.... Từ giờ ta sống vì hai con.... vì " Phi Thiên" và vì báo thù....
Thế cũng tốt....
Nuốt nước mắt vào trong nàng trở về nhà....về với con....
.....
Chàng đi bên tân nương nhưng trong đầu thì vẫn bị ám ảnh bởi ánh mắt của người thiếu phụ đứng trên lầu cao ấy....
Ánh mắt thê lương,ánh mắt của sự nhung nhớ.....
Tại sao tim chàng khi nhìn thấy ánh mắt ấy lại đau đến thế....???
Chàng không tìm được câu trả lời... bởi chàng và nàng là hai kẻ xa lạ....
Thời gian thấm thoắt thoi đưa....
Ngày hôm nay....
Hoàng cung khai yến mừng xuân mới, mừng cho quốc thái dân an....mừng cho Thái tử sắp được kế nghiệp vua cha...
Yến tiệc khai màn bởi một điệu múa đẹp mắt của người vũ nữ nổi tiếng xinh đẹp trốn kinh thành....
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng được che lại bởi một tấm mạng cùng màu váy áo...chỉ để lộ đôi mắt to tròn sắc sảo...
... Chàng nhận ra ánh mắt ấy...ánh mắt nàng thiếu phụ đứng trên lầu cao năm ấy....
Hoàng đế rất thích điệu múa của nàng, và thích hơn cả chính là thân hình quyến rũ của nàng...
Hoàng đế ra lệnh cho nàng lại gần bên mình...
... Đòi nàng tiếp rượu, uống rượu cùng mình....
Nàng ngoan ngoãn làm theo như một chú mèo hiền lành....
Chàng nhìn cảnh đó, không hiểu sao trong lòng khó chịu đến thế...
Rượu ngà ngà say.....
Bỗng Hoàng đế gục ngã xuống bàn tiệc, máu phun ra từ cổ chảy ướt cả tấm thảm....
Nàng cầm con dao sắc lạnh đứng đó...
Nhìn chàng....
Chàng không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy....
Quan quân vây bắt nàng....
Thù giết cha đâu thể đội trời chung...
... Nàng giết phụ hoàng của chàng...
Nhưng cha chàng giết cả gia tộc của nàng thì sao....??
Oan nghiệt....
Chàng rút kiếm ra tiến về phía nàng...
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vô cảm....
Họ là kẻ thù không đội trời chung....
Ngày hôm nay chủ định một trong hai người họ sẽ phải chết....
Ngang sức, ngang tài....
Cuối cùng một phút vô tình, cũng có thể là cố ý để kiếm rơi khỏi bàn tay nàng...
Kiếm của chàng xuyên thấu tim nàng....
- Mẫu thân.....!!!
- Mẫu thân...!!!
- Bang chủ.....!!!!
Từ phía ngoài cung điện, hai bóng người chạy như bay về phía họ....theo sau là đoàn quân mặc võ phục của " Phi Thiên bang hội "
Giây phút kiếm đâm phập vào thân thể nàng, phong ấn bị phá vỡ....
Chàng nhớ ra tất cả....
........ nhớ ra mọi thứ... nhớ ra thê tử...nhớ về những tháng ngày hạnh phúc....
Nhưng giờ đây chàng phải làm sao....
Bên tình bên hiếu bên nào lặng hơn???
Chợt chàng nhớ ra khi nãy có ai đó gọi nàng là mẫu thân??
Mẫu thân...?
Hai đứa trẻ giống hệt chàng khi nhỏ...
Chàng sớm đã được làm phụ thân....
Tại sao số phận trêu ngươi....giây phút tương phùng lại đẫm máu đến vậy...
Nàng sắp không trụ được nữa rồi....
Nắm lấy tay chàng:
- Chàng có từng yêu thiếp không...?
Nước mắt rơi như mưa:
- Thê tử.... là ta có lỗi với nàng....
- Không....là...số kiếp... số...của thiếp...
- Không...là tại ta...
- Gánh trên...trên người... hận nước thù nhà... thiếp không thể... không báo...nợ máu trả máu...hãy... hãy để thiếp trả nợ máu này cho chàng... Các con thiếp giao lại cho chàng... Chàng hãy thay thiếp dạy dỗ các con lên người...Hãy hứa với thiếp....!!! Chàng đừng... đừng làm thiếp đau thêm lần nữa... nghe không...?
- Ta... ta... hứa!
Chàng vốn muốn tự kết thúc mạng sống của mình để cùng nàng về nơi vĩnh hằng... Nhưng có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa chàng mới có thể đi tìm nàng rồi....