“Sư phụ” Trong khách phòng bậc nhất của khách điếm Bạch gia, Tần Nhất Hằng ngồi dựa bên cửa sổ uống quế hoa nhưỡng thượng hạng do Bạch Ngọc Đường bảo người đưa tới, Triển Chiêu túm tay áo hắn lắc lắc nói: “Ngài lẽ nào không cảm thấy hoang đường sao? Ta cùng Bạch Ngọc Đường đều là nam, làm sao, làm sao có thể chứ sư phụ, tuy là đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng đồ nhi cũng không phải nữ tử, không cần”
Tần Nhất Hằng đặt ly rượu trong tay xuống, thở dài: “Chiêu nhi, ngươi phải biết rằng sư phụ vô luận làm cái gì cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi cùng Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ dây dưa cả đời, muộn một chút không bằng sớm một chút. Huống hồ” Tần Nhất Hằng liếc mắt nhìn Triển Chiêu, trong mắt hiện lên một tia trêu tức: “Ngươi đã là người của hắn rồi.”
“Sư phụ!” Triển Chiêu đỏ mặt, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
“Được rồi được rồi, sư phụ không chọc ngươi nữa!” Tần Nhất Hằng nhanh chóng xoa dịu đồ đệ sắp tạc mao: “Ngươi xem, bộ dáng Bạch Ngọc Đường đã dễ nhìn, võ công còn tốt, hơn nữa lại có tiền như vậy, nghe nói cầm kỳ thi họa hắn mọi thứ đều tinh thông, còn ai có thể so sánh được với hắn? Ngoại trừ tính tình không tốt lắm, ngươi còn cái gì để xoi mói nữa? Tìm vị hôn phu không chính là muốn tìm người như vậy sao?” “Nhưng ta không” Tần Nhất Hằng cắt ngang lời Triển Chiêu nói tiếp: “Ngươi xem, mấy ngày nay hắn không phải đối với ngươi rất tốt sao? Chờ sau khi thành thân hắn liền cái gì cũng nghe theo ngươi, ngươi bảo hắn qua hướng đông hắn không dám đi hướng tây, rất có thể diện! Nếu hắn dám khi dễ ngươi sư phụ liền giết hắn!”
“Thế, thế nhưng” Triển Chiêu vẻ mặt rối rắm, chung quy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ: “Dù sao, ta tuyệt đối không thành thân!”
Nghe thấy đồ nhi nhà mình đến giờ còn đang có chết không chịu, Tần Nhất Hằng bực bội, ta đây là vì ai chứ? Nước miếng nhiều ngày như vậy đều uổng phí? Ngươi xem khi nhỏ còn rất ngoan, sư phụ kêu làm gì liền làm cái đấy, hiện tại trưởng thành, cánh đã vững vàng, sư phụ nói gì đều là cái rắm. Hôm nay nếu không ép được ngươi, ta liền không phải sư phụ ngươi, lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Việc hôn nhân này mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không đều phải làm, nếu không ngươi đừng gọi ta là sư phụ nữa, ta cũng không nhận đồ đệ ngươi, từ nay về sau đừng tới gặp ta, đi ra ngoài!”
Triển Chiêu lập tức lờ mờ, từ nhỏ đến lớn sư phụ đối với mình vô cùng tốt, ngoại trừ lúc học võ đặc biệt nghiêm khắc ra thì những phương diện khác rất sủng mình, cho tới bây giờ chưa từng nói lời nặng như vậy. Ánh mắt lập tức liền đỏ, cắn môi chạy ra ngoài.
Tần Nhất Hằng uống ngay một chén rượu, thở dài, ai, gần đây số lần thở dài ngày càng nhiều! Nếu như bị người nọ nghe thấy hẳn sẽ cười nhạo mình.
Kỳ thật vừa rồi thấy Chiêu nhi như vậy mình làm sao có thể không đau lòng, nhưng những điều này là vì muốn tốt cho nó! Cả đời mình chỉ một đồ nhi này, nhặt được nó từ khi còn nhỏ xíu, thấy nó trưởng thành từng chút từng chút, đến hiện tại lớn như vậy, trong lòng đã sớm coi nó là nhi tử ruột.
Tâm tư chậm rãi bay xa.
