ta rất nhớ ngươi Hàn nhi”
Mặc dù không biết là thâm tình hay giả ý Ngôn Tuấn Hàn liền vui vẻ hôn lấy Tại Chính Hiên
Cả hai người thẳng tới long sàn, Ngôn Tuán Hàn bây giờ mặt vô cùng đỏ không biết vì say hay vì ngượng ngùng
Tại Chính Hiên nhìn gương mặt y liền không nhịn được hôn lấy, tay nhanh chóng thoát hết y phục trên người cả hai xuống
………….

Một đêm xuân sắc nhue vậy trôi qua, sáng hôm sau Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy liền mệt đến rã rời, nhưng y vẫn phải thượng triều không thể chậm trễ được

“Ngươi mệt, nghỉ ngơi đi”
Tại Chính Hiên thấy Ngôn Tuấn Hàn dậy liền ngăn cản
“Ta không sao, hơn nữa ta là hoàng đế không thể không thượng triều”
“Vậy để ta giúp ngươi thay y phục”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
Hai tháng sau ở trên triều một vị đại thần dâng tấu bên trong là chứng cớ nuôi binh tạo phản của Phan đại tướng quân, y liền nhìn về phía Tại Chính Hiên sau đó im lặng
“Xin hoàng thượng hãy điều tra rõ vụ này, Phan đại tướng quân là ngươi ngay thẳng, chính trực làm sau lại nuôi binh tạo phản được”
Một vị quan võ lên tiếng
“Chính trực ngay thẳng hay không làm sao biết được, hơn nữa ta nghe nói hoàng thượng lạnh nhạt hoàng hậu có khi nào Phan đại tướng quân không nhịn nổi mà muốn uy hiếp hoàng thượng đối xử tốt với hoàng hậu hợ hay không”
Một vị quan, tên này là người dưới trướng Tại tể tướng năm đó
“Im miệng, chuyện này trẫm tự biết điều tra, các khanh nếu không còn việc gì bẩm báo liền bãi triều, Phan đại tướng quân ngươi ở lại”
Mọi người nhìn nhau sau đó lui ra
“Hoàng thượng người có gì muốn hỏi thần”
“Phan đại tướng quân ta tin ngươi, nhưng bây giờ tất cả chứng cứ đều chống lại ngươi, ngươi là phụ thân của hoàng hậu ta không muốn nàng buồn nhưng ngươi cũng nhìn thấy trên triều lúc nãy, Phan đại tướng quân ngươi cũng có tuổi rồi nên là hãy cáo lão hồi hương đi như vậy mới có thể mà sống được vài năm”
“Nếu hoàng thượng đã nói vậy ta cũng đành phải cáo lão hồi hương, nhưng hoàng thượng người tuyệt đối đừng giao vị trí đại tướng quân này cho Tại Chính Hiên nếu không xã tắc sẽ lâm nguy”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài nói
“Yên tâm trẫm tự có sắp xếp, Phan đại tướng quân khanh đã nhọc lòng rồi”
Phan đại tướng quân đương nhiên không muốn cáo lão hồi hương nhưng con gái y thân là hoàng hậu y không muốn nàng phải khó xử cũng không muốn hoàng thượng phải khó xử nhưng người đương nhiên biết trong lòng Tại Chính Hiên là kẻ như thế nào
Sau khi sự việc Phan đại tướng quân cáo lão hồi hương, cũng không còn ai nhắc đến việc làm phản, chỉ là chức vụ đại tướng quân không thể để trống như vậy vẫn là nên sớm có ngươi thay vào
Đa số bá quan văn võ đều đồng tình để Tại Chính Hiên trở thành đại tướng quân nhưng cũng cơ rất nhiều lão thần phản đối
Trong tẩm cung, Ngôn Tuần Hàn đang nằm trong vòng tay Tại Chính Hiên
“Chính Hiên, ngươi muốn làm đại tướng quân không”
“Hàn nhi việc đó không phải ta muốn hay không mà là do ngươi quyết định”

Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười hôn lấy Tại Chính Hiên
Ngày hôm sau trên triều y liền phong hắn làm đại tướng quân uy nghiên thần võ đúng như dự đoán có rất nhiều ngươi phản đối ngay cả Ngôn Tuấn Vỹ hay việc này cũng vào cung gặp Ngôn Tuấn Hàn
Ngược lại Tại Chính Hiên sau khi thành công trở thành đại tướng quân liền lập tức gửi thư cho Tại Chính Điền âm thầm điều binh về kinh thành, bây giờ binh quyền trong tay hắn muốn tạo phản là việc dễ dàng
“Dinh Lâm ngươi ngày mai gặp Tôn Tình hãy ngỏ ý muốn lấy nàng ta, sau đó ta sẽ ở bên chỗ Ngôn Tuấn Hàn nói vài câu, ngày hai ngươi thành thân cũng là ngày chúng ta khởi binh”
Dinh Lâm nghe vậy liền gật đầu
“Thiếu chủ ta có lời này xin người chấp thuận”
“Việc gì ngươi cứ nói”
“Có thể tha mạng cho Tôn Tình được không nàng ấy còn nhỏ, nàng ấy vô tội”
Tại Chính Hiên liền đen mặt, vô tội, vô tội vậy mấy chục mạng người Phùng gia thì làm sao, vậy Phùng Kiều Ngọc và hài tử hắn thì làm sao
“Dinh Lâm ngươi là có tình ý với nàng”
“Thuộc hạ không có chỉ là Tôn Tình chỉ là thuộc hạ làm việc cho hoàng đế nàng ấy….


“Nếu ngươi thật sự tội nghiệp nàng ta vậy được đến lúc đó ta chừa cho nàng ta một đường sống”
Dinh Lâm liền mừng rỡ, mặc dù tất cả đều là giả dối nhưng Dinh Lâm thật sự không nỡ làm tổn thương Tôn Tình, Tôn Tỉnh vẫn là một tiểu cô nương hắn không nỡ nhìn tiểu cô nương này cứ như vậy phải chết theo hoàng đế
Lúc này trong hoàng cung, Ngôn Tuấn Vỹ đang bàng hoàng khi nghe lời nói của Ngôn Tuấn Hàn

“Hàn nhi đệ điên rồi hay sao, đệ đệ”
“Hoàng huynh ta không điên ta thật sự quyết định rồi, ta hại hài tử hắn bây giờ ta trả lại hài tử cho hắn được không”
“Nhưng đệ có biết…đệ”
“Hoàng huynh người có thương đệ không, nếu thương thì xin huynh đừng nói chuyện này ra hãy vì đệ được không”
Ngôn Tuấn Vỹ thở dài, hắn là không tin được Ngôn Tuấn Hàn làm đến mức này nhưng hắn cũng là có cản cũng không cản được chỉ muôn Ngôn Tuấn Hàn có thể bình an hạnh phúc là được
“Hàn nhi nhưng đệ có biết như vậy nguy hiểm hay không, nếu chẳng may đệ sinh đứa bé xảy ra chuyện gì thì làm sao hả”
“Hoàng huynh ta đã có tính toán huynh yên tâm”
“Được rồi ta biết nói gì đệ cũng không nghe lọt nhưng Hàn nhi đệ nhớ rõ nếu có chuyện gì xảy ra nhất định phải nói cho ta biết được chứ”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Ngôn Tuấn Vỹ rời đi chở về vương phủ
Ngày hôm sau, thượng triều xong Ngôn Tuấn Hàn trở về chính điện phê duyệt tấu chương, nhìn thấy bên Tôn Tình cứ mỉm cười y liền tò mò, tiểu cô nương này có chuyện gì vui vậy
“Tôn Tình ngươi có chuyện gì vậy”
“Hoàng thượng người từng nói sẽ gả thuộc hạ đúng chứ”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.