Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 23: Chương 23




Hoàng hậu đẩy cửa bước vào theo sau có thái giám nô tỳ và cả Tại Chính Hiên liền bị một màn trước mặt mà hoá đá
“Các…ngươi…các ngươi….

đang làm cái gì vậy hả”
Hoàng hậu gần như muốn ngất xĩu khi nhìn thấy hoàng nhi mà nàng yêu thương đang ở giữa hai nam nhân, y phụ cởi ra hơn phân nữa hơn nữa khuôn mặt đỏ ửng, không khí trong phòng đầy phong vị ám muội liền tức đến ngất xĩu
Tại Chính Hiên nhìn cảnh này liền nắm chặt tay, bản thân cố gắng bình tĩnh trước khi làm ra hành động vì quá phận
Ngôn Tuấn Hàn liền diễn tròn vai mà giả vờ hoảng hốt bất ngờ sau đó chạy xuống giường hướng chỗ mẫu thân đỡ ngươi
“Các ngươi còn ngơ ra đó làm gì, hoàng hậu ngất xĩu mau đưa về tẩm cung nghỉ ngơi”
Thái giám cung nữ nghe vậy liền hoàng hồn đỡ lấy hoàng hậu đưa về cung không quên lén nhìn thái tử điện hạ, trên người thái tử có vài dấu vết ai muội liền không dám nhìn nữa
Tại Chính Hiên lúc này nhìn chầm chầm Ngôn Tuấn Hàn sau đó hắn phát hiện Tôn Tình thế mà không ở đây, lúc nãy hắn canh chừng rõ ràng nàng ta chưa hề bước ra khỏi phòng cơ mà
Ngôn Tuấn Hàn mặc kệ Tại Chính Hiên liền đóng cửa thở phào
Đau tim chết đi được, hắn không nghĩ mẫu hậu thế mà ngất xĩu a thật là có lỗi với người hài nhi bất hiếu
Tại Chính Hiên bình tĩnh ngồi xuống hai nam nhân kia cũng liền biết mà quỳ xuống bên dưới

“Các ngươi đứng lên đi, hôm nay làm khó các ngươi rồi”
“Được phục vụ thái tử điện hạ là may mắn của chúng nô tài”
“Tôn Tình xuống đây”
Tôn Tình liền phóng xuống, một màn khi nãy quả thật hú tim ớ
“Hai ngươi bọn họ ngươi sắp xếp chỗ cho họ ở lại đây, chuyện này chắc chắn sẽ có người không để yên cho bọn họ cho nên ngươi sắp xếp cho bọn họ ở lại đây đi theo ngươi”
Tôn Tình vâng mệnh đi làm, sau đó liền đưa hai nam nhân kia ra bên ngoài sắp xếp một phòng cho bọn họ, liền sai người bảo vệ bọn họ sau đó quay trở lại chỗ Ngôn Tuấn Hàn
“Ngươi giúp ta thay y phục, chúng ta đến chỗ mẫu hậu”
Tôn Tình liền nhanh tay làm theo, lúc nãy thứ nàng để ý không phải là hoàng hậu ngất xĩu mà là ánh mắt như muốn giết ngưởi của Tại Chính Hiên, nàng lần đầu nhìn thấy ánh mắt người kia như muốn giết người mà nhìn chầm chầm vào hai nam nhân kia, đến nàng cũng rùng mình một chút
“Có việc gì”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn ra được Tôn Tình đang có suy nghĩ gì
“Bẩm thái tử lúc nãy ánh mắt của Tại thị vệ rất đáng sợ cứ như muốn gi3t chết hai người kia vậy”
“Vậy sao, vậy ngươi ở lại đây canh chừng hai người đó lát nữa ta gọi hắn theo đến chỗ mẫu hậu”
Tôn Tình mặc dù định nói gì đó nhưng sau đó cũng không dám lên tiếng
Bước ra ngoài một thân y phục chỉnh tề, Ngôn Tuấn Hàn liền lên tiếng
“Ngươi đi theo ta đến chỗ hoàng hậu”
Tại Chính Hiên lửa giận vẫn còn đang định xử lí hai tên kia thì lại vị Ngôn Tuấn Hàn gọi đi
“Ngây ra đó làm gì, theo ta đến chỗ mẫu hậu”
Ngôn Tuấn Hàn nói sau đó liền quay lưng đi, Tại Chính Hiên đuổi theo
Trên suốt đọan đường nhìn bộ dạng của Ngôn Tuấn Hàn, Tại Chính Hiên tức đến mức lập tức muốn đè hắn ra hỏi rõ, nhưng lại không dám ở đây mà manh động được
Lúc này cũng đến cung hoàng hậu, chuyện vừa rồi bọn nô tài đi theo hoàng hậu kẻ nào cũng không dám hé nữa lời, nhưng vừa thấy thái tử lại có chút không biết như thế nào chỉ mặt càng cúi xuống đất
Ngôn Tuấn Hàn bước vào, mẫu thân hắn bây giờ đang nằm trên giường đã tỉnh dậy, nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn đến liền cho người lui ra ngoài hết
“Ngươi còn biết đến đây sao”
“Mẫu hậu người đừng như vậy mà, người đâu phải không biết ta…thích…”
“Ta đương nhiên biết nhưng ta cho là ngươi chỉ thích Tại Chính Hiên, mấy hôm trước nghe được ngươi cho gọi kỹ nam kỹ nữ vào đông cung hầu rượu ta đã nhắm mắt làm ngơ, hôm nay còn cho hai tên tiện nam vào phòng, còn…còn ở giữa bọn chúng làm chuyện không đứng đắng”