Mười ba năm trước, trên đường ngao du tứ hải, thiên mệnh thần toán Chu Huyền qua Lăng Vân Sơn thăm Tần Nhất Hằng. Khi đó Triển Chiêu khoảng ba tuổi, phấn phấn nộn nộn nho nhỏ, mở to đôi mắt mèo xinh đẹp, bộ dáng tò mò với mọi thứ, cho dù là ai thì thấy một tiểu oa nhi khả ái như vậy cũng đều nhịn không được ôm hôn một cái. Chu Huyền tất nhiên cũng không ngoại lệ, còn trực tiếp trêu Tần Nhất Hằng là từ đâu lừa được một oa oa khả ái vậy. Tần Nhất Hằng lập tức phi qua một đao nhãn, ôm lấy Triển Chiêu đắc ý nói: “Ngươi lừa thử cho ta xem? Đây chính là bảo bối đồ đệ trời ban của ta, nhìn thử gân cốt này, kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, lão tử có người kế nghiệp rồi, để xem tử tửu quỷ kia lấy gì đấu với lão tử.” “Ây u này, chuyện cũng đã nhiều năm mà vẫn còn đấu. Ngươi xem xem, một chút tiến bộ cũng không có” Chu Huyền chế nhạo nói. Tần Nhất Hằng nhấc chân đá qua: “Ai cần ngươi lo, ngươi cái tên tử bán tiên.” “Ha ha ha”
Dù sao cũng là hảo hữu nhiều năm không gặp, Chu Huyền ở lại Lăng Vân Sơn ba ngày, ba ngày này hai người nói chuyện trên trời dưới đất, uống rượu chơi cờ, thuận tiện sẽ chọc chọc tiểu Triển Chiêu. Tới ngày thứ ba Chu Huyền liền đề nghị để hắn tính một quẻ cho Triển Chiêu, bởi Tần Nhất Hằng làm bạn với hắn nhiều năm, hơn nữa thiên mệnh thần toán tại giang hồ thậm chí là toàn bộ Đại Tống có tiếng tăm lừng lẫy, từ trước đến nay bói toán cực chuẩn, chưa bao giờ mất linh, bao nhiêu người tranh nhau tới xem bói, cho nên Tần Nhất Hằng liền đồng ý. Ai ngờ sau khi Chu Huyền bốc một quẻ xong lại ngậm miệng không nói, bốc thêm quẻ nữa, trực tiếp bốc đến quẻ thứ ba, cau mày, thần sắc ngưng trọng. Tần Nhất Hằng thấy thế, trong lòng bất an, hỏi: “Sao vậy?” Chu Huyền nhìn nhìn Tần Nhất Hằng, một lúc lâu sau mới đáp: “Bằng giao tình giữa ta và ngươi, ta sẽ nói thật. Ngày sau tiểu Chiêu quả thực rất thành tựu, về võ công ở trên giang hồ khó gặp địch thủ, chưa đến hai mươi đã danh chấn giang hồ, sau đó thành hiệp khách người người ca tụng, bảo vệ thanh thiên, giúp đỡ chính nghĩa.” “Sau đó thì sao?” Hắn không tin chỉ có những thứ này, bằng không làm gì mà không nói sớm. Chu Huyền ngừng một chút nói: “Tình thâm không thọ, cường cực tắc nhục (thâm tình không giữ được lâu, càng cố chấp thì lại càng chịu nhục nhã); làm người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Chỉ sợ ngày sau nó tai hoạ không ngừng, đường mệnh trớ trêu, mỗi lần trong chỗ chết đều tìm được đường sống, nhưng cuối cùng cũng vẫn không thể có cái chết yên lành, thậm chí, CHẾT —— KHÔNG —— TOÀN —— THÂY.” “Choang” cái chén trong tay rơi trên mặt đất, Tần Nhất Hằng tóm chặt áo Chu Huyền, hai mắt trừng lớn, sắc mặt đỏ lên, là rất tức giận: “Ngươi nói cái gì, Chiêu nhi thế nào, ngươi cái tên tử bán tiên nói hươu nói vượn, cút!” Tần Nhất Hằng một tay đẩy Chu Huyền ra, lực đạo lớn khiến Chu Huyền ngã về sau, đụng vào chạn bát, bát trong chạn rơi xuống đất, lách cách vỡ nát.
Tần Nhất Hằng bảo vệ Triển Chiêu càng chặt hơn, dạy càng nghiêm khắc hơn. Mỗi khi thấy Triển Chiêu cao hứng gọi mình là sư phụ sẽ nhớ tới lời Chu Huyền ngày đó, trong lòng chua xót, thầm nghĩ chỉ cần sư phụ còn sống nhất định sẽ hảo hảo che chở cho ngươi.
Cứ vậy qua bảy tám năm, thẳng đến khi Tần Nhất Hằng dẫn Triển Chiêu xuống núi ngao du, muốn để hắn có thêm chút hiểu biết cùng kinh nghiệm, lại lần nữa xảo ngộ Chu Huyền. Chu Huyền kinh hãi nói: “Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ, năm đó ta đã nghĩ tất cả các biện pháp cũng không phá giải được, đành theo thiên ý, không ngờ tới hiện giờ lại có thể chuyển biến như vậy!” Vẻ mặt Tần Nhất Hằng không vui, cau mày nói: “Tử bán tiên, ngươi còn nói nhảm nữa đừng trách lão tử trở mặt.”
“Ai, ngươi đừng giận á, lần này chính là lời tốt.”
“Có ý gì?”
“Năm đó ta không phải tính ra vận mệnh tiểu Chiêu ngày sau là tử cục sao, thế nhưng hôm nay ta vừa nhìn, tử cục đã biến thành sinh cục.”
