Ở kiếp trước, [Phi hành nửa đêm] là quán bar gay nổi tiếng nhất thành phố B, gần như người nào trong giới cũng biết đến sự tồn tại của nó.
Nhưng đó là mười năm sau.
Mười năm trước, quán bar này còn chưa khai trương, lúc ấy thành phố B có mấy quán bar gay nhỏ không ra hồn rải rác ở các xó xỉnh trong thành phố, làm ăn nhỏ bình thường qua ngày.
Quán bar mà Dư Lạc Đồng làm thêm, cũng là một trong số đó, thậm chí nó còn khiêm tốn đến mức một cái tên đứng đắn cũng không có, chỉ được truyền miệng giữa những người đồng tính với nhau thôi.
Tống Diên đi theo Hạ Lâm bước vào cửa chính của một quán bar, hắn cảm thấy rõ một loại cảm giác khác thường khó cả thể diễn tả được.
Đây không phải lần đầu tiên hắn vào quán bar, mặc dù vẫn chỉ là vị thành niên, nhưng trước bố đi xã giao, thỉnh thoảng sẽ đưa hắn theo, để cho hắn lăn lộn, quen mặt với thế hệ cha chú trong giới, để lót đường cho hắn trở thành người thừa kế gia sản sau này.
Cho nên hắn cũng không xa lạ với những nơi như quán bar, nhưng kì quái ở chỗ, không khí trong quán bar này rất quỷ dị, lại khiến cho hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Hắn vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng cũng phát hiện ra mấu chốt của vấn đề: "Hạ Lâm, cậu có phát hiện ra không, đây đúng là một ngôi miếu hoà thường, không có gái."
Giọng nói của Tống Diên không nhỏ lắm, nhưng cũng may là có người đang nhảy trong quán bar, tiếng nhạc lấn át hết tất cả.
Hạ Lâm bất đắc dĩ, thật ra thì lúc Tống Diên gặp Dư Lạc Đồng kia, hắn đã cong vòng như nhang muỗi rồi, nhưng mà bản thân hắn vẫn chưa tự ý thức được, đến giờ hắn vẫn dùng suy nghĩ của trai thẳng để nhìn nhận vấn đề.
Vì xung quanh mình quá ồn ào, cậu chí có thể tiến tới bên tai Tống Diên nói: "Cậu không phát hiện ra sao?"
Tống Diên chỉ cảm thấy tai mình bất thình lình bị bờ môi của Hạ Lâm kề sát hơi tê dại, sau đó lại nhanh chóng nóng lên như lửa đốt.
Mà hơi thở ấm áp của Hạ Lâm vẫn quấn quýt bên tai hắn: "Thật ra đây là một quán bar đồng tính nam."
"Đồng tính...!nam...?" Tống Diên có chút hoa mắt choáng váng, so với sự sợ hãi về mấy chữ vừa nghe được, lúc này trong đầu hắn chỉ có giọng nói của Hạ Lâm.
"Nghe...!quyến rũ vậy?"
Không chỉ quyến rũ, mà còn để lại cho hắn cảm giác vô cùng thân mật đã thân quên từ lâu, giống như từ rất lâu, hắn và Hạ Lâm đã có không biết bao nhiêu đêm ôm hôn triền miên, tóc mai quấn quýt...
Trong chốc lát, những vui vẻ, nhớ mong, bi thương, hối hận lẫn lộn xông hết lên đầu, đấu tranh gay gắt trong lòng hắn.
Tống Diên cảm thấy huyết dịch trong bản thân mình bắt đầu dâng trào, tim cũng bắt đầu đập không có quy luật...!Nhưng sau đó, tất cả những ưu phiền ngay lập tức biến mất.
Trong đầu chỉ còn lại cảm giác trống rỗng không cam lòng và buồn phiền.
Lúc Hạ Lâm nói câu kia của hắn, vốn chỉ muốn doạ hắn một chút thôi, thấy hắn đứng đực ra không phản ứng lại, chỉ có thể vẫy vẫy tay trước mặt hắn: "Này, sao cậu ngơ ra vậy?"
"Chậc..." Hồi lâu Tống Diên mới hoàn hồn lại, có chút mất tự nhiên che giấu sự lúng túng trong lòn, lắp bắp nói, "Cậu nói là, Dư Lạc Đồng làm thêm ở quán bar gay này á? Cậu chắc chắn là không nhầm chỗ chứ?".
Ngôn Tình Tổng Tài
Hạ Lâm không trả lời hắn, chỉ hếch cằm về phía giữa sàn nhảy.
Tống Diên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sàn nhảy dưới ánh đèn màu sắc đa dạng, có một bé trai xinh đẹp mặc đồng phục màu trắng đang bê một cái khay, bước chân nhẹ nhàng trong đám người nhốn nháo, trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười đẹp mắt khéo léo, có một người nhân cơ hội sờ cậu một cái, cậu cũng không tránh né, nụ cười trên mặt vẫn hoàn mỹ không tì vết.
"ĐM ---" Tống Diên chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận vô hình xông thẳng lên não, theo bản năng hắn định xông lên chửi nhay với chủ nhân của bàn tay bẩn thỉu kia, nhưng đã bị Hạ Lâm lôi trở lại.
"Cậu làm cái gì đấy?!" Tống Diên ngay lập tức chuyển cơn giận lên người Hạ Lâm.
Hạ Lâm bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy cậu muốn làm gì?"
"Cậu không nhìn thấy người vừa rồi hả."
"Thì sao?" Hạ Lâm mặt không thay đổi ngắt lời hắn, "Cậu có thấy Dư Lạc Đồng khó chịu không?"
"Tôi..." Tống Diên ngay lập tức thất vọng, vẻ mặt sửng sốt đứng tại chỗ.
"Đó là công việc của cậu ấy, bán sắc một chút.
Là một phần trong công việc của cậu ấy, nếu như khiến cho khách hàng mất hứng, cậu ta sẽ không thể nhận được thù lao.
Cậu có muốn cậu ta oán hận cậu không?"
Tống Diên cúi thấp đầu, không thể nói gì nữa.
Không phải hắn không hiểu những điều này, trước kia hắn đi theo bố cũng đã gặp những cảnh này, thường xuyên nhìn thấy các bậc trưởng bối mặt người dạ thú không chút kiêng kị táy máy tay chân với các cô gái bồi rượu.
Trước kia, ngoại trừ kinh bỉ ra thì hắn cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay thấy loại chuyện này xảy ra với Dư Lạc Đồng, hắn cũng không thể bình thản được.
Hạ Lâm không tiếp tực đề tài vừa rồi, chỉ chỉ vào một góc không quá nổi bật: "Chúng ta đứng ở đây quá bất tiên, hay là ra kia ngồi đi, quan sát tình hình một chút rồi nói sau."
Tống Diên không phản bác nữa, ngoan ngoãn đi theo Hạ Lâm vào ngồi trong góc, Chu Sóc vô cùng có trách nhiệm đứng phía sau bọn họ..