Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 81: Chương 81




Đêm khuya thanh vắng, Tại Chính Hiên âm thầm mở cửa phòng của Ngôn Tuấn Hàn rồi bước vào bên trong, tiến đến bên giường y nhẹ nhàng nằm xuống
Ngôn Tuấn Hàn sớm đã say giấc, nhiều ngày đường mệt mỏi y cứ thế mà thiếp đi không chút đề phòng
Tại Chính Hiên nằm bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy Ngôn Tuấn Hàn, không biết từ khi nào có lẽ bắt đầu từ kiếp trước chỉ cần ôm lấy Ngôn Tuấn Hàn ngủ hắn liền ngủ rất ngon
Nhớ lại sau khi Ngôn Tuấn Hàn từ trên tường thành nhảy xuống, từ đó Tại Chính Hiên chưa có một ngày nào yên giấc cả, hằng đêm mọi khung cảnh ngày hôm đó cứ lặp đi lặp lại, Tại Chính Hiên hắn chính là hối hận ân hận cả đời đến lúc chết hắn cũng không tha thứ được cho bản thân mình
Sống lại một đời, gặp lại được Ngôn Tuấn Hàn ngày hôm đó hắn chính là muốn ngay lập tức ôm lấy y nhưng chợt nhận ra không thích hợp một chút nào cả, hắn chỉ đành nhìn Ngôn Tuấn Hàn từ phía xa
Hắn muốn âm thầm bù đắp tất cả cho y, ngư g rồi khi thấy y bắt đầu lao vào uống rượu, ham mê nam sắc, hắn liền nổi giận, ngày hôm đó hắn đè y ra một hồi điên đảo là vì tức giận, nhưng khi tỉnh táo lại hắn hối hận vô cùng, hắn muốn đến chăm sóc cho y nhưng Ngôn Tuấn Hàn lần nào nhìn thấy hắn đều là bộ dạng rung rẩy sợ hãi

Hắn đương nhiên biết rõ, Ngôn Tuấn Hàn bề ngoài luôn tỏ ra là một vị thái tử mạnh mẽ nhưng sâu bên trong y vẫn là một tiểu hoàng tử mà thôi, hắn biết rõ y mỗi lần sợ hãi điều y liền rung rẩy có thể đến ngất đi
Cũng may về sau y cũng không còn rung rẩy khi thấy hắn nhưng Tại Chính Hiên biết rằng bản thân nhất định phải bù đắp bù đắp cho y thật tốt, mạng của hắn cũng có thể
Nhìn Ngôn Tuấn Hàn an giấc bên cạnh mình Tại Chính Hiên liền nhẹ nhàng nhắm mắt ôm lấy người
Trời gần sáng Tại Chính Hiên liền tỉnh lại mà rời đi, hắn không muốn khi Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy thấy hắn sẽ nổi giận vì hắn tự tiện ôm y ngủ
Nhưng Tại Chính Hiên không hề biết đêm qua Ngôn Tuấn Hàn biết rằng hắn vào đây nằm kế bên mình, Ngôn Tuấn Hàn đều biết chỉ là trong thâm tâm đã cho Tại Chính Hiên một cơ hội, mặc dù không nói ra nhưng Ngôn Tuấn Hàn lúc này lại muốn trân trọng thời gian ngắn ngủi này, lần nữa được cảm nhận lại cảm giác của kiếp trước, một cảm giác thật bình yên khi cùng người mình yêu nằm cạnh nhau mà an giấc
Ngày hôm nay Ngôn Tuấn Hàn không cần phải lên triểu, liền chuẩn bị một chút thay y phục ra ngoài dạo
Còn một điều nữa y muốn đến câu lang viện tìm Chu Đình, ngày hôm đó ở Nam Thành xong Chu Đình liền không từ mà biệt rời đi khiến y không vui vẻ gì, bằng hữu tốt lại biến mất, bây giờ nơi duy nhất có thể mà Ngôn Tuấn Hàn cho rằng sẽ tìm được người kia chỉ có thể là ở đó mà thôi
Không nghĩ nhiều Ngôn Tuấn Hàn thay y phục dẫn theo Viên Trình Nam và Kim Hoa An ra ngoài, Tôn Tình thì ở lại sắp xếp vương phủ
Tại Chính Hiên cũng sớm đi gặp Dinh Lâm trở về Tại gia
Đến nơi quen thuộc đã đi được vài lần, ma ma nơi đây liền nhận ra Ngôn Tuấn Hàn cũng không dám ngăn cản
Quả thật đúng như Ngôn Tuấn Hàn đoán, Chu Đình thật sự ở đây, chỉ khác là bộ dạng có chút tệ a, sắp không giống người nữa rồi, nhìn xem Chu Đình hắn bây giờ thật giống mấy tú ông rồi a, từ khi nào không biết
“Quả thật hiểu ta nhất chỉ có ngươi a Tuấn Hàn”