Nhãn tình Tần Nhất Hằng sáng lên: “Ngươi là nói Chiêu nhi nó sẽ không” thủy chung vẫn không nói ra được cái từ kia.
Chu Huyền phe phẩy quạt lông ngỗng trong tay, vuốt vuốt chòm râu nhỏ, bộ dáng thần bí. “Được rồi, được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, lão tử không ưa nổi cái bộ dạng này.” Tần Nhất Hằng dùng khuỷu tay huých hắn. “Xí, ngươi chính là đang ghen tị.” Chu Huyền chỉnh lại y phục ngồi xuống. Tần Nhất Hằng cho hắn cái nhìn khinh thường, lão tử lại ghen tị với ngươi? “Nói mau!”
“Trong mệnh của tiểu Chiêu có một người, chữ ‘tình’ với hắn quấn lấy cả đời, có thể nói là quý nhân, cũng có thể nói là kiếp nạn. Có, chuyển nguy thành an; mất, vạn kiếp bất phục.”
“Vậy nếu lão tử giết hắn, tiểu Chiêu không phải sẽ không còn kiếp nạn nữa rồi?”
“Ây, ngươi ngàn vạn lần đừng làm ẩu, ngươi nếu thật làm vậy, tiểu Chiêu liền triệt để không thể cứu.”
“Vậy cũng chỉ có thể để bọn nó gặp nhau?”
“Đúng vậy. Ngươi cũng đừng lo lắng, ta còn chưa nói xong, ‘có, chuyển nguy thành an.’ hơn nữa còn có thể cùng bạch đầu giai lão.”
“Vậy hắn họ gì danh sao, nhà ở đâu?”
“Thiên cơ bất khả lộ. Ai ai ai, đừng đánh ta, sau khi tiểu Chiêu xuất sư sẽ gặp được hắn, hai bảy tháng ba, tuổi trẻ hoa mỹ, văn võ song toàn, tuyệt đối xứng đôi với tiểu Chiêu.” Chu Huyền lại khụ một tiếng, nháy nháy mắt: “Ta còn tính được nếu chuyện tiểu Chiêu thành, ngươi cũng sẽ không xa.”
Tần Nhất Hằng vuốt cằm suy nghĩ, cười tà nói: “Thật quá tốt, ta nhất định hảo hảo coi chặt Chiêu nhi, nhất định đem nó gả ra ngoài.”
Bạch Ngọc Đường bưng một chén đồ ăn khuya đến phòng Triển Chiêu, đây là cháo cá hắn tự mình xuống bếp làm để lấy lòng bảo bối Mèo con của hắn. Khẩu vị Triển Chiêu hắn rõ ràng nhất, hơn nữa kiếp trước hắn đã học thành trù nghệ năm sao, con mèo nhỏ kia muốn không thích cũng khó. Gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm mất hứng: “Ai đó?”
“Mèo con, là ta.” Tâm tình không tốt? Ha! Cơ hội của Ngũ gia tới rồi.
“Vào đi.”
Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa liền thấy Triển Chiêu tức giận ngồi ở bên bàn tròn, hai mắt hồng hồng. Ngày trước con mèo ngốc này vô luận bị ủy khuất thương tổn gì, đều giấu trong lòng, không lộ nửa phần, một người có chết cũng chịu đựng, cho tới giờ chưa từng thấy hắn như vậy. Bạch Ngọc Đường cực kỳ đau lòng, đặt đồ ăn xuống bàn, ôn nhu hỏi: “Mèo con, sao vậy, ai khi dễ ngươi, Ngũ gia đi tìm hắn tính sổ.”
Triển Chiêu cúi đầu, không nói lời nào, cứ ngồi yên lặng như vậy, lông mi dài run run, khiến người yêu thương không nói nên lời, Bạch Ngọc Đường hận không thể ôm hắn vào lòng hảo hảo yêu thương một phen.
“Mèo con, đến tột cùng là sao, ngươi phải nói ra chứ!” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống cạnh hắn liền nói.
“Đều tại ngươi!”
“Hả?”
Triển Chiêu ngẩng đầu cong môi nói: “Sư phụ người, người muốn ta thành thân với, với ngươi, nếu không phải ngày đó ngươi làm như vậy, sớm đi, cũng sẽ không hừ!” Con mèo nhỏ tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Nguyên lai là vậy, trong lòng mất mác một hồi, quả nhiên. Nhưng vẫn cười nói: “Được rồi, là ta không tốt, Mèo con đừng tức giận nữa, tức cũng không được gì, ngươi không muốn thành thân chúng ta sẽ không thành được không, ta sẽ không ép ngươi.”
“Thế nhưng, sư phụ nói nếu ta không thành thân người sẽ không nhận đồ đệ ta nữa.” Triển Chiêu càng nói càng ủy khuất: “Cho tới giờ người chưa từng dữ với ta như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nghi hoặc nói: “Sư phụ ngươi thế là như nào, sao cứ muốn chúng ta thành thân chứ?”