Hoàng hậu tức đến mức sắp ngất thêm lần nữa nhưng nhìn biểu cảm của Ngôn Tuấn Hàn như đang uỷ khuất đến nơi liền không nỡ mắng
“Mẫu hậu ta chưa có làm gì cả, người tin ta”
Ngôn Tuấn Hàn đối mặt dưới mẫu hậu đương nhiên sẽ không nói dối
“Không làm gì, không làm gì mà lúc nãy ngươi…”
Ngôn Tuấn Hàn liền tiến đến bên giường hoàng hậu quỳ xuống
“Hài nhi chỉ là diễn kịch, thật sự không có làm như nếu không làm như vậy, phụ hoàng làm sao phế truất con được, không phải người bảo con muốn làm gì làm sao”
Hoàng hậu thật tức chết, muốn làm gì làm nhưng hiện tại đã có hơi quá rồi
“Mẫu hậu nếu ta không làm như vậy thì làm sao phụ hoàng phế ta được làm sao bá quan văn võ dâng tấu được a”
“Nhưng ngươi thật là, hết nói nổi”
Hoàng hậu thở dài sau đó cũng nguôi giận
“Ngươi trở về đông cung tự mà hối lỗi”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười y biết mẫu thân đã nguôi giận, người làm sao có thể nỡ lòng nổi giận với y, chỉ là chắc chắn ca ca y khi biết việc này sẽ chạy đến đông cung mà tìm y cho xem
Bên ngoài Tại Chính Hiên nghe cung nữ thái giám thì thầm chuyện khi nãy mà giận đến bốc khói
“Ngươi biết gì không lúc nãy cảnh tượng phải nói thật là khiến người ta ngại ngùng”
“Vậy sao, ta nghe nói thái tử ở giữa hai nam nhân, khuôn mặt lúc đó đầy mê người a”
“Thế nhưng thái tử lại bị đè, ta không tin được, ta còn muốn gả cho người a”
……

Tại Chính Hiên nghe đến liền nhịn không được nữa, đúng lúc này Ngôn Tuấn Hàn bước ra, vẻ mặt không có gì là hối cãi cả còn đang mang theo ý cười
“Đi thôi”
Ngôn Tuấn Hàn liền đi trước, Tại Chính Hiên đi theo sau, vừa ra khỏi cung hoàng hầu, Tại Chính Hiên liền kéo tay Ngôn Tuấn Hàn đến một góc khuất ít người qua lại trong cung, Ngôn Tuấn Hàn tay bị người nắm chặt vùng vẫy không được
Sau đó y liền như thế bị người đẩy vào tường, có chút đau a, dù gì mấy hôm nay uống rượu nhiều y có chút không khoẻ
“Ngươi làm cái gì vậy”
Ngôn Tuấn Hàn quát, đột nhiên tên này phát điên cái gì vậy chứ
“Ngươi thiếu nam nhân lắm sao, ta không đồng ý ngươi ngươi liền cùng nam nhân khác sao”
Bị người quát lớn Ngôn Tuấn Hàn có chút sợ nhìn Tại Chính Hiên mặt lạnh như muốn giết người mà không khỏi rung, kiếp trước cho dù có như thế nào cũng chư từng thấy khuôn mặt này của hắn
“Ngươi bị điên à, mau thả ta ra ngươi là đang phạm thượng đấy”
Ngôn Tuấn Hàn quát lại
“Không phải muốn nam nhân sao, được ta chiều ý ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn chưa kịp phản ứng đã bị người hôn lấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.