Chu Đình mỉm cười nói, nụ cười có chút gượng gạo
“Ngươi mua lại nơi đây rồi đúng chứ, Chu Đình ít nhất cũng phải nói với ta một tiếng rồi đi chứ, ta ở phía Nam sai người đi tra tung tích của ngươi, một chút cũng không có”
“Ta chỉ là muốn bản thân biến mất mà thôi, Tuấn Hàn ta mệt quá, ngươi nói xem ái tình khiến con người ta đau đầu thật mà”
Chu Đình nói
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy bất giác cười, đúng vậy ái tình khiến người ta đau khổ, khiến người ta muốn buông cũng không buông được, muốn giữ cũng chẳng giữ được
Ngôn Tuấn Hàn y cũng vậy, muốn buông bỏ tất cả, buông bỏ hết tình cảm kiếp trước của y với Tại Chính Hiên nhưng lại buông bỏ không được, cũng như y muốn giữ cũng không thể giữ, bản thân Ngôn Tuấn Hàn rõ hơn ai hết y không thể sống lâu nữa, cùng lắm một vài năm nữa, cũng có thể chưa đến hai năm nữa y thật sự sẽ chết đi cũng có thể
Ngôn Tuấn Hàn cùng Chu Đình uống rượu, đến khi cả hai say mèm mới thôi, Viên Trình Nam và Kim Hoa An bất đắc dĩ đỡ lấy Ngôn Tuấn Hàn trở về vương phủ
Tôn Tình nhìn thấy vương gia nhà mình bộ dạng say mèm liền cười khổ a, quả thật vương gia người không biết chú ý thân thể hay sao, không chiếu cố bản thân mình, đã vậy Huỳnh Liên biến đâu mất tích khiến Tôn Tình muốn tìm hắn đến bắt mạch cho điện hạ cũng tìm không thấy, nàng đã đến thái y viện tìm nhưng cũng không tìm được người, quả thật lo lắng vô cùng, hơn hết nàng theo như dự tình số đan dược mà điện hạ dùng sắp hết, Huỳnh Liẻn vốn nên sớm đem đan dược đến rồi
Nhìn hai người đưa điện hạ trở về Bình Vân Các, Tôn Tình liền thở dài

“Sao vậy, ngươi sắc mặt không tốt”
Kim Hoa An hỏi
“Đương nhiên ta làm sao tốt được, cái tên Huỳnh Liên đột nhiên biến mất làm ta muốn tìm không tìm được, ta vốn muốn để hắn bắt mạch cho điện hạ”
“Không phải hắn đã trở về kinh thành trước chúng ta sao”
Viên Trình Nam cũng bất ngờ vì nếu như những gì Tôn Tình nói thì lúc bọn họ đi Nam Thành, Huỳnh Liên đã trở về kinh thành, bây giờ ngay cả bóng người cũng không có thật khiến người ta tò mò mà, rốt cuộc là đi đây chